Gian Khách

Quyển 4 - Chương 61: Nhật ký cùng chiến tranh

Bên ngoài là lớp bìa làm bằng loại da trâu chế tác thô sơ màu nâu nhạt,

bên trong là những trang giấy bằng sợi thực vật trắng tinh, nó là một

quyển nhật ký cũ xưa. Quyển nhật ký này ban đầu đã đi theo một gã nam

nhân từng là quân nhân sĩ quan Đế Quốc kiêu ngạo, ôn hòa mà kiên nghị,

trải qua một chuyến lữ trình vũ trụ kéo dài gần bảy năm trời, từ lãnh

thổ Đế Quốc kéo dài đến tận một khỏa tinh cầu tên là 5460 ở biên thùy

phía Tây của Liên Bang. Sau đó bởi vì trải qua một lần kháng lại mệnh

lệnh tàn sát người dân vô tội ở nơi đó, liền bị trầm mặc dán lên trên

ngực trái của gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi kia, ở bên trong một căn hầm chứa đựng đến hơn một vạn xác người nằm bên dưới tầng băng tuyết, bắt

đầu lâm vào một kỳ ngủ say không biết sẽ kéo dài bao nhiêu năm trời.

Về sau đó lại có thêm một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đồng dạng trẻ

tuổi mà kiêu ngạo, ôn hòa cùng với kiên nghị, từ ở chỗ Đại khu Đông Lâm

của Liên Bang, chạy trốn đến Thủ Đô Tinh Quyển, lại theo chân Quân đội

Liên Bang đi đến cái khỏa tinh cầu tên gọi là 5460 này. Ngay trước khi

những dòng lưu lăng kia đổ ập đến, liền trượt chân rơi vào trong cái hầm chứa đựng vạn người tàn khốc mà lạnh như băng này. Cuối cùng từ trên

ngực của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc đã sớm đông lạnh cứng như sắt thép rắn rỏi vô cùng kia mà tìm ra được bản nhật ký cũ xưa này. Quyển nhật

ký cũ xưa này lại bắt đầu một chuyến lữ hành mới của nó, theo cái gã

quân nhân sĩ quan Liên Bang này hướng về phía địa phương xa xôi hơn rất

nhiều, cuối cùng rốt cuộc về đến nhà của chính mình.

Cái lớp bìa

bằng loại da trâu bao vây bên ngoài quyển nhật ký này đã bị hư hao vô

cùng nghiêm trọng, tựa hồ như chỉ cần dùng thêm một chút khí lực nhỏ nữa thôi sẽ liền biến thành một mảnh vụn tả tơi rách nát. Những trang giấy

bằng sợi thực vật bên trong kia lại đã bắt đầu bong tróc ra, cùng với

hình dáng lúc trước vô dùng đẹp đẽ, phấn chấn khí phách khi vừa mới nằm

trong tay gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc kia đã có sự khác biệt rất lớn.

Thế nhưng đại thẫm Tô San lại vẫn như cũ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được nó. Bởi vì cái này rất nhiều năm trước chính là do đích thân bà ta mua lấy, cũng là do đích thân bà ta giao vào trong tay người anh

trai đang chuẩn bị bước chân lên con đường viễn chinh của chính mình. Bà ta đem một kiện trang sức cuối cùng do mẫu thân lưu lại cho chính mình

bán đi lấy tiền mặt, thế nhưng cũng chỉ có thể mua được một quyển nhật

ký bằng lớp da trâu chế tác vô cùng thô sơ, chứ không thể nào mua nổi

loại nhật ký với lớp da trâu tinh chế…

Chỉ một sự khác biệt vô

cùng nhỏ bé này, cũng chính là sự tiếc nuối của đại thẫm Tô San rất

nhiều năm nay. Có đôi khi trong lòng bà ta còn thậm chí suy nghĩ rằng,

nếu như lúc trước tặng cho anh trai mình một quyển nhật ký tốt hơn một

chút, như vậy anh ấy có thể cũng sẽ không vi phạm quân kỷ mà bị bắt chết a…

Đây là một loại ý tưởng bi thương không hề phù hợp với suy

nghĩ logic chút nào. Nhưng mà đối với một vị tiểu thư quý tộc thất thế ở trong khu dân nghèo giãy dụa kiếm sống hằng ngày như bà ta mà nói, bà

ta cũng chỉ có thể dùng cái loại phương thức như thế để mà tự an ủi

chính mình, nhằm để tưởng niệm về thân nhân.

Đại thẫm Tô San dùng bàn tay run rẩy của mình đón nhận quyển nhật ký vô cùng cũ kỹ kia, nhịn không được đem tay phải của mình che lên trên mặt. Những đầu ngón tay

tràn đầy những vết chai sạn ở trên gương mặt mập mạp tràn đầy vẻ phong

sương của mình, dùng sức chà xát lên đó một chút, thế nhưng lại vẫn

không thể nào ngăn cản được những dòng nước mắt đang không ngừng trào

qua những kẽ ngón tay.

Rất nhiều năm trôi qua, những sự thống khổ cùng với những tra tấn, va chạm mạnh mẽ bên trong cuộc sống cũng không

thể để cho vị nữ nhân lúc nào cũng sáng sủa lạc quan, thậm chí là táo

bạo này chảy xuống lấy một giọt lệ. Nhưng mà ngày hôm nay nhìn thấy được di vật mà người anh trai sớm đã chết đi kia lưu lại, vô số những thống

khổ cùng với ủy khuất trong cuộc sống thời gian qua, giống hệt như là đã tìm thấy được một con đường nào đó để phát tiết vậy, liền lớn tiếng

khóc rống lên.

Tay trái thì cầm lấy quyển nhật ký cũ kỹ, tay phải thì bụm mặt không ngừng lớn tiếng khóc rống. Vào giờ phút này, đại thẫm Tô San phảng phất như là có thể nhìn thấy được nụ cười cực kỳ ôn hòa

của ca ca chính mình, đang đứng trước mặt chính mình, vô cùng thân thiết vật…

Bảo La có chút khiếp sợ nhìn thấy mẫu thân mình không biết

vì cái gì mà thất thanh khóc rống lên như thế. Hắn khẽ nâng nhẹ bàn tay

hơi chút vô lực của mẫu thân mình lên một chút. Từ khi hắn hiểu chuyện

đến nay, có thể nói là rất hiếm khi nào hắn nhìn thấy cảnh mẫu thân của

mình bi thương đến như thế cả. Không biết là cái quyển nhật ký cũ kỹ kia đến tột cùng là đại biểu cho cái gì mà lại khiến cho mẫu thân mình xúc

động đến như thế. Sự xúc động theo bản năng của hắn, khiến cho hắn muốn

bảo hộ đối phương, trong lòng chợt nảy sinh ý định muốn chất vấn Hoài

Thảo Thi đang đứng trước mặt kia. Nhưng mà khi nghĩ đến cái thân phận vô cùng tôn quý của đối phương, cho nên hắn chung quy cũng không dám nói

tiếng nào.

Vị phụ nhân béo tốt ở bên trong gian tiểu viện sạch sẽ kia không ngờ lại thất thanh khóc rống lên như thế, chuyện này khiến

cho biểu tình của đám quân nhân sĩ quan Đế Quốc đang đứng khắp nơi bốn

phía xung quanh kia trở nên có chút kỳ dị. Thân là những quân nhân sĩ

quan chỉ huy trực thuộc bộ đội trực tiếp của Công chúa Điện hạ, bọn họ

biết rõ ràng cái quyển nhật ký cũ xưa này tựa hồ như là thuộc về một vị

đồng đội đã hy sinh nào đó của chính mình. Nhưng mà bọn họ lại căn bản

không biết được nội dung chính xác ghi trong quyển nhật ký kia. Trong

lúc nhất thời một loại cảm giác thê lương, bi thương nào đó liền dâng

lên ngập tràn bên trong tòa tiểu viện, một vài tên quân nhân sĩ quan

cũng đã lặng lẽ gỡ xuống cái mũ quân dụng trên đầu chính mình.

Hoài Thảo Thi nhìn thấy vị phụ nhân béo mập ở trước mặt chính mình đang

giống hệt như một gã hài đồng bình thường, không ngừng khóc rống lên

kia, ánh mắt của nàng ta cũng không nhịn được khẽ nheo lại một chút.

Cái bản nhật ký cũ xưa này chính là do Hứa Nhạc kiếm lại được, hơn nữa còn

mang từ Liên Bang đến Đế Quốc nữa. Cái vị phụ nhân mập mạp nhìn qua cực

kỳ bình thường như thế lại, lại hết sức trùng hợp chính là em gái ruột

của gã quân nhân sĩ quan Arthur kia, hơn nữa cũng chẳng biết vì nguyên

nhân gì, bà ta lại dã cam tâm tình nguyện chấp nhận sự phiêu lưu mạo

hiểm như thế, đem hắn thu lưu lại, giấu bên trong tòa tiểu viện này gần

nửa năm thời gian như thế.

Bản thân Hoài Thảo Thi cũng đã từng

cẩn thận lật xem qua quyển nhật ký cũ kỹ này. Trong những gì mà gã quân

nhân sĩ quan Arthur kia ghi chép lại, nàng ta đã cảm nhận được một vài

cảm giác gì đó mà nàng ta chưa từng dụng tâm cảm thụ qua. Hiện tại cái

cảm giác này đã mạnh mẽ dâng trào, chẳng lẽ bên trong cõi minh minh quả

thật có những chuyện kỳ lạ đến như thế hay sao?

Cái loại sự kiện

với xác xuất phát sinh nhỏ đến như thế này, như thế nào lại có thể phát

sinh như thế? Hay là nói Đấng Sáng thế cho rằng cả hai anh em gái xa

cách nhau bằng cõi sinh tử, xa cách nhau bởi một biển vũ trụ xa xôi như

thế này, cũng đều có được một loại mỹ đức đáng được quý trọng, cho nên

mới mượn tay Hứa Nhạc để thi triển ra một chút sự từ bi của mình hay

sao?

Bản thân Hoài Thảo Thi cũng không có từ bi. Trong suy nghĩ

của nàng, cái loại mỹ đức như thế này, cũng chỉ có trong cái thời đại

hòa bình mới có thể được cho phép xuất hiện, mới có thể được phép tán

thưởng. Hiện nay chiến hỏa đã xảy ra khắp cả vũ trụ này, cho nên cái

loại tồn tại tương đối hư vô này cần phải tránh xa.

Bộ đội Quân

viễn chinh Đế Quốc ở trên lãnh thổ Tây Lâm Liên Bang đã từng tiến hành

qua rất nhiều những tràng giết hại nhằm vào các bình dân bá tánh cùng

với các nhân viên kỹ thuật. Sau khi đọc được tin tức tình báo từ Quân Bộ về chuyện này, bản thân Hoài Thảo Thi cũng từng cho rằng cái loại hành

động này căn bản không có ý nghĩa gì cả. Nhưng mà nàng ta cũng đồng dạng cực kỳ không hề ủng hộ loại hành động ngu xuẩn làm trái với mệnh lệnh

thượng cấp như tên quân nhân sĩ quan tên Arthur này.

- Ngươi tên là Bảo La à?

Hoài Thảo Thi sau khi thoáng trầm mặc trong một lúc, đột nhiên xoay người

nhìn qua gã thiếu niên trẻ tuổi có chút không biết nên làm gì đằng kia,

lạnh lùng nói:

- Căn cứ vào hồ sơ học bạ của Đại học Hoàng gia Đế Quốc II các ngươi, tựa hồ như gần đây ngươi đang tham gia vào khóa huấn luyện quân sự đúng không?

Bảo La có chút khẩn trương liếc mắt

sang nhìn vị mẫu thân đang còn không ngừng khóc rống ở bên cạnh mình,

khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng đè nén tâm tình khẩn trương của

mình, thấp giọng trả lời:

- Vâng!

Hắn hoàn toàn không hiểu nổi vị Công chúa Điện hạ vốn ở trong lòng những dân chúng Đế Quốc giống hệt như một vị thần linh này vì cái gì lại đến nhà mình như thế, lại

càng khiếp sợ hơn đối với chuyện Công chúa Điện hạ tựa hồ như còn biết

rõ ràng chính mình là ai, đã từng làm qua chuyện gì…

- Khóa huấn luyện quân sự trong tường của ngươi đến đây là kết thúc!

Hoài Thảo Thi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người rời đi.

Bản thân Bảo La đối với đám Quân đội Đế Quốc thường xuyên đến khu dân nghèo đàn áp, bắt bớ bốn phía cũng căn bản không có bất cứ hảo cảm gì cả,

nhưng mà trong lòng hắn lại tràn ngập nhiệt huyết muốn chống cự kẻ thù

Liên Bang xâm lược. Trong suy nghĩ của đám đệ tử bình dân bá tánh như

hắn mà nói, gia nhập Quân đội Đế Quốc cũng chính là một loại quyền lợi

đáng giá để hắn phấn đấu cùng với mong đợi. Nhưng mà khi nghe được những lời nói này của Công chúa Điện hạ, hắn có chút kinh ngạc, nhiệt huyết

lập tức dâng trào lên, lớn tiếng phản kháng, nói:

- Vì cái gì?

Hoài Thảo Thi đem hai tay chắp lại sau lưng, chậm rãi bước đi. Hai bàn tay

sau lưng chậm rãi nắm chặt lại. Nàng ta vốn dĩ cũng chẳng hề để ý đến sự kháng nghị của cái gã thiếu niên sau lưng mình, chỉ là trực tiếp hướng

về phía gã thuộc cấp đi theo bên cạnh, hạ mệnh lệnh:

- Nhớ kỹ mã số công dân của gã thiếu niên này, bất cứ ai cũng không được phép chấp nhận cho hắn ra tiền tuyến!

- Kẻ đem ông treo ngược lên trên cây đến tột cùng là nhân vật nào? Có phải là hắn đã quay trở lại hay không?

- Ta thật sự không biết, bởi vì lần trước ngài đã nói cho ta biết rằng

hắn đã chết rồi, cho nên ta cũng vốn không hề có chút tâm lý chuẩn bị

nào cả… Hạ thuốc mê vào bên trong tách trà của ta, cái loại thủ đoạn hèn hạ tầm thường nhưng lại đặc biệt hữu dụng như thế này, quả thật rất

giống với thủ đoạn mà cái tên Nạp Tư Lý kia hay làm.

- Dựa theo

những tin tức tình báo từ bên phía Liên Bang bên kia truyền về, thì hắn

hẳn là đã chết rồi mới đúng. Sự căm hận của cái lão thiết đầu ở bên Liên Bang bên kia đối với hắn tuyệt đối cũng sẽ không thấp hơn ta chút nào.

Tuy rằng hiện tại hắn đã từng rất nhiều lần cực kỳ vớ vẫn đào thoát khỏi sự đuổi giết của cái lão thiết đầu kia, nhưng mà nói thế nào thì ta cứ

nghĩ rằng kỳ tích lại cũng không có khả năng lặp lại một lần nữa.

Tại trên đỉnh của tòa Trích Tinh Điện tràn đầy gió mát kia, bên dưới mơ hồ

không ngừng truyền đến những thanh âm vù vù trầm thấp của những thiết bị di động tự động, những tấm màn ngăn cản tia tử ngoại được bố trí khắp

nơi ở bốn phía không ngừng đón gió tung bay. Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu

Sa chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía gã nam nhân trung niên cực kỳ

xinh đẹp đang đứng ở bên cạnh bức bình phong đằng sau kia. Cặp mày ông

ta khẽ nhíu lại, cứ nghĩ thấy cái kiện trường bào màu trắng bạc màu đang mặc ở trên người của cái gã này, nhìn qua giống hệt như là những tấm

màn màu trắng đang treo đầy ở bốn phía xung quanh đại điện của mình. Còn về phần cái cặp chân dài lõa lồ trắng nõn nhìn qua giống hệt như là nữ

nhân kia, suốt hơn mười năm nay, mỗi lần nhìn thấy nó, lúc nào cũng

khiến ông ta cảm thấy vô cùng buồn nôn.

- Đứng ở trên lập trường

của Đế Quốc mà nói, ta cho rằng ngài căn bản là không nên có bất cứ hận ý nào đối với Nạp Tư Lý cả. Năm đó nếu như không phải có cái tràng đại nổ mạnh mà một tay do hắn nổ ra kia, nói không chừng hiện tại Lý Thất Phu

sớm đã dẫn dắt Quân đội Liên Bang san bằng luôn cái tòa Hoàng cung này

của ngài rồi.

- Một cái tràng chiến tranh máy móc khổng lồ nhất

giữa hai cái thế lực khủng bố bên trong vũ trụ đối kháng với nhau, lại

như thế nào có thể bởi vì một người nào đó, một hồi nổ mạnh nào đó mà

thay đổi được chứ?

Ngữ khí của Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa cực kỳ nghiêm nghị lại mang theo một tia trào phúng nhàn nhạt:

- Những loại người như các ngươi vậy, luôn luôn có thói quen thần thánh

hóa một nhân vật cá nhân nào đó… Lão sư mất rồi, ngươi càng ngày càng

rất không nên thân. Phủ Đại Sư Phạm có phải là nghĩ thấy sắp sửa không

còn truyền thừa xuống được nữa rồi hay không, sợ rằng sẽ không có người

kế thừa nữa, cho nên ngươi mới nghĩ đến chuyện đem đệ tử của đệ tử của

lão sư cùng với con gái của ta đem bỏ chung vào trong Thần Điện, như vậy liền có thể tiếp tục duy trì cái cảm giác thần bí không thể nào xâm

phạm của cái gia tộc của ngươi hay sao?

- Hoàng đế Bệ hạ đồng

học, gia tộc của chúng ta chưa bao giờ cần phải đi cố gắng mà giữ gìn

lại địa vị của chính mình cả. Nếu như mà ngài đây chính là muốn hướng về phía cái Huyết thệ ngàn năm kia mà phát ra thanh âm cường đại của chính mình, như vậy thì ta sẽ phi thường sung sướng mà chứng kiến một đoạn

lịch sử phát sinh a. Đồng thời ta cũng rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh

Vương triều Bạch Cận sẽ bị hủy diệt như thế nào!

Bên trong lời

nói của vị Đại Sư Phạm kia ẩn chứa sự trào phúng tuyệt đối cũng không

kém hơn so với vị nam nhân có quyền lực tối cao nhất trong vũ trụ này.

Cũng không biết rõ ràng là trong gia tộc của hắn đến tột cùng là có

những con bài chưa lật như thế nào, không ngờ lại có thể khiến cho hắn

lúc đối mặt với Hoàng đế Đế Quốc lại có thể thả lỏng cùng với điên cuồng giống như thế.

- Nếu như sau này lại phát sinh ra những chuyện giống như chuyện lần này nữa…

Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa khẽ nheo mắt lại một chút, cực kỳ bình tĩnh nhìn Đại Sư Phạm, nói:

- Ta sẽ quên đi cái gì gọi là Huyết thệ, ít nhất đầu tiên ta liền có thể

giết chết ngươi trước… Còn về chuyện bên phía Hoa gia các người đến tột

cùng là để lại bao nhiên con bài chưa lật nào đó, cái Hoàng triều này có thể nào tiếp tục kéo dài xuống nữa hay không, đến lúc đó có lẽ ta cũng

sẽ không hề quan tâm đến.

Đại Sư Phạm nhìn về phía cặp mắt đã

nheo lại cực mỏng của Hoàng đế Đế Quốc, biết rằng trong lòng đối phương

thật sự đã động sát cơ. Nhưng mà biểu tình trên mặt của hắn vẫn như cũ

tản mạn mà xinh đẹp mê người như vậy. Ba một tiếng, hắn đã mở bật lửa,

châm một điếu thuốc lá cực kỳ dài khác thường ở trên môi mình, khẽ nhún

nhún vai, nói:

- Xem ra ngài đối với tình huống hiện tại của Đế Quốc là vô cùng bi quan a!

- Không, ta chỉ là thật sự ghét cay ghét đắng cái sự tồn tại giống hệt

như Thần côn như ngươi vậy. Cái loại cảm giác ghét cay ghét đắng này có

đôi khi thậm chí còn siêu việt hơn cả những nguyện vọng lớn nhất cuộc

đời này của ta nữa.

Hoàng đế Đế Quốc mang theo giọng điệu ghét

cay ghét đắng nhìn chằm chằm về phía Đại Sư Phạm, ánh mắt sau đó mới

dừng lại một chút ở trên một cành táo gai cực kỳ cũ xưa mà tràn đầy

những vết máu đã khô màu đen kịt.

Đại Sư Phạm khẽ rùng mình lên

một cái, sau đó khẽ khom người hành lễ, cũng không có chờ đợi sự cho

phép của Hoàng đế, đã nâng bước hướng về phía lối vào của đại điện mà đi đến.

- Ngươi muốn đi dâu đó?

Hoàng đế Đế Quốc khẽ xoay

người lại, cũng không tiếp tục nhìn qua phía của Đại Sư Phạm rời đi, mà

đặt tay lên trên lan can, nhìn về phía bầu trời cao rộng rãi phía bên

ngoài.

- Ta muốn đi tìm cái chiếc phi thuyền Chiến hạm năm xưa

kia, nhìn xem có cơ hội dùng nó chạy đến Liên Bang chơi một trận hay

không.

Cước bộ của Đại Sư Phạm cũng không hề dừng lại, bình thản nói:

- Nếu như ta có thể đi được, có lẽ ta cũng có thể thuận tay một phen đem cái danh sách đã bị hủy kia tìm trở lại.

Biểu tình lúc nào cũng băng lãnh như những dòng sông băng hàn vạn năm của vị Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa trong nháy mắt này liền có chút buông lỏng lại. Cái bản kế hoạch anh hùng đã cố gắng sắp đặt mấy chục năm nay,

ngày hôm nay mặc dù đã bị Liên Bang khám phá ra, nhưng mà nếu quả thật

có thể đem bản hồ sơ bí mật mà rất nhiều năm trước đã bị tiêu hủy kia

tìm trở lại được, như vậy có lẽ còn có chút tác dụng nào đó.

- Ngươi chung quy vẫn còn là một người Đế Quốc!

Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa nhìn lên vòm trời khẽ mỉm cười một cái. Trong

tầm mắt của ông ta cũng không nhìn thấy được bất cứ những thiết bị phi

hành nào cả, nhưng mà ở xa bên ngoài tầng khí quyển, ở trong các căn cứ

vũ trụ khổng lồ chung quanh Thiên Kinh Tinh, ở trong mười cái Tinh hệ mà Đế Quốc còn đang khống chế trong tay, vô số các thiết bị máy móc chiến

tranh hợp kim nặng nề đang không ngừng cực kỳ khẩn trương tiến vào các

thiết bị chuyên chở chuyên dụng, vô số các Chiến hạm Đế Quốc dày dày đặc đặc mà trầm mặc huyền phù bên trong không gian vũ trụ, thời khắc nào

cũng chuẩn bị hướng về phía tiền tuyến mà phóng đi.

Chiến tranh sớm sẽ bắt đầu rồi, vậy thì cứ để hắn oanh oanh liệt liệt mà lên đường đi đi.