Gian Khách

Quyển 4 - Chương 62: Gió táp mưa sa tiễn người về

Mưa to giàn giụa rơi xuống, những hạt thủy châu to như những hạt đậu

tương không ngừng từ trên mây đen cuồng bạo mà phun trào xuống vô cùng

mãnh liệt, giã lên trên tất cả những sự vật tràn ngập trong thiên địa,

đem bãi cát vàng óng ả ở trên bờ biển Già Mã oanh kích ra vô số những

cái lỗ nhỏ hoặc là rất sâu hoặc là cạn, nhìn qua cực kỳ thống khổ không

chịu nổi. Hơi nước ở nơi này bốc lên mờ mịt một mảnh, che khuất đi hoàn

toàn phong cảnh của cái vịnh nhỏ ngày xưa vốn dĩ vô cùng ôn nhu, yên

lặng.

Nơi này chính là một khu vực thánh địa nghỉ dưỡng nổi tiếng nhất ở Nam bán cầu Thiên Kinh Tinh của Hoàng Thất Đế Quốc. Trong một

buổi đầu hạ bão táp mưa sa đột nhiên đột kích tới như thế này, tất cả

những quân nhân sĩ quan canh gác cùng với các nhân viên công tác ở nơi

này cũng đều đành phải lưu lại ở bên trong các căn đình ở bên trong

vịnh. Chính vì thế cho nên bọn hắn cũng không có để ý tới, ở trên một

ngọn núi cao ở phía Bắc của cái vịnh này, trong một cái sơn cốc nhỏ bên

trong, đang có một hồi chiến đấu vô cùng kịch liệt đang phát sinh ở đó.

Những hồi mưa to xối xả cùng với thanh âm nặng nề cuồng bạo, đã hoàn toàn che giấu đi những tiếng súng thanh thúy thỉnh thoảng gào thét lên. Những

đóa thương hỏa bình thường vốn vô cùng lóa mắt vào lúc nào cũng có vẻ

như không thể nhìn thấy rõ ràng nữa. Chỉ có những thân ảnh thỉnh thoảng

ngã xuống mặt đất, cùng với những máu tương thường xuyên hòa với dòng

nước mưa chảy xuống, mới có thể chứng minh được sự tàn khốc của tràng

chiến tranh này.

Một viên đạn khủng bố mang theo thanh âm rít

gào, gào thét bắn sát ngay một bên thân thể, thế nhưng cặp mày của Hứa

Nhạc cũng chẳng hề run rẩy lấy một cái. Hai tay hắn ôm chặt khẩu súng,

vững vàng đứng bên trong mưa gió, rất nhanh mà cực kỳ có tiết tấu mỹ cảm không ngừng khu động cò súng. Mỗi một khỏa viên đạn từ bên trong nòng

súng bắn ra, liền xuyên thấu qua tràng mưa to, liền sẽ bắn trúng thân

thể một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc.

Vành nón ngắn căn bản không thể nào ngăn cản nổi những cơn mưa đang tầm tả rơi xuống kia. Những

giọt mưa theo hai bên má của hắn rất nhanh chảy dài xuống, đối với việc

quan sát ít nhiều cũng tạo thành một chút quấy nhiễu. Cặp mắt của hắn

khẽ nheo lại một chút, thế nhưng lại tựa hồ cũng không hề ảnh hưởng đến

khả năng thiện xạ của hắn.

Hắn vẫn cứ như vậy mà bình tĩnh đứng

thẳng người bên trong mưa gió, bình thản khu động cò súng, để mặc cho

những cái vỏ đạn nóng bỏng mà tinh chế kia từ trong khẩu súng nhảy ra,

bay vòng quanh lên khỏi cổ tay của chính mình, rơi thẳng xuống dưới

chân.

Ngắn ngủi trong thời gian bảy giây đồng hồ, hắn đã bắn ra

đến mười phát đạn. Những gã quân nhân sĩ quan binh lính Đế Quốc ở trên

con đường quốc lộ, mượn dùng những chiếc xe quân dụng để yểm trợ mình,

đã có tám người ngã xuống dưới những viên đạn của hắn. Những cái kính

chống đạn nứt nẻ cùng với những thùng xe quân dụng bị bắn văng ra những

đốm lửa kia, cũng chỉ có thể bảo hộ những chỗ yếu hại trên thân thể đám

quân nhân sĩ quan Đế Quốc, chứ căn bản không có biện pháp bảo hộ hoàn

toàn những phần chân hoặc tay lộ ra bên ngoài của bọn chúng.

Một

tràng chiến đấu bên trong mưa gió bão bùng này bắt đầu hết sức đột

nhiên, sau đó chấm dứt cũng đặc biệt nhanh chóng. Mấy chục giây đồng hồ

sau đó, chi bộ đội quân nhân sĩ quan Đế Quốc bị phục kích kia toàn bộ đã bị tiêu diệt. Ba chiếc xe quân dụng hậu cần từ cái trang viên thánh địa nghỉ dưỡng Hoàng gia bên bờ biển Gia Mã của Đế Quốc vừa mới lái ra chưa được bao lâu đã trầm mặc vô lực dừng lại trên đường quốc lộ.

Các chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng tiến hành phục kích bốn phía

khắp nơi sơn cốc kia, trên người mặc những bộ quân trang cũ xưa không có quân hàm nào cả, hiện tại đã ướt đẫm phóng vọt lên con đường quốc lộ.

Một bộ phận phân ra bắt đầu rất nhanh quét dọn chiến trường, mà một bộ

phận chiến sĩ còn lại thì hộ tống Hứa Nhạc, phân biệt đi lên trên ba

chiếc xe quân dụng vừa mới cướp được này.

Chỉ một hồi chiến đấu

dồn dập ngắn ngủi như thế mà thôi, đã có bốn vị chiến sĩ tổ chức bình

dân phản kháng đã vĩnh viễn nhắm lại ánh mắt, ngã xuống không đứng dậy

nữa.

Hứa Nhạc lúc này đang ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế ở chiếc

xe chạy thứ hai. Hắn dùng ống tay áo quân dụng không quân hàm của mình

chà lau lung tung mớ nước mưa đang chảy ròng ròng trên mặt mình, cũng

không hề toát ra bất cứ cảm xúc nào cả. Vì để đưa hắn rời khỏi Thiên

Kinh Tinh, dọc theo đường đi rời khỏi Đô thành Thiên Kinh Tinh này,

không biết đã có bao nhiêu chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng bởi

vì chuyện này mà phải trả giá bằng sinh mệnh của chính mình. Mặc dù nhìn qua cũng không phải là bọn họ đã hy sinh vô ích, hắn cũng không phải

chết lặng không thèm để ý đến, mà chỉ là một phen đem cái loại cảm giác

nặng nề trầm trọng này đặt vào chỗ sâu nhất bên trong nội tâm của mình

mà thôi.

- Thượng Tá Hứa Nhạc, nếu như tất cả các chiến sĩ bên

trong Quân đội Liên Bang ai nấy cũng đều có tài thiện xạ giống như cậu

vậy, xem ra cái trận chiến phản kháng lại quân xâm lược Liên Bang các

người… Chúng ta thật sự không có biện pháp nào để đánh tiếp nữa rồi.

Vị thủ lĩnh Hắc bang Mộc Ân tiên sinh, một người trước đây ở một nơi nào

đó tại ngoại thành Đô thành cùng với mọi người hội họp lại này, nhìn về

phía mái tóc còn ướt sũng của gã thanh niên Liên Bang trẻ tuổi trước

mặt, nghĩ đến một màn hình ảnh bắn súng trong nước mưa khiến kẻ khác

phải vô cùng kinh sợ kia, trong lòng không khỏi cảm khái, nói.

Hứa Nhạc khẽ cúi đầu một chút, sau đó mang theo vẻ nghiêm túc tiến hành kiểm tra lại súng ống đạn dược trong tay mình, trả lời:

- Ít nhất, hiện tại chúng ta chính là minh hữu, ngài cũng không cần phải lo lắng những chuyện này, có đúng không?

Mộc Ân khẽ nhún nhún vai, cũng không có tiếp tục nói gì nữa. Hắn có chút

đau đầu nhìn xuống cái kiện áo khoác da hổ trên người, hiện tại đã bị

nước mưa khiến cho biến thành không ra hình dáng gì nữa rồi, hạ thấp

giọng mắng chửi mấy câu gì đó.

Tề Đại Binh từ đầu đến giờ đứng

một bên cũng không mở miệng nói tiếng nào. Lúc này hắn đã kiểm tra xong

súng ống đạn dược của chính mình, sau đó châm một điếu thuốc lá. Sau khi do dự một lát, hắn cũng đưa sang cho Hứa Nhạc ở phía trước cùng với Mộc Ân đứng bên cạnh mình mỗi người một điếu.

Mộc Ân cùng với đám

thủ hạ của hắn cũng đều là những công nhân kỹ thuật vô cùng lành nghề

bên trong xưởng sửa chữa ô tô, cho nên chỉ trải qua một thời gian khá

ngắn, bọn chúng đã liền đem phần ngoài của ba chiếc xe quân dụng này

ngụy trang lại khá hoàn hảo. Sau đó ba chiếc xe quân dụng vừa mới phục

kích cướp được này cũng đã bắt đầu một lần nữa lăn bánh.

Mưa bão

ầm ĩ cuồng bạo bên ngoài không ngừng giã mạnh lên trên bốn phía cửa kính xung quanh xe, vì thế mọi người bên trong xe cho dù muốn nói chuyện

cũng cần phải một phen đem âm lượng của mình nâng cao lên hơn bình

thường một chút. Đại khái là một đường chiến đấu trốn chết này đối với

tâm sinh lý của mọi người mà nói đã tạo thành hao tổn quá lớn, khiến cho tất cả mọi người nghĩ thấy có chút mỏi mệt, cho nên cũng không nghĩ đến chuyện tiếp tục cùng với sự rống giận của thiên nhiên mà đối kháng. Cho nên rất nhanh sau đó cũng không ai mở miệng nói tiếng nào nữa.

Suốt một đường di chuyển trầm mặc, bên trong những thùng xe yên tĩnh cũng

chỉ có mùi khói thuốc lá gay mũi bốc lên nồng nặc mà thôi. Thỉnh thoảng

có một vài lọn khói theo những khe hở nhỏ của cửa kính xe nhẹ nhàng bay

lượn ra bên ngoài, chỉ trong khoảnh khắc liền đã bị những luồng cuồng

phong gió giật cuồng bạo bên ngoài quật cho tiêu biến ngay lập tức, cũng không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào cả.

Bằng cách nào mới có thể rời khỏi Thiên Kinh Tinh đây? Hứa Nhạc quả thật cũng không biết kế

hoạch sắp xếp của tổ chức bình dân phản kháng của Đế Quốc. Thân là một

người Liên Bang ở nơi tha hương này, hắn trên đường trốn chạy này cũng

vẫn chỉ luôn duy trì trầm mặc mà thôi, đi theo những gã chiến sĩ này vô

cùng gian nan vất vả hướng phía Nam mà bôn tẩu.

Trong quá trình

lẫn trốn đào vong chật vật này, hắn cực kỳ kinh ngạc phát hiện ra, mặc

dù đối diện với sự trấn áp cường lực cực kỳ huyết tinh của Hoàng Thất Đế Quốc, thế nhưng tổ chức bình dân phản kháng này ở trên khỏa tinh cầu

Thiên Kinh Tinh này vẫn như cũ bảo tồn lại một lực lượng vô cùng mạnh

mẽ. Bất luận là bọn họ đi đến phiến thành thị nào, đi đến phiến sơn dã

nào, cuối cùng cũng đều có thể bắt gặp được sự tiếp ứng của một đám đội

viên du kích quần áo lam lũ, thần tình chất phát, hoặc là đột nhiên phát hiện ra một ông chủ ở một quán cà phê, một gian nhà trọ nào đó vươn hai bàn tay ấm áp ra hỗ trợ.

Hơn nữa còn có một sự tình mà mãi đến

bây giờ vẫn luôn làm cho hắn nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu nổi. Một

đường không ngừng bôn ba chiến đấu khốc liệt, thế nhưng đám Quân đội Đế

Quốc theo đạo lý hẳn là đang điên cuồng tiến hành truy sát chính mình,

thế nhưng căn bản lại không hề nắm giữ đươc hành tung di chuyển của đoàn người đang tiến hành hỗ trợ mình.

Mãi cho đến nửa đêm, ba chiếc

xe quân dụng kia chậm rãi di chuyển vào trong một khu căn cứ hậu cần đề

phòng vô cùng sâm nghiêm nào đó. Hứa Nhạc đưa tay kéo thấp vành nón quân dụng trên đầu mình xuống. Khóe mắt hắn nhìn thấy Tề Đại Binh thần tình

lạnh lùng bình thản cùng mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc đang đứng gác

ngoài cổng giao tiếp một chút, lại nhìn thấy những giấy tờ điện tử thông hành mà Tề Đại Binh đưa ra cho đám gác cổng, cặp mày không khỏi khẽ

nhăn lại một chút.

Dưới làn mưa to trên đầu làm bạn, mọi người

trầm mặc mà trật tự đi vào một nhà kho quân giới ngầm dưới lòng đất ở

phía Nam của khu căn cứ hậu cần này. Mấy gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc

thần tình nghiêm túc, biểu tình băng lãnh hướng về phía đám người bọn họ đi tới, cùng với Tề Đại Binh cùng với Mộc Ân theo thứ tự bắt tay, sau

đó bọn họ trao đổi với nhau mấy câu gì đó. Theo như Hứa Nhạc đứng một

bên nghe được, thì có thể đoán được là rạng sáng ngày mai sẽ có chiếc

Phi thuyền vũ trụ phóng lên, đưa hắn rời khỏi Thiên Kinh Tinh.

Mãi cho đến lúc này, Hứa Nhạc mới đại khái hiểu được kế hoạch thực tế của

tổ chức bình dân phản kháng này. Hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên

bầu trời phía trên, ánh mắt xuyên qua lớp xi-măng thật dày trên đỉnh

đầu, tựa hồ như đã nhìn thấy được một chiếc phi thuyền hậu cần nào đó,

lúc này đã được đưa lên bệ phóng hỏa tiễn sẵn sàng, ở bên trong mưa to

gió giật mà chờ đợi phóng đi vào rạng sáng ngày mai.

- Vì để đưa

anh rời khỏi Thiên Kinh Tinh, rất nhiều người trong khu dân nghèo Đô

thành đã phải chết đi. Đó đều là những người mà dọc theo đường đi anh đã từng chứng kiến chúng ta đã phải chết bao nhiêu người rồi. Mà cái anh

không chứng kiến được chính là, vì để yểm trợ cho mục đích thật sự của

đoàn người chúng ta, mấy ngày nay ở khắp các quận các thị các thành phố

trên toàn bộ Thiên Kinh Tinh, đã tiến hành không biết bao nhiêu hồi khởi nghĩa bạo động.

Nghe được thanh âm lạnh lùng mà tràn đầy lực áp

bách của Tề Đại Binh, Hứa Nhạc rốt cuộc cũng hiểu được cái đáp án mà

mình suy nghĩ mãi cũng không cách nào đoán được kia. Vì để thu hút ánh

mắt của Quân Bộ Đế Quốc, cùng với Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, vì để

yểm trợ cho chính mình rời khỏi Thiên Kinh Tinh, cho nên tổ chức bình

dân phản kháng mới lựa chọn ở thời điểm cực kỳ không thích hợp này, một

phen đem ngọn lửa bạo động phản khán thiêu đốt lên ở khắp các nơi như

vậy…

Vừa mới gặp phải sự đả kích vô cùng tàn khốc, vị Lĩnh tụ

tinh thần đã ngã xuống, tổ chức bình dân phản kháng hiện tại cần thiết

nhất chính là nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hồi phục lại sức lực, ẩn sâu vào bên trong lòng đất, đợi tình hình tạm lắng rồi mới tiếp tục hoạt động

trở lại. Thế nhưng mà bọn họ lại bởi vì muốn đưa Hứa Nhạc rời khỏi Thiên Kinh Tinh, cho nên lại làm ra sự lựa chọn hoàn toàn tương phản như thế. Cho dù là một người vô cùng ngu xuẩn nhất đi chăng nữa, cũng có thể

đoán ra được tổ chức bình dân phản kháng bởi vì hành động lần này mà trả một cái giá thảm trọng đến như thế nào.

Hứa Nhạc thoáng trầm

mặc, cũng không mở miệng nói cái gì. Hắn theo bản năng từ trong túi áo

của bộ quân phục trên người lấy ra một gói thuốc lá, thế nhưng lại phát

hiện những điếu thuốc bên trong sớm đã bị mưa gió làm cho mềm nhũn rồi.

Tề Đại Binh ở một bên thấy vậy, liền đưa cho hắn một điếu thuốc lá mới,

sau đó từ trong túi lấy ra bật lửa, nhưng cũng không có lập tức châm

lên, mà là trầm giọng nói:

- Ta cũng không hiểu rõ ràng lắm mối

quan hệ chân chính giữa anh cùng với lão sư của ta… Ta cũng không thật

lòng tin tưởng lắm vào hành vi đạo đức thường ngày của đám người Liên

Bang các người, nhưng mà một khi Lĩnh tụ Ốc Tư đã lựa chọn anh, như vậy

chúng ta sẽ một phen đem chuyện tình lần này tiến hành tiếp tục!

- Hứa Nhạc, nhớ kỹ!

Cái gã nam nhân Đế quốc có khả năng nhất trong thời gian sắp tới sẽ trở

thành vị Lĩnh tụ tiếp theo của tổ chức bình dân phản kháng này, giương

mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Hứa Nhạc, ba một tiếng, đánh cái bật

lửa lên, cực kỳ nghiêm túc nói:

- Hàng ngàn hàng vạn người bởi vì anh mà đã ngã xuống. Mà trong tương lai chỉ một cái động tác vô cùng

đơn giản của anh, liền có khả năng khiến cho cái chết của bọn họ biến

thành vô ích không hề có giá trị. Nếu như thật sự cái ngày đó xảy ra,

những người còn sống chúng ta cũng thật sự không có biện pháp gì bắt anh phải bồi thường cho bọn họ, nhưng mà anh nhất định phải nhớ thật kỹ,

hàng ngàn hàng vạn cái oan hồn vô tội kia mãi cũng sẽ luôn bay lượn sau

đầu của anh đó!

Hứa Nhạc hít một hơi thật sâu một ngụm thuốc lá.

Khi hắn đưa tay gỡ xuống điếu thuốc, thì trên cái đầu lọc còn dính theo

một chút máu huyết trên cái môi nứt nẻ của hắn. Cơn đau nhói lên khiến

cho hắn khẽ nhíu mày lại một cái. Sau khi hắn thoáng trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng mím chặt môi lại một cái. Hắn cũng không có đưa ra bất

cứ lời hứa hẹn bằng miệng nào cả, mà chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu một

cái.

- Kỳ thật dọc trên đường đi ta vẫn một mực quan sát anh, ta nghĩ thấy anh cũng là người đáng để tín nhiệm!

Tề Đại Binh đối với biểu hiện của Hứa Nhạc tựa hồ khá hài lòng, sau khi

thoáng tạm dừng một lát, mới lấy từ trong túi áo ra một khối chip vi

mạch nhỏ cỡ đầu ngón tay, giao vào trong tay Hứa Nhạc, kính cẩn nói:

- Đây là lễ vật mà Ốc Tư tiên sinh tặng cho đám người Liên Bang các người.

- Đây là cái gì?

Hứa Nhạc nghi hoặc hỏi.

- Hẳn là một phần tin tức tình báo gì đó có quan hệ đến nội bộ bên trong Liên Bang các người.

Tề Đại Binh nói:

- Ốc Tư tiên sinh có nói qua, anh có thể dùng nó, cũng có thể một phen

quẳng nó đi cũng chẳng sao. Cái này đối với những người Đế Quốc chúng ta cũng chẳng có quan hệ gì cả.

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, đột nhiên chợt nghĩ đến một kiện sự tình nào đó. Hắn nhìn chằm chằm đối phương, nói:

- Có một chuyện tình cần các anh hỗ trợ một chút. Bên phía Liên Bang bên

kia khẳng định là đã nghĩ tôi sớm chết mất rồi. Tôi mãi vẫn có chút lo

lắng rằng sẽ có một vài chuyện tình thất tao bát loạn nào đó sẽ bởi vì

cái suy nghĩ này mà phát sinh. Cho nên nhờ các anh, nếu có thể, thì

thông qua con đường ngầm của chính mình, nói cho bộ đội bên kia biết một tiếng, nói rằng tôi vẫn còn sống.

- Là những chuyện tình thất tao bát loạn gì thế?

Tề Đại Binh có chút đùa cợt, nói:

- Bởi vì tưởng anh đã chết, cho nên quả phụ sẽ đi tái giá à?

- Tôi đến nay vẫn còn chưa có kết hôn…

Hứa Nhạc cười khổ một tiếng, trả lời:

- Chẳng qua nếu như đám cô nương bên kia cho rằng tôi đã chết, liền tung

tung lộn xộn gả bậy cho người khác, quả thật sẽ khiến cho người khác

buồn bực mà thổ huyết mất a!

Tề Đại Binh thoáng ngẩn người, sau

đó hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, nhịn không được cười phá lên

một trận. Tiếng cười sảng khoái không ngừng quanh quẩn trong nhà kho

quân giới ngầm rộng lớn trong lòng đất, giống hệt như những khỏa tuyết

cầu bình thường vậy, càng ngày càng lớn dần lên, càng vang dội hơn, đem

những tiếng mưa gió mơ hồ có thể nghe thấy bên ngoài hoàn toàn lấn áp.

Khoảng ba tiếng đồng hồ sau đó, thời điểm giao nhau giữa bóng đên mà rạng

sáng, cùng với thanh âm động cơ phụt ra đinh tai nhức óc, một chiếc phi

thuyền vận chuyển quân dụng cung cấp nhu cầu quân giới cấp bách ra tiền

tuyến, đã cưỡi trên hệ thống động cơ hỏa tiễn phụt ra những luồng hỏa

miêu khổng lồ, rời khỏi một khu căn cứ trang bị hậu cần vô danh nằm ở

một chỗ phía Nam của Đô thành Thiên Kinh Tinh, hướng về phía vũ trụ hắc

ám trên bầu trời mà bay đi.

Ngọn lửa dài khủng bố, cực nóng phun

ra từ bên dưới đáy động cơ của chiếc phi thuyền vũ trụ, đem đám mưa rơi

đầy trời kia đốt nóng, phát ra thanh âm xuy xuy xèo xèo rung động, phóng ra một làn hơi nước trắng xóa nóng bỏng, bao phủ bốn phía xung quanh

khu sân phóng của căn cứ hậu cần làm thành một mảnh trắng xóa.

Bên trong một mảnh rừng núi u tĩnh gần đó, Tề Đại Binh nhìn thấy đạo ánh

sáng cực kỳ bắt mắt trong bầu trời đêm đang dần dần rời đi kia, trong

lòng chợt nghĩ đến cái gã thanh niên Liên Bang trẻ tuổi đang ở trên

chiếc phi thuyền vũ trụ kia, trầm mặc một khoảng thời gian cực kỳ dài,

sau đó mới lắc lắc đầu mấy cái, ho khan mấy tiếng. Hắn cuối cùng dẫn

theo đám thủ hạ, chính là những chiến sĩ của tổ chức bình dân phản

kháng, trầm mặc đi vào trong màn mưa to gió bão mịt mù, một lần nữa đi

vào trong bóng đêm.

Mà cũng đúng vào lúc này, ở khu sân bay không quân lớn nhất của Đô thành Thiên Kinh Tinh, một chiếc phi thuyền Chiến

hạm Vận tải đại hình của Quân đội Đế Quốc cũng đồng thời thoát ly khỏi

lực hấp dẫn của tinh cầu Thiên Kinh Tinh, xuyên qua hai cái hố đen vũ

trụ loại nhỏ, hướng về phía biên giới vũ trụ hạo hàn vô ngần kia mà xuất phát.

Vô số những mảnh thiên thạch nhỏ giã mạnh lên trên cửa sổ

bên mạn tàu của chiếc Chiến hạm vận tải, phát ra từng luồng hào quang

màu đỏ kỳ dị nhàn nhạt, đem hai má trên khuôn mặt cực kỳ bình thường kia của Hoài Thảo Thi nhuộm lên một mảnh đỏ ửng nhưng đặc biệt hờ hửng.

Nàng lúc này đang khoanh tay nghiêm nghị đứng ở phía trước cánh cửa sổ bên

mạn tàu, phía sau lưng nàng chính là vô số đầu Robot Lang Nha cao lớn

nặng nề. Đây chính là nhóm Robot Lang Nha thứ hai của Đế Quốc đang trên

đường vận chuyển ra tiền tuyến, chuẩn bị gia nhập vào tràng chiến tranh

khủng bố ngoài kia.