Gian Khách

Quyển 4 - Chương 60: Đế Quốc cất lưới (Hạ)

Đối với những người thống trị cao nhất của Đế Quốc mà nói, giai tầng dân chúng nô lệ bị áp bức bóc lột, bị tổn hại nặng nề, bị vũ nhục không dám phản kháng bên dưới kia, chính là nguồn gốc căn cơ xuất phát của hết

thảy mọi nguồn tài phú, mọi sự tôn nghiêm, quyền lực của giai tầng thống trị trung tâm Đế Quốc này. Đúng như những gì vị lão nhân Ốc Tư kia đã

từng nói vậy, bọn họ căn bản không có khả năng từ bỏ cái cơ cấu trụ cột

của xã hội Hoàng quyền thống trị này.

Chính vì thế, những nhóm

người thống trị có đầu óc trí tuệ cao hơn người của Đế Quốc kia về sớm

hay muộn cũng đã phát hiện ra một cái quy luật lịch sử, hoặc là nói cái

quy luật vật lý giữa hòa giải cùng với đạn pháo hủy diệt. Sự oán hận

mạnh mẽ cùng với sự theo đuổi khát vọng đạt được cuộc sống cao hơn của

đám bình dân nô lệ chiếm đại bộ phận dân cư của Đế Quốc này, nhất định

sẽ có một ngày dần dần phát triển lên trở thành một hồi đấu tranh vô

cùng kịch liệt.

Một khi đã là quy luật lịch sử không cách nào

tránh khỏi hoặc là làm trái lại, như vậy thì đành phải chấp nhận nó, hơn nữa phải nghĩ một biện pháp để cho cái loại dao động này có thể được

khống chế trong một biên độ nhất định, không quá mức ảnh hưởng. Ví dụ

như là có thể đem những viên đạn trong khẩu súng kia thảy đổi bản chất

một chút, để cho nó sau khi súc tích đầy đủ năng lượng, hướng về phía

mình mà phóng xuất ra, nhưng lại cũng không để cho quá trình phóng thích ra của nó trở nên quá mức cuồng bạo, không đến mức có thể đem cặp bàn

tay trấn áp mạnh mẽ của mình trực tiếp bắn nát đi.

Những cuộc đấu trang cùng với trấn áp luôn luôn là huyết tinh mà vô cùng tàn khốc.

Hoàng Thất Đế Quốc tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh bên trong lãnh

thổ quốc gia rộng lớn của chính mình lại không ngừng nở rộ ra những mảnh huyết tinh, sau đó biến thành những đóa hoa khủng bố. Sự phản kháng

không có tổ chức nhìn qua tựa hồ như là không có những lực lượng phá

hoại đáng kể, nhưng mà nếu như sự phản kháng đặt ở bên trong vô số những tinh hệ rộng lớn, lại sẽ khiến cho Quân đội chính mình cùng với các

quan viên thống trị trở nên bị động, mệt mỏi chạy đông chạy tây khắp

nơi.

Hơn nữa Hoàng Thất Đế Quốc tựa hồ như cũng cần duy trì đám

chiến sĩ bình dân nô lệ dám cần vũ khí thô sơ trong tay, hướng về các

Chiến hạm mà phát động công kích này, để mà đi mài mòn bớt lực lượng của đám quý tộc xa xôi kiêu ngạo mà không biết nghe lời sự thống trị của

Hoàng Thất kia…

Chính là do nguyên nhân như thế, cho nên một cái

tổ chức phản kháng nắm trong tay một lực lượng vừa đủ, lại vô cùng thành thục, không chỉ trở thành nhu cầu cho sự thắng lợi cuối cùng của cuộc

đấu tranh của đám bình dân nô lệ, hơn nữa cũng còn là nhu cầu của Hoàng

Thất Đế Quốc dùng để duy trì sự thống trị của chính mình nữa.

Bắt đầu từ rất rất nhiều năm trước đây, những vị chủ nhân vĩ đại của tòa

Hoàng cung Thiên Kinh Tinh này đã cùng với quân đội thiết huyết cường

đại của hắn ta, bắt đầu tìm cách bồi dưỡng nên một vị Lĩnh tụ đức cao

vọng trọng nào đó của quân khởi nghĩa, nhất là những vị Lĩnh tụ theo

trường phái ôn hòa, để cho những kẻ đó ở bên trong quốc thổ Đế Quốc mà

tự do lớn dần lên. Hoàng Thất Đế Quốc im lặng mà quan sát, thậm chí là

còn âm thầm trợ giúp những người đó tổ chức nên một đoàn thể to lớn có

trật tự nhất định nữa.

Khi mà những đám quý tộc ở trên các Tinh

hệ xa xôi nào đó, đối diện phải làn sóng phản kháng mạnh mẽ của đám

người khởi nghĩa kia mà run rẩy bất lực, thì Hoàng đế Bệ hạ liền phái ra Quân đội Hoàng Thất, giống hệt như là đấng cứu thế chủ từ trên trời

giáng xuống vậy, cứu vãn cục diện đang vô cùng nguy nan của bọn họ.

Khi mà những đội ngũ người khởi nghĩa này phát triển trở nên càng ngày càng lớn mạnh hơn, dần dần biến thành khí thế mênh mông cuồn cuộn khó có thể chống đỡ, thì Hoàng đế Bệ hạ sẽ liền vận dụng đến những vị Tướng quân

cùng với binh lính thiết huyết tàn nhẫn nhất, không tiếc tàn sát khắp

nơi, biến cả một tòa thành thị thành máu chảy thành sông, xây nên những

ngọn núi xương trắng, cũng phải đem cái loại khí thế này đàn áp xuống

một cách không thương tiếc.

Khi mà những người khởi nghĩa này

chân chính lâm vào trong cuồng phong bão tố, có thể bị hủy diệt bất cứ

lúc nào, thì Hoàng đế Bệ hạ lại bắt đầu ôn hòa tuyên bố muốn xây dựng

nền chính trị nhân từ. Chủ động trách cứ đám quý tộc các nơi tiến hành

những tràng đàn đáp quá mức huyết tinh, đem vài người nào đó ra chém gà

dọa khỉ, mang theo quang huy thánh khiết chiếu rọi khắp nơi, nhằm để

lung lạc trái tim của đám bình dân nô lệ. Mà đám Tướng quân cùng với

binh lính đã từng tiến hành qua những tràng giết chóc huyết tinh khủng

bố lúc trước, tự nhiên sẽ biến thành những phương tiện để Hoàng đế Bệ hạ vô sỉ đem ra lừa gạt dân chúng.

Khi mà những tổ chức phản kháng

này sử dụng loại phương pháp âm thầm thẩm thấu vào những thành thị lớn, ở trong đáy tầng chót xã hội bắt đầu dần dần mở rộng lực ảnh hưởng của

chính mình ra, đã chân chính uy hiếp đến sự thống trị của Hoàng tộc,

hoặc nói là đến lúc nào đó vị chủ nhân của tòa Hoàng cung kia không muốn tiếp tục nuôi nấng cái tổ chức phản kháng này, nghĩ muốn thay đổi đối

thủ, biến thành một đám người càng yếu hơn, càng vô năng hơn, không có

khả năng uy hiếp đến chính mình, như vậy hắn ta sẽ lại giơ lên con đao

mổ sắc bén nhất của chính mình.

Không biết là nhân vật nào đó, ở

thời điểm nào đó đã định ra một cái chính sách nhìn bề ngoài giống như

là cực kỳ khó có thể thực thi, nhưng trên thực tế lại là độc ác vô sỉ

đến cực điểm như thế, thế nhưng mà Vương triều Bạch Cận này trong suốt

thời gian hơn bảy trăm năm thống trị của mình, đã từng có vô số những tổ chức phản kháng theo dòng thủy triều lịch sử mà sinh ra, bắt đầu lớn

mạnh lên, sau đó lại bị hủy diệt hoàn toàn. Vô số con người đã tự động

tự giác tiến vào con đường đấu tranh tối kiên định này, thế nhưng lại ở

trong cái quá trình bi thương buồn tẻ mà hùng tráng lặp đi lặp lại này

mà hóa thành tro tàn… Sự khác biệt của tất cả những cái này cũng chẳng

qua chỉ là cái tên của cái tổ chức phản kháng đó mà thôi.

Toàn bộ cái quá trình này giống hệt như là một gã nông phu có lòng tham vô đáy, muốn tự mình gieo trồng trên một mẫu đất vườn rộng đến vài ngàn mẫu,

thế nhưng khi đối mặt với đám cỏ dại lan tràn mạnh mẽ như liệt hỏa liêu

nguyên khắp cả cánh đồng, hắn vốn dĩ không có biện pháp để mà đen toàn

bộ cỏ dại bên trong khu đất vườn này hoàn toàn hủy diệt đi hết. Cho nên

hắn thà rằng bên trong đám cỏ dại khắp nơi này xuất hiện một đầu cỏ dại

biến dị lớn mạnh, có tư tưởng, có trí tuệ cùng với có mục đích chuẩn xác nhất. Đầu cỏ dại này sẽ thu hút, thậm chí là lãnh đạo toàn bộ đám cỏ

dại bên trong khu đất vườn kia, tập trung toàn bộ lực lượng lại, sinh

trưởng lên cực kỳ nhanh chóng, cực kỳ rậm rạp, sau đó liền quay xung

quanh gia viên của gã nông phu…

Đến lúc đó, thì chỉ cần một cái máy cắt cỏ tự động, hoặc là… một cái mồi lửa, như vậy là đủ rồi…

Thế nhưng bên trong dòng sông dài lịch sử này, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất

hiện qua những trường hợp ngoài ý muốn nào đó. Đối với những người thống trị của Vương triều Bạch Cận mà nói, cái chính sách xuất sắc ngay từ

lúc ban đầu đã định ra này, đã từng có rất nhiều lần biến thành một cái

cục diện không thể nào khống chế nổi. Những tổ chức phản kháng phẫn nộ

cùng với cường đại kia đã có đến vài lần suýt chút nữa thành công lật đổ đi sự thống trị của Hoàng Thất Đế Quốc… Thế nhưng lịch đại các đời chủ

nhân của tòa Hoàng cung kia mãi cho đến hiện tại vẫn như cũ kiên trì

thực hiện cái chính sách này, tiếp tục để cho cái xu thế kia diễn ra.

Cái kỳ cất lưới gần nhất này của Đế Quốc là một cái quá trình tương đối dài dòng, đại khái là mở đầu ngay tại cái thời điểm mà vị Hoàng đế Bệ hạ Đế Quốc tiền nhiệm đã bị Lý Thất Phu ám sát, tân hoàng bước lên kế vị. Đến lúc sau khi mà vị Quận vương Tạp Đốn biến thanh con dao mổ hoành hành

khắp nơi bên trong phiến Tinh vực Tả Thiên, tiếp sau đó chính là tràng

thảm sát phát sinh bên trong khu dân nghèo Đô thành Thiên Kinh Tinh mấy

ngày gần đây.

Hơn hàng ngàn hàng vạn binh lính của Quân đội Đế

Quốc cùng vô số những cảnh sát chìm đã nhảy vào trong Khu IX ở phía Tây

Nam khu Đô thành Thiên Kinh Tinh. Cái khu vực kiến trúc rác rưởi bình

thường không có bất cứ một quý nhân nào ném ánh mắt chú ý của mình đến

này, trong mấy ngày gần đây, liền biến thành tiêu điểm chú ý của rất

nhiều ánh mắt.

Những quá trình thanh tẩy lãnh khốc mà vô tình,

dựa trên những tin tức tình báo mà Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đã thu

thập được trong suốt mười năm gần đây, khiến cho có vẻ đặc biệt chính

xác mà vô cùng khủng bố. Hơn sáu trăm thành viên của tổ chức bình dân

phản kháng ngụy trang thành các nhân vật của các ban ngành sản xuất cũng đều bị quẳng ném vào trong các ngục giam bí mật vô cùng âm trầm. Cái

ngênh đón bọn họ khẳng định chính là cái chết. Còn có thêm rất nhiều

người khác cũng đều bị bắt, bị giết chết… Còn về các tổ chức cứ điểm bí

mật như sòng bạc, nhà xưởng, khách sạn… trực thuộc tổ chức bình dân phản kháng thì lại càng thêm thê thảm, tất cả cũng đều bị các đầu Robot công trình nghiền nát thành từng mảnh phế tích.

Hứa Nhạc lúc này đang đứng ở ban công trên một tòa lầu các nhìn về phía những cột bụi mù xa

xa thỉnh thoảng lại mọc lên, còn có vô số những thanh âm bình dân nô lệ

khóc la bởi vì bị những mảnh đạn lạc khiến cho bị thương nữa. Cặp mày

rậm rạp của hắn lúc này đã nhíu lại vô cùng lợi hại. Điếu thuốc lá bốc

khói nghi ngút trên ngón trỏ cùng với ngón giữa của bàn tay phải đã một

lúc khá lâu cũng quên đưa lên hít một ngụm. Tàn thuốc cháy xám khá dài

mà chỉnh tề nhẹ nhàng run rẩy một chút, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi

xuống cả.

Vượt ngoài sự dự đoán của Quân Bộ Đế Quốc cùng với Bộ

Tình Báo Hoàng gia, đám người của tổ chức bình dân phản kháng sau khi

đào thoát ra khỏi khu nhà xưởng sửa chữa ô tô lúc trước cũng không có

lập tức rời khỏi khu Đô thành Thiên Kinh Tinh, tiến nhập vào bên trong

rừng rậm thâm sơn ở phía Nam Đô thành, mà là vẫn tiếp tục lưu lại ở khu

dân nghèo.

Trong mấy ngày gần đây, Hứa Nhạc cùng với các chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng đã liên tục thay đổi đến mười một địa

điểm ẩn nấp khác nhau, rốt cuộc cũng đã tìm được một cơ hội nghỉ ngơi

cùng với hồi phục cực kỳ hiếm có trong cục diện hiện tại.

Khu dân nghèo của Đô thành Thiên Kinh Tinh này quả thật quá rộng lớn, bên trong các dạng các loại người quả thật quá nhiều. Cho nên hành động cất lưới

thanh tẩy của Đế Quốc cho dù có không nơi nào không vào được như thế nào đi chăng nữa, cũng không có khả năng một phen đem cái phiến quảng

trường rác rưởi kéo dài vô cùng vô tận này toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ một

lần được. Bởi vì vị Hoàng đế Bệ hạ ở trong cái tòa Hoàng cung kia cũng

không có khả năng để cho binh lính của chính mình một phen đem hơn một

trăm vạn người toàn bộ giết chết được.

Mạng người cho dù có nhỏ

bé có ti tiện đến thế nào đi chăng nữa, nhưng một khi nhiều lên đến con

số vài trăm vạn, cũng sẽ có chút sức ảnh hưởng nhất định của nó. Huống

chi nơi này lại còn là Kinh đô của Đế Quốc nữa. Cho dù là bên trong một

mảnh đất vườn đã bị mồi lửa đốt thành một mảnh tro tàn đi chăng nữa, thì ông trời cũng sẽ liền nhân từ mà lưu lại một vài cái động khẩu nào đó,

cùng với một vài gốc cỏ dại may mắn sống sót…

Ở một địa điểm ẩn

nấp vô cùng an toàn nào đó, Hứa Nhạc đang trầm mặc ngắm nhìn một mảnh

thảm kịch khủng bố phát sinh ngay trước mặt chính mình. Bởi vì ánh mắt

mở ra nhìn suốt mấy chục phút đồng hồ, khiến cho cặp mắt có chút khô

nhức. Hắn khẽ nheo nheo cặp mày lại một chút, lắc lắc đầu, sau đó cúi

xuống nhìn điếu thuốc lá đang sắp thiêu đốt đến hai đầu ngón tay của

chính mình, trầm mặc không nói tiếng nào.

Mắt thấy những căn nhà

nhỏ bé mà đám bần dân cùng khổ này đã dùng thời gian rất lâu dài trong

kiếp sống khuất nhục của chính mình mới có thể gom góp đủ mà xây dựng

nên, lại rất nhanh bị đổ sụp xuống, mắt thấy những tài vật quý giá không nhiều lắm bên trong căn nhà nhỏ bé đáng thương kia cùng bị những bánh

xích của đám Robot công trình nặng nề nghiền nát thành từng mảnh vỡ, mắt thấy vô số các thành viên của tổ chức bình dân bá tánh cùng với những

dân chúng bình thường vô tội bị kéo lên trên những con đường giống hệt

như một đám gia súc, lại thêm càng có nhiều người hơn trực tiếp bị bắn

chết ngay giữa những con đường, máu tươi chảy xuôi như nước…

Không có bất cứ kẻ nào có thể giữ cho tâm tình của chính mình bình thản cho

được, cho dù hắn có là một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đi chăng nữa

thì cũng vậy.

Theo mặt lý trí mà nói, hiện tại trong đầu hắn nên

lập tức suy nghĩ xem tổ chức bình dân phản kháng này sau một tràng thanh tẩy huyết tinh như thế này sẽ còn có thể lưu lại bao nhiêu lực lượng,

bọn họ ở các tinh hệ khác, nhất là bên trong tinh hệ biên giới kia còn

lại được bao nhiêu năng lực hành động, có thể đem lại cho Quân đội Liên

Bang bao nhiêu ích lợi nữa… Cái sự hợp tác kia có còn nhất định phải

tiếp tục nữa hay không… Nhưng mà một màn bi tráng phát sinh ra trước mắt hắn, thật sự khiến cho hắn không thể nào có nổi tâm tình để mà đi tự

hỏi cái chuyện tình này.

Nhất là cái tòa tiểu viện ở bên cạnh khu dân nghèo, so với những tòa kiến trúc chung quanh thì có vẻ sạch sẽ

cùng với nhẹ nhàng khoan khoái hơn một chút kia, lại khiến cho hắn cảm

thấy phi thường sầu lo.

Nói thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng đã

từng sống bên trong cái tiểu viện nhỏ bé mà ấp áp kia hơn nửa năm thời

gian, nếu như đại thẫm Tô San cùng với Bảo La gặp phải những chuyện

không tốt gì đó, cũng tự nhiên khiến trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất an nhàn nhạt. Cũng may mà cái tòa tiểu viện kia mấy ngày hôm nay vẫn

mãi nằm trong trạng thái tĩnh lặng hơi chút quái dị, khiến cho hắn cũng

cảm thấy an tâm hơn một chút.

- Chuẩn bị xuất phát rồi!

Đúng vào trong lúc này, Tề Đại Binh từ trong một gian phòng gần đó ló đầu ra, vẻ mặt mang theo chút vẻ mệt mỏi nói.

Hứa Nhạc khẽ gật gật nhẹ đầu một chút, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía tòa

tiểu viện xa xa đằng kia, đem điếu thuốc lá cẩn cẩn thận thận ở trên lan can ban công dẫm cho tắt hẳn, sau đó rất nhanh kiểm tra lại một lượt

những vũ khí trên người mình, cuối cùng xoay người rời đi.

Hắn đã từng đáp ứng với đại thẫm là khi nào mình rời đi sẽ báo cho bà ta biết

một tiếng, chỉ là hôm nay xem ra chuyện đó đã biến thành hy vọng xa vời

rồi.

Trong lúc Hứa Nhạc đang chuẩn bị trên đường rời đi, thì Hoài Thảo Thi cũng đã đến lúc chuẩn bị rời đi.

Tình hình chiến sự ở tiền tuyến lúc này đã phát triển đến mức phi thường

kịch liệt, nàng ta vốn dĩ trong hơn mười ngày trước đây đã phải ngồi lên Chiến hạm, xuất phát chạy ra chiến trường mà trợ giúp, nhưng mà bởi vì

xảy ra sự kiện kia nên mới bị trì hoãn lại như thế. Hiện tại hơn mấy

trăm đầu Robot Lang Nha thế hệ mới nhất đã tiến đến chiến trường, chuẩn

bị sẵn sàng chiến đấu, thế nhưng nàng ta thân là sĩ quan chỉ huy cao

nhất, cộng thêm lực chiến đấu cực mạnh nhất vào lúc này lại bị bức bách

phải dừng lại ở trên Thiên Kinh Tinh như thế này.

Cái khát vọng

mãnh liệt muốn tiêu diệt tổ chức bình dân phản kháng, cùng với muốn giết chết Hứa Nhạc trong lòng ở nàng ta, căn bản không có khả năng để cho

nàng ta lưu lại một thời gian vô chừng vô mực được. Mà ngay trước khi

xuất phát ra chiến trường, nằm ngoài sự dự kiến của tất cả các quân nhân sĩ quan thuộc hạ, nàng ta cũng không có tiến vào Hoàng cung bái kiến

Hoàng đế Bệ hạ, mà là dưới sự bảo vệ chặt chẽ của hơn mười đầu Robot

Lang Nha, đi vào khu dân nghèo đang vô cùng hỗn loạn không chịu nổi kia, đi đến phía trước một tòa tiểu viện im lặng trầm mặc.

Sắc mặt

đại thẫm Tô San cực kỳ tái nhợt nhìn chằm chằm vào đám Quân đội Đế Quốc

trang bị vũ khí hạng nặng đầy mình, biểu tình cực kỳ lãnh lệ đang đứng

đầy ở trước cửa tiểu viện nhà mình, căn bản cũng không dám như những

ngày bình thường, lớn tiếng mắng chửi khắp nơi, mà là cực kỳ khẩn trương cầm lấy bàn tay của con trai chính mình, dùng sức đẩy hắn ra sau lưng

mình.

Trong mấy ngày gần đây, bản thân đại thẫm Tô San vốn dĩ

tính tình sáng sủa thậm chí có chút hào sảng, đã bị những thanh âm kêu

khóc thảm thiết cùng với những tiếng súng bên ngoài tiểu viện dọa cho

thần kinh có chút suy nhược. Hiện tại bà ta cũng không biết cái đám quân nhân sĩ quan dạo này vô cùng lãnh huyết kia vì cái gì lại chạy đến

trước cửa tiểu viện của chính mình như thế. Trong mơ hồ bà ta chẳng lẽ

thầm nghĩ chẳng lẽ đám quân nhân sĩ quan này đến đây là bởi vì truy tìm

cái gã quý tộc tóc đen trẻ tuổi đáng thương kia chứ? Nghĩ đến điều này,

bàn tay đang nắm chặt tay đứa con trai của đại thẫm đột nhiên trở nên

lạnh băng một trận, thân thể bắt đầu hơi chút run rẩy lên.

Một gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc toàn thân trên dưới đều lộ ra một hơi thở

lạnh lùng như băng, dưới sự hộ vệ của rất nhiều quân nhân sĩ quan bình

thản tiến đến. Người này ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh tòa tiểu

viện nhìn qua cực kỳ bình thường này, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại một

chút, gỡ xuống chiếc mũ quân dụng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen hơi chút rối loạn trên đầu mình.

Đại thẫm Tô San hít thở thật sâu mấy

cái, thu hết can đảm nắm chặt bàn tay của đứa con trai mình, đi thẳng

tới trước mặt của gã quân nhân sĩ quan Đế Quốc nhìn qua cũng biết là

thân phận rất sang quý này, dùng một loại nghi lễ bình dân bái kiến quý

tộc cực kỳ tiêu chuẩn, thân thể hơi khom, quỳ một gối xuống, nói nhanh:

- Phi thường vinh hạnh…

Một gã quân nhân sĩ quan nào đó ở bên cạnh hạ giọng nhắc nhở nhỏ đại thẫm Tô San:

- Vị này chính là Công chúa Điện hạ!

Nghe thấy cái tên này, đại thẫm Tô San cùng với Bảo La, từ đầu đến giờ vẫn

luôn phẫn nộ giương mắt nhìn chằm chằm vào đám lính vũ trang đầy mình

kia, đồng thời ngây người một trận, thân thế chấn động sững người suốt

nửa ngày cũng không thể nào tỉnh thần lại nỗi.

Thời điểm khi mà

bọn họ đang vô cùng bối rối chuẩn bị quỳ rạp xuống mà bái kiến, thì Hoài Thảo Thi nhất thời nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng khẽ phất phất tay,

ngăn cản động tác của hai người bọn họ, bình tĩnh nói:

- Không cần!

Trong khoảng thời gian hơn mười phút đồng hồ sau đó, Công chúa Điện hạ Hoài

Thảo Thi dưới sự dẫn đường hơi chút ngơ ngẩn của đại thẫm Tô San, đi

thăm một vòng xung quanh tòa tiểu viện. Nàng ta hơi chút hưng phấn khi

nhìn thấy những thiết bị truyền hình bắt sóng tín hiệu điện tử lậu hiện

tại đã vô cùng nổi danh trong khu vực chợ trời. Chỉ có điều trong toàn

bộ quá trình thăm quan này, nàng ta mãi cũng không hề hỏi đến một câu

nào có liên quan đến Hứa Nhạc.

Ngay trước khi rời đi, Hoài Thảo

Thi chợt từ trong cái túi áo quân ngũ của mình lấy ra một quyển sách

nhật ký nhìn qua vô cùng cũ kỹ, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó

nhìn về phía đại thẫm Tô San thân thể đang cứng ngắc sau lưng mình, hỏi:

- Có phải là bà có một người anh trai đã hy sinh khi tham gia vào Quân

viễn chinh Đế Quốc hay không? Hắn tên là Arthur đúng không?