Hãy lại đây, các bạn ơi, đâu có quá trễ để tìm một thế giới mới.
Tennyson (Wysses)
Anh tạo ra bóng đêm và tôi tạo ra neon.
Anh tạo ra đất sét và tôi làm ra ly.
Anh tạo ra sa mạc, núi non và rừng rậm. Tôi tạo ra vườn hoa, vườn cây trái.
Chính tôi biến đá thành một cái gương.
Và cũng chính tôi biến thuốc độc thành thuốc giải độc.
Mohammed Iqbal
Bản. Một người hầu trai mặc quần sọc bó sát mầu xanh xẻ rãnh hai bên đùi bưng một khay đồ uống ra, quì xuống đặt lên một chiếc bàn dài và hẹp cũng bọc da.
Căn nhà Mario làm bằng gỗ nguyên khối nhô ra trên một con rạch nước đen lấp lánh. Căn nh.à không có lầu này mang vẻ. dáng nhà của một người kiểm lâm, nhưng bước chân vào rồi khách mới sững sờ với những đồ đạc trang trí bên trong. Phòng khách rộng mở ra phía khlong. Từ chỗ mình ngồi Emmanuelle có thể nhìn thấy những con thuyền chở đầy dứa, tre, hay những đồ ăn đồ uống chèo ngược chèo xuôi len lỏi giữa những bè tre nứa đang trôi theo giòng. Một người đàn ông duy nhất đưa thuyền đi, đôi khi ném một cái nhìn không chủ đích vào phòng khách nàng đang ngồi. Tiếng chuông đồng nhỏ từ một ngôi đền kếcận văng vẳng tới theo chiều gió, tiếng thanh tiếng trầm. Nàng cũng nghe thấy một tiếng cồng từthật xa nhưđánh thức các tăng ni đang ngủ yên. Một tiếng mẹ ru con ngủ vang lên đâu đây Mario nói:
– Một người bạn sắp đến chơi.
Giọng nói trầm của anh phù hợp với những khuôn mặt đức Phật vẽ trên những chao đèn hình nón chung quanh. Emmanuelle cảm thấy một ớnh tự bất an nên nàng đưa ly rượu pha của người hầu mới mang ra ấy lên, uống một hơi cạn một nửa ly. Nhưng tác động của rượu không giả; toả được một khắc khoải đang xiết chặt lấy tim nàng. Nàng đã làm cái gì vậy? Nàng xấu hổ vì niềm sợ hãi không tên, không hình dáng đang phá vỡ cái khung cảnh siêu thực của nơi này.
Nàng hỏi:
– Tôi có biết người bạn ấy của anh không?
Khi nói xong nàng mới ý thức niềm thất vọng đột ngột xuất hiện: như vậy Mario đâu có muốn gặp riêng nàng? Nàng cứ tưởng Mario từ chối không mời thêm Jean cốt để tùy nghi hành động với nàng, hóa ra anh chàng còn mời thêm một người nữa làm kỳ đà cản mũi. Mario trả lời:
Không. Ngay chính tôi cũng mới chỉ gặp anh ta một buổi tối cách đây mộthôm. Đó là mộtngười Anh. Một nhân vật dễ thương, có một mầu da thật độc đáo. ánh nắng mặt trời của những xứ sở ấy đã nướng trui anh ta lên… nói ra sao nhỉ? để làn da anh thơm lừng. Chắc chắn cô sẽ khoái anh chàng này.
Ghen tuông và tủi nhục xiết chặt lấy Emmanuelle. Mario nói tới con người đó với một giọng thèm thuồng ẩn hiện trong từng chữ, làm như là đang cầm một chiếc khay cúi xuống lựa những chiếc bánh trong một cửa hàng bánh ngọt. Bây giờ nàng đâu còn ngờ chi nữa về ý thích của Mario trong địa hạt tình dụcl Ariane đã chẳng báo truởc cho nàng là gì?
Nhưng rồi nàng trấn tĩnh lại. Nếu Mano muốn ngủ với nàng, nàng đâu có ý kiến gì. Bởi vì nàng chờ đợi sự việc ấy, quyết định đến đây để chiều lòng Marie-Anne hay tại nàng bị một lôi cuốn khác thôi thúc mà không dám thú nhận. Cái quyết định hiến thân khi bước chân đến đây mang lại cho nàng một thứ khoái cảm thân xác, cảm thấy rõ rệt khi nghĩ chút nữa đây nàng sẽ tự tay cởi chiếc robe, tự mở rộng cặp đùi đón nhận một thân thể xa lạ, cảm thấy cái thân xác ấy đột nhập sâu vào nàng như trong một vụ hiếp dâm có khoái lạc. Hay cũng có thể cái giống nam ấy sẽ nhẩn nha để nàng mở rộng thân thể trong chờ đợi khắc khoái trước khi cương cứng vuốt ve bên trong âm hộ ẩm ướt trút vào đó đến giọt cuối cùng của tinh khí và chỉ rời bỏ nàng khi – như đất sét đã được đào lên, nhào nặn đẫm nước… Nàng cắn môi, nàng sẵn sàng, nàng ao ước được chiếm hữu, thèm muốn. Nhưng nàng không thích những trò chơi nào rắc rối quá: chỉ nghĩ đến nó thôi là đủ nàng chán nản rồi. Đáng lẽ nàng phải biết nghi ngờ cái đầu óc lắm sáng kiến của người ý mới phải.
Nàng sắp sửa nói với Mario như sau:
“Anh đã có lý khi biết lợi dụng những cơ hội cuộc đời dành cho anh, nhưng anh
hãy nên bằng lòng với con người tôi hiện nay. Hãy làm tình với tôi rồi trả tôi về nhà ngủ yên bên cạnh chồng tôi. Khi tôi đã về rồi, anh tha hồ vui đùa thỏa thích với cái gã người Anh ấy của anh.”
Nhưng nàng lại e ngại sẽ bẽ bàng nếu Mario sẽ chỉ nhìn nàng với cái nhìn lễ độ xa cách mà nàng đã quá biết, để rồi trả lời:
“Này cô bạn thân mến, cô đã hiểu nhầm tôi. Cô rất dễ thương, nhưng…” Mario bỗng cất tiếng với cái giọng đúng như nàng e ngại, phá vỡ mọi ảo tưởng:
Tôi thích cô để hở đùi càng cao càng tết. Quentin sê đến ngồi trên chiếc ghế này. Cô có thể quay người một chút để hắn có thể nhìn thẳng vào phần tối nhất trong váy không?
Emmanuelle choáng váng. Mario đã đặt một tay lên nàng, đủ để đầu ngón áp lên phần bắt đầu có đường cong phồng của vú. Hắn xoay người nàng về phía bên phải, tay kia nhẹ nhàng nâng gấu váy lên sao cho chân trái hở đến nửa đùi, chân phải hở đến hông. Mario nói:
Đừng, cô đừng có khép chân lại. Như vậy được đó. Đừng nhúc nhích gì hết nữa nghe. Đây, khách của chúng ta đã đến.
Mario rút tay lại. Nàng cảmthấy nhưmột làn sóng biển đã rút ra khỏi bãi cát.
Mario đưa khách đến chỗ ngồi đã định trước, đồng thời nở với nàng một nụ cười nhưmột giám khảo muốn trấn an thí sinh đang quá hồi hộp. Nhưng chính anh chàng ngươi Anh mới là kẻ bối rối nhất.
“Hắn không nhìn cả đùi mình nữa, Emmanuelle nhận xét như vậy, đồng thời thích thú trước sự thất bại của các tính toán nham hiểm của Mario: đáng kiếp, ai bảo!”
Quentin bỗng trở thành đồng minh với nàng hơn là kẻ thù Nàng niềm nở với hắn. Phải công nhận đương sự coi cũng được lắm. Mong hắn đừng là cái đồpedérastre, không thì uổng quá?
Xui xẻo hơn nữa là khách mới tới lại không biết một chữ tiếng Pháp nào.
Emmanuelle nhận định một cách mỉa mai:
“Mình rõ thật hên chưa! Cái số mình toàn rơi vào tay cái đám đàn ông đi du lịch mà không có khiếu về ngoại ngữ.”
Nhưng chính sự kiện này lại làm nàng bị kích thích: nàng tưởng tượng đến xúc cảm do cái lưỡi không có khiếu ngoại ngữ ấy quấn trên lưỡi nàng, trước khi nó đi xuôi xuống bụng. Nàng nghĩ đến cái lưỡi ấy thọc vào trong nàng… trước khi kịp trấn tĩnh lại để nói vài ba câu tiếng Anh mới học được từ khi tới Bangkok ba tuần trước, nhưng nỗ lực này cũng không dẫn nàng đi xa hơn được. Nhưng Quentin thì lại tỏ ra thích thú rõ rệt.
Rõ ràng là Mario không hề thích đóng vai trò thông ngôn giùm. Anh chỉ lo pha rượu, cắt nghĩa chi đó cho người hầu bằng một thứ ngôn ngữ pha trộn tiếng Thái. Sau cùng Mario đến ngồi trên thảm, trước ghếcủa Emmanuelle. Anh ngồi nghiêng hướng về phía khách. Họ nói tiếng Anh với nhau. Quentin nhìn Emmanuelle và thử lôi kéo nàng tham gia cuộc đàm thoại. Đến một lúc nào đó Emmanuelle phát chán những chuyện trò lẩm cẩm này. Nàng tuyên bố:
– Tôi không hiểu gì cả.
Mario nhướng mày ngạc nhiên, nói:
– Điều đó đâu có quan trọng gì.
Và trước khi Emmanuelle có thể đáp lại, Mario đứng bật lên ngồi cạnh, vòng tay ôm lấy eo nàng, đẩy ngửa nàng ra một chút, quay lại nói với Quentin với một giọng nồng nhiệt làm nàng khá thích thú:
– Non à bella, caro?
Mario giữ nàng ở vị trí mất thăng bằng làm nàng phải giơ đôi chân lên (lần này nàng ý thức chuyện đó một cách vui vẻ) hở hang nhiều hơn nữa. Mario lấy ngón tay mơn trớn môi nàng, rồi từ tốn tụt áo ra khỏi vai nàng. Anh lột trần vai nàng trước hết rồi đến hai đầu vú, cong miệng lại mà nhìn ngắm.
– Nàng đẹp thật đó, Quentin có thấy vậy không?
Chàng người Anh gật đầu một cách mạnh mẽ. Mario lại kéo mép áo lên che đầu vú, rồi hỏi:
– Bạn có thích đôi chân nàng không?
Mario đặtcâu hỏibằngtiếng Pháp nên Quentinchỉ nhíu mắt không trả lời. Mario nhấn mạnh:
Cặp đùi của nàng thật tuyệt? Từ chân cho đến tận háng đều là những cơ phận của dục tình.
Mario vuết ve mắt cá óng ả của nàng:
Rõ ràng đôi chân này đâu có phải chỉ dùng để đi. Anh nghiêng người về phía nàng, nói:
Tôi thích cô tặng đôi chân cho Quentin. Cô đồng ý không?
Nàng không hiểu rõ lắmMario thực sựmuốn cái gì, đầu óc nàng đang quay cuồng một chút. Nhưng nàng không muốn tỏ cho hai người biết nàng muốn thoái thác, dù là bất cứ điều gì Nàng chọn thái độ ngồi bất động. Mario tỏ về hài lòng.
Anh lại đưa tay nâng váy nàng lên, nhưng cạo hơn lần trước. Vì tà váy hẹp, anh phải dùng tay kia nâng nàng lên để làm lộ ra hoàn toàn cặp đùi và phần dưới bụng của nàng. Tối nay, đây là lần đầu tiên nàng đi vớ kể từ khi tới Bangkok. Trong khoảng trên làn vớ, chiếc slip đen trong suốt để lộ những vòng mao nằm êm sát êm đềm.
Mario nói:
– Lại đây đi. Cầm lấy.
Nàng nhận thấy Quentin tiến lại gần, đưa một tay vuốt một mắt cá rồi cả hai của nàng. Hắn để một tay ở lại, tay kia tiến lên dọc bắp chân, chần chừ nơi đầu gối, tiến lên đùi rồi ngừng lại ở khoảng cách phần thầm kín của nàng.
Đến lúc đó bàn tay kia mới tiến lên để cùng ôm lấy hai đùi nàng. Rồi cả hai cùng
tiến lên nữa, mới đầu ở phía trong, tiến ra phía ngoài, tiến lên nữa rồi chạm tới hai mông nàng. Đến đây hai bàn tay cương quyết banh hai đùi ra để có thể vuốt ve diện tích bên trong, nơi nhiều cảm xúc đến độ Emmanuelle cảm thấy đôi môi mình phồng hẳn lên.
Mario nhìn nàng. Nhưng nàngkhông nhìn thấy anh. Khi nàng mở mắt ra kiếm mắt Mario để ớm hiểu anh chờ đợi gì nữa ở nàng, anh chỉ cười bí ẩn. Một phần vì muốn thách thức, một phần khác vì khoái cảm nàng xắn váy lên tận lưng, đưa tay kéo mép quần lót xuống. Đôi bàn tay của người Anh lập tức táo bạo hẳn lên, vội vàng giúp đỡ kéo slip dọc theo đùi xuống tận chân.
Nhưng giọng Mario lại cất lên, Emmanuelle rùng mình. Mario nói nghe:
trầm và nghiêm trang hơn mọi khi, làm tiếng Anh. Sau vài câu, anh dịch cho nàng
– Em không được tặng hết ngay cho một người.
Mario nói với giọng ông thầy giảng dậy một bài học khó.
Quentin đã được hưởng đôi chân em: lúc này như thế là đủ cho hắn hài lòng. Em hãy giữ những phần khác của cơ thể cho một cơ hội khác, cho những người khác nữa. Với mỗi đàn ông, em chỉ nên cho hưởng một chỗ thôi: tùy em chọn cho hưởng chỗ nào phần nào.
Emmanuelle không dám kêu lên:
– “Nhưng còn anh, chính anh, anh muốn phần nào của thân thể tôi?”
Nàng tự hỏi với một chút mỉa mai phải chăng chiếc vú Mariochỉphớtđặttay lên bannãy là đủ cho anhrồi. Thoảng trong một giây, nàng thù ghét Mario. Nhưng anh ta đã đứng dậy, hăng hái và vui vẻ kêu lên:
Thôi, chúng ta ăn cơm chứ? Cara, lại đây? Tôi muốn cô thưởng thức những món ăn làm cơ thể điên lên.
Mario luồn một tay dưới vai, một tay dưới chân, bồng nàng vẫn thânthể lõa lồ khỏi đi văng. Dưới ánhnhững ngọn đèn bằng giấy, thân thể nàng như dài thêm, nổi bật những phần đồi núi và trũng thấp đầy bóng tối. Khi Mario đặt nàng xuống
đất, làn váy mới rơi xuống che phủ. Emmanuelle nghiêng người một cách duyên dáng sửa lại y phục. Nàng nhìn thấy trên thảm một vệt đen nylon, nhưng
không biết phải làm thế nào. Mario nhanh nhẹn nhặt quần lót đen ấy lên và áp vào môi.
Anh lớn tiếng đọc một đoạn văn không biết tríchtừ đâu:
“Chia lìa với những vật có thực, không khó khăn gì, chia lìa với những kỷ niệm mới là vấn đề. Trái tim tan nát khi phải xa lìa với các mộng mơ, bởi vì có rất ít thực tại nơi con người.”
Mario để cái slip ướp hương thơm ấy vào túi áo veston đen, rồi cầm lấy tay Emmanueìle đang sững sờ dẫn đến chiếc bàn tròn nhỏ chung quanh bầy sẵn ba chiếc ghế gỗ kiểu trung cổ có tựa cao.