Editor: miemei
Lúc ăn tối, Chu Tử Chính lấy một tấm thiệp mừng ra: “Chiều hôm nay mới đưa đến, nóng hổi luôn đấy.”
Lâm Dư Hi mở ra, là thiệp cưới của Dương Gia Dung và Tằng Hạo Lâm.
“Tháng sau làm lễ, nhanh vậy? Lúc trước nghe Gia Dung nói, sẽ không kết hôn nhanh vậy mà.”
“Nguyên nhân chỉ có một, trong bụng có nhân rồi.”
“Vậy thì phải chúc mừng bọn họ rồi, song hỷ lâm môn nha.”
Chu Tử Chính nhìn cô, trong mắt có chút hâm mộ: “Mấy người anh em chơi từ nhỏ với anh đều lục tục có con hết rồi đó.”
“…… Ờ.”
Đôi mắt Chu Tử Chính chớp chớp: “Vậy chúng ta, khi nào đây?”
Tay Lâm Dư Hi run lên: “…… Nhanh quá rồi đấy.”
“Vậy khi nào thì mới không tính là nhanh quá?”
Lâm Dư Hi khụ khụ hai tiếng: “Bước tiến của anh sai rồi, bàn cờ của em không cho nhảy cờ nha.”
Chu Tử Chính cười: “Vậy chẳng phải đơn giản sao, ngày mai anh đi mua nhẫn ngay.”
Lâm Dư Hi trừng anh một cái.
“Không được, để em biết thì không có ý nghĩa rồi. Để khi nào cho em một sự bất ngờ nhé.”
“Nói rõ nha, em không thích huênh hoang đâu.”
Chu Tử Chính mặt mày hơn hở: “Hiểu!”
Lâm Dư Hi ngẩn ra, nụ cười gian xảo này của anh, nghĩa là cô lại rơi vào bẫy của anh rồi. Sau đó chợt hiểu ra, câu trả lời này của cô phải chăng đã ám chỉ rằng cô đã đồng ý…… gả rồi?
Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, Chu Tử Chính muốn đi bơi, Lâm Dư Hi thì ngồi bên bờ hồ xem tạp chí.
“Niềm vui mới của Vương Vận Kỳ lộ ra ngoài sáng, anh chàng đẹp trai người nước ngoài trông giống như Brad Pit.”
Lâm Dư Hi không nhịn được đọc tiếp.
“Xin hỏi chị và Lý Thuần Nhất đã chính thức ly hôn rồi ư?”
“Coi như là vậy.”
“Nguyên nhân ly hôn là Lý Thuần Nhất ngoại tình sao?”
“Không thể trả lời.”
“Có tin đồn nói Lý Thuần Nhất muốn ly hôn là vì bốn năm trước có người cố tình hãm hại ba anh ta, đối với tin đồn này, chị có ý kiến gì?”
“Lời nói vô căn cứ!”
“Hai người đang làm thủ tục ly hôn, Lý Thuần Nhất lại thăng chức thành tổng giám đốc hành chính của tập đoàn Trường Duyệt, đối với chuyện này, chị thấy thế nào?”
“Đây là quyết định của hội đồng quản trị tập đoàn Trường Duyệt, tôi không có ý kiến.”
“Đây là bạn trai mới của chị?”
“Đang trong quá trình tìm hiểu.”
……
Lý Thuần Nhất ly hôn là vì bốn năm trước có người cố ý hãm hại ba anh ta? Ánh mắt của Lâm Dư Hi dừng trên hàng chữ này, từ từ chuyển sang Vương Vận Kỳ và bạn trai mới trong ảnh chụp, còn có người đứng ở một bên, Phương Lâm.
Bốn năm trước, bệnh tim của ba Lý tái phát phải nhập viện, thiếu chút nữa là cứu không được. Sau khi bên nhà tù điều tra thì nói rằng do lúc ăn trưa, ông ấy không cẩn thận giẫm trúng chân của một đại ca, bị người ta đánh mấy đấm rồi bệnh tim tái phát. Có người cố ý làm như vậy ư? Là Phương Lâm? Không thể nào, năm đó Vương Vận Kỳ thích Lý Thuần Nhất, sao lại có thể làm ra chuyện hại ba Lý chứ? Lẽ nào ba Lý vào tù là bị ba của Vương Vận Kỳ hãm hại?
Đột nhiên trong đầu có mấy sợi dây leo nổi lên, quấn thành từng cái nút thắt bế tắc.
“Có tin giải trí nào buồn cười không?” Chu Tử Chính lên bờ, ướt nhẹp đi về phía cô.
Lâm Dư Hi hoàn hồn lại, thầm cười gượng: Cô đang nghĩ gì thế này? Chuyện của Lý Thuần Nhất đã qua rồi. Sự thật gì đó, chẳng qua cũng chỉ là một bài viết trên tạp chí thôi.
Cô đóng tạp chí lại: “Vương Vận Kỳ có niềm vui mới rồi.”
“Nhanh vậy à?”
“Cho nên anh nên học hỏi cô ta cái gọi là cầm lên được, thì buông xuống được.”
Chu Tử Chính nhéo cằm cô: “Cho nên em biết đó, anh với cô ta là đạo bất đồng bất tương vi mưu.”
“Mau đi tắm đi, thời tiết hơi lạnh rồi.”
“Tắm chung.”
“Không muốn.”
Mặt Chu Tử Chính đầy vẻ hồn nhiên: “Vậy em đi tắm trước, anh bơi thêm một vòng.”
-----
Lúc Lâm Dư Hi đang tắm, Chu Tử Chính y như cá chạch chui vào trong phòng tắm.
Lâm Dư Hi giật mình. Chu Tử Chính lại bày ra nụ cười xấu xa đã thực hiện được gian kế: “Bà dì cả đi rồi, anh tới đây.”
Lâm Dư Hi không nhịn được cầm vòi sen xịt anh: “Chu Tử Chính, đừng giỡn nữa!”
“Sai mật khẩu.” Chu Tử Chính giựt vòi sen lại treo lên, đẩy Lâm Dư Hi lên tường, bắt đầu gặm.
Lâm Dư Hi đẩy anh ra không nổi, chỉ có thể cam chịu số phận kêu: “Chồng ơi!”
“Có mặt.” Vẫn đang gặm.
“Còn không ngừng nữa? Ở đây dễ bị trượt lắm.”
“Không đâu, độ chống trơn trượt ở đây được làm tốt lắm.”
Chu Tử Chính kề sát vào tai cô: “Cậu Trạch nói anh biết, Giản Duy hỏi thăm em mấy tuổi, sau khi biết rồi, nét mặt của cô ta rất khó coi. Cô ta cho rằng cùng lắm thì em được 22 thôi. Thực ra anh muốn nói, lúc em mặc đồ giống 22, lúc không mặc đồ thì giống 18. Làm cho anh có chút giống như ông chú lừa bé gái vậy.”
“Ông chú à, em tắm xong rồi, muốn đi ra ngoài.” Thừa dịp tay của anh bị trơn, Lâm Dư Hi xoay người muốn đi ra. Chu Tử Chính ôm lấy cô từ phía sau, đè xuống lưng cô: “Biết ngay là em thích tư thế này mà.”
Anh đỡ eo của cô, không chờ được mà xông thẳng vào. Lâm Dư Hi kinh hãi kêu một tiếng, chỉ có thể chống hai tay lên tường để cho mình đứng vững.
Anh xông thẳng vào, rung đến nỗi cả người Lâm Dư Hi lắc lư không thôi, một lúc bất cẩn, Lâm Dư Hi thật sự bị trượt rồi. Chu Tử Chính vội vàng dùng sức tóm chặt cô, cả người không lường trước mà đưa tới, một đòn mạnh mẽ bất ngờ này làm cho Lâm Dư Hi bỗng thét chói tai, mà đợt co rút mãnh liệt này khiến anh thiếu chút nữa là thất thủ.
Chu Tử Chính dừng lại, hít sâu vài cái dằn xuống.
Tránh, hay không tránh? Bây giờ không phải là vấn đề nữa. Vấn đề lớn nhất là, thân thể ướt đẫm, giống 18 tuổi này thật sự rất trơn, không cẩn thận một chút là không giữ vững được.
Anh xoay người cô lại, chống lên vách tường, cánh tay kéo chân trái của cô lên, cả người lại xông vào một lần nữa. Lâm Dư Hi trào ra tiếng rên rỉ khó nhịn, trong cơn tê dại mãnh liệt, cái chân duy nhất đang chống đỡ cũng dần dần nhũn ra. Cô chỉ có thể vòng hai tay qua cổ của anh để chống đỡ sức nặng của cơ thể.
“Tư thế này, anh thích, em chạy không thoát đâu.”
Cô không thể chạy đi đâu được, chỉ có thể chịu đựng tất cả những đợt công kích của anh, mỗi một lần đều giống như là ném hồn của cô lên, rồi bắt về, ném lên, lại bắt về……
Đầu Lâm Dư Hi vùi trên vai anh, lúc bị lắc lư đến không chịu nổi, thì cắn lên cổ anh một cái.
Chu Tử Chính dừng lại: “Vợ à, em đã thành công để lại dấu ấn trên người anh rồi đó.”
Lâm Dư Hi thở hổn hển: “Anh bỏ chân em xuống đi, em sắp đứng không nổi nữa rồi.”
“Vậy thì đừng đứng nữa, ôm chặt anh nè.”
Lâm Dư Hi còn chưa để ý tới, Chu Tử Chính đã ôm cả hai chân của cô lên, nhân lúc cô không kịp đề phòng lại cho thêm một đợt công kích mạnh mẽ nữa.
“A!” Linh hồn của cô bị ném lên, chỉ là lần này không rớt xuống nữa……
Hóa sói, thật là đáng sợ!
Đáng sợ nhất là lúc anh ăn no nê rồi bế thân thể mềm nhũn như bông gòn của cô lên giường, nằm bên cạnh cô nói một đống những câu được gọi là lời ngon tiếng ngọt mà có dùng một tấn bột tẩy uế cũng rửa không sạch, sau đó dục vọng lại bắt đầu rục rịch.
Chỉ có thể vờ chết!
Lâm Dư Hi nhắm mắt lại, không để ý tới sự trêu chọc của anh. Vậy mà cô lại quên mất, sói là động vật ăn thức ăn thối rữa, vờ chết, vô dụng thôi!
-----
Chu Tử Chính về đến phòng làm việc, Tống Thành Trạch và Elaine chào anh, sau đó hiểu ý nhìn nhau một cái.
“Cậu nói xem, cậu ấy biết không?” Elaine nhẹ giọng hỏi.
“Cược một trái dưa leo, nhất định là anh ấy cố ý. Thế này là khoe khang trắng trợn mà!” khóe miệng Tống Thành Trạch giật giật.
Elaine che miệng cười: “Dữ dội thật.”
Tống Thành Trạch cười ha ha: “Anh ấy ăn chay 5 năm rồi, rốt cuộc cũng bắt đầu ăn mặn, vậy còn ổn được sao? Tốt nhất là chị đi quan tâm chị Chu một chút đi, xem xem cô ấy có cần tẩm bổ một chút hay không.”
Tằng Hạo Lâm tới. Lúc anh ta ngồi xuống đối diện Chu Tử Chính, thì “woa” một tiếng: “Cái cổ này của cậu…… Đừng quên nha, chút nữa còn phải họp đó.”
“Đúng rồi, để cho những bậc cha chú kia hâm mộ, hâm mộ một chút.”
Tằng Hạo Lâm hứ một tiếng: “Bụng dạ đen tối thật đấy.”
Chu Tử Chính cười nói: “Hôm nay cậu đem theo quả bom đỏ đến nổ tung bọn họ phải không?”
“Phải. Thời gian hơi gấp một chút, cho nên gặp mặt để mời thì có thành ý hơn.”
“Thật sự là ngoài ý muốn à? Hình như lúc trước nghe Gia Dung nói chưa nghĩ đến có con nhanh như vậy nha.”
Vẻ mặt của Tằng Hạo Lâm có chút bối rối: “Trước đó uống chút rượu, bị một người phụ nữ bám lên người, lại không cẩn thận bị chụp được. Cô ấy đòi chia tay với mình, mình chỉ có thể đưa ra hạ sách này thôi.”
“Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, muốn uống rượu thì phải có người ở bên cạnh canh chừng, đừng để những ả đàn bà không đứng đắn thừa cơ lợi dụng. Cậu mà không cẩn thận nữa, thì con trai cũng cứu cậu không nổi đâu.”
“Sao mình dám nữa chứ. Bây giờ không có việc gì thì đến bên cạnh cô ấy, dỗ cô ấy. Nhưng mà phụ nữ có thai tính tình nóng nảy, không dễ dỗ tí nào. Bạn thân của cô ấy thì thỉnh thoảng lại nói xấu mình mấy câu. Cho nên, muốn xin cậu một việc đây.”
“Chuyện gì?”
“Có cảm giác Liz nhà cậu là một cô gái rất có trí tuệ, Gia Dung phỏng vấn cô ấy xong cũng nói cô ấy là một cô gái rất lí trí, rất thông minh, khá thích cô ấy.”
“Cho nên cậu muốn cô ấy trở thành bạn thân mới của Gia Dung, sau đó nói tốt cho cậu chứ gì.”
“Quả nhiên là anh em tốt của mình.” Tằng Hạo Lâm giơ ngón cái lên. “Còn nữa, chẳng phải Liz là bác sĩ trung y đó sao? Gia Dung mang thai khẩu vị không tốt, nhờ cô ấy giúp Gia Dung điều chỉnh lại một chút.”
Chu Tử Chính lườm anh ta một cái: “Bàn tính của cậu gõ cũng vang thật đấy. Vậy mình có lợi ích gì?”
“Thế thì lì xì của đám cưới mình giảm nửa giá vậy, thế nào hả, rể phụ.”
“Mình đồng ý làm rể phụ của cậu hồi nào vậy!”
Tằng Hạo Lâm nheo mắt lại: “Lúc ở trường mầm non.”
“Xì!”
Tằng Hạo Lâm nói: “Đúng rồi, có đọc tin mới Vận Kỳ ly hôn không.”
“Chuyện này của cô ta không tính là tin mới rồi chứ nhỉ.”
“Tin tức mới nhất là bốn năm trước, Vận Kỳ cho người vào trong tù đánh ba của Lý Thuần Nhất một trận, nên chọc Lý Thuần Nhất nổi giận, mới làm ra chuyện ngoại tình, cho Vận Kỳ một bạt tai thật mạnh.”
Chu Tử Chính sửng sốt: “Vận Kỳ cho người đánh ba của Lý Thuần Nhất một trận? Tại sao?”
“Cái đó thì thật sự không biết rồi. Nhưng mà tin tức này là có người cố ý tiết lộ cho giới báo chí, nghe nói là nguồn tin rất đáng tin cậy.”
Nét mặt của Chu Tử Chính hơi trầm xuống.
Tằng Hạo Lâm nói: “Thật sự thì mình cũng khâm phục bản lĩnh của Lý Thuần Nhất đấy, ly hôn với Vận Kỳ mà vẫn còn có thể lấy được Trường Duyệt tới tay.” Anh ta thấy trên mặt Chu Tử Chính có chút lo âu, khụ khụ hai tiếng, “Dù sao sau này nhất định sẽ có nhiều cơ hội đấu đá với anh ta, anh ta được mấy phân mấy lượng thì tới đó sẽ rõ ngay thôi.”
-----
Sau khi Tằng Hạo Lâm đi rồi, Tống Thành Trạch đi vào.
“Chủ tịch Chu.”
“Chuyện của Lý Thuần Nhất điều tra thế nào rồi?”
“Lý Thuần Nhất ly hôn với Vương Vận Kỳ là chuyện như đinh đóng cột rồi. Mấy ngày trước lộ ra tin tức nội bộ kinh người, bốn năm trước, Vương Vận Kỳ tìm người vào trong tù đánh ba của Lý Thuần Nhất, nhưng thật sự không điều tra được là thật hay giả.”
Chu Tử Chính yên lặng suy nghĩ một lúc: “Cậu thấy thế nào?”
“Nếu là giả, vậy thì có người cố ý tung tin đồn, bảo vệ danh tiếng của mình. Nếu là thật, vậy thì có khả năng là anh hùng cứu mỹ nhân phiên bản nữ.”
“Đánh cho ba anh ta đến chết đi sống lại, rồi nhảy ra đưa ông ấy từ trong tù ra ngoài, sau đó Lý Thuần Nhất cảm kích rơi nước mắt, lấy thân đền đáp?”
Chân mày của Tống Thành Trạch nhướn lên rồi lại hạ xuống: “Cái này…… Vương Vận Kỳ thật sự yêu Lý Thuần Nhất như vậy sao? Yêu đến mức dùng phương pháp vừa kém vừa ngu thế này?”
“Nếu như bên cạnh cô ta có một cô bạn thân vừa ác vừa ngu, cũng không phải là không có khả năng.”
“Phương Lâm?” Tống Thành Trạch chợt hiểu ra, “Cũng phải, lòng dạ của người phụ nữ này ác độc thật đấy. Muốn hại cha con bác sĩ Lâm, kéo thêm bà Trịnh vào. Vì giúp Vương Vận Kỳ có được Lý Thuần Nhất, mà đi hại ba anh ta, nghĩ thôi cũng thấy lạnh lòng. Nếu như là thật, khó trách Lý Thuần Nhất muốn ly hôn.”
Chu Tử Chính thở ra một hơi: “Chuyện Lý Thuần Nhất lên chức ở tập đoàn Trường duyệt có điều tra được gì không?”
“Lý Thuần Nhất đột ngột lên chức, cả đống mắt kính rớt đầy đất. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chặp, bây giờ vẫn chưa điều tra được gì.”
“Tiếp tục điều tra, tôi muốn biết rốt cuộc chủ tịch Vương có điểm yếu gì rơi vào tay Lý Thuần Nhất.”
Sau khi Tống Thành Trạch rời khỏi, Chu Tử Chính đứng lên, đi tới đi lui trong phòng. Đột nhiên, anh nhớ đến câu nói mà Lâm Dư Hi nỉ non trong đêm say rượu kia:
~ ~ Một đêm trước khi anh ta kết hôn còn gọi điện cho tôi, nói yêu tôi. Còn hát cho tôi nghe một bài nữa! ~ ~
Lý Thuần Nhất, cho dù anh vì mưu kế của Vương Vận Kỳ và Phương Lâm mà kết hôn với Vương Vận Kỳ, thì cũng là số mạng của anh. Anh và Hi Hi định sẵn là đời này vô duyên rồi.
Lâm Dư Hi là của tôi, anh đừng mong đến cướp!