Editor: miemei
Lúc Phương Lâm đi ra từ trung tâm mua sắm, hai người đàn ông mặc vest đen đi đến bên cạnh cô ta: “Cô Phương, chủ tịch Chu có vài lời muốn nói với cô, mời bên này.”
Phương Lâm hết hồn, nhìn thấy chiếc xe đậu ở đằng trước không xa, và Chu Tử Chính đang ngồi trong xe, thoáng chốc tim vọt lên đến tận cổ họng. Cô ta nuốt nước miếng, bất đắc dĩ đi lên trước, ngồi lên xe.
“Chủ tịch Chu, có việc gì sao?” Giọng nói của Phương Lâm có chút rối loạn.
“Dĩ nhiên là có. Cô đã cho tôi rất nhiều chuyện phiền phức đấy.”
Phương Lâm hoảng hốt cười ha ha: “Sao thế được chứ?”
“Là do lần trước tôi nói chưa được rõ ràng ư?”
“Lần trước anh nói quan hệ của anh với cô Lâm, thì tôi không hề tìm người điều tra bất cứ thứ gì nữa. Chẳng phải chuyện của nhà họ Trịnh đã giải quyết xong rồi đó sao?”
“Nhưng, cô đưa những thứ trước kia điều tra được cho luật sư Trần.”
Ánh mắt Phương Lâm lóe lên: “Tôi không có!”
“Ồ?” Chu Tử Chính nhìn lướt qua cô ta một cái.
Phương Lâm run cầm cập: “Chủ tịch Chu, chuyện này tuyệt đối không phải ý của tôi, là…… là Kỳ Kỳ muốn làm như vậy.”
Chu Tử Chính lạnh lùng lườm cô ta: “Vậy cô đi nói với Kỳ Kỳ một lần nữa, Lâm Dư Hi là người phụ nữ của tôi, ai dám chọc vào cô ấy và người nhà của cô ấy, cũng chính là chọc vào tôi, tôi sẽ khiến cho kẻ đó vô cùng hối hận. Kỳ Kỳ và Lý Thuần Nhất ly hôn, không liên quan đến Lâm Dư Hi một chút nào cả. Nếu như cô ta muốn gây rối, thì nên đi tìm Lý Thuần Nhất. Nếu cô ta đấu không lại anh ta, có thể đến tìm tôi, tôi sẽ cho cô ta ý kiến. Lần này, cô nghe rõ rồi chứ?”
Phương Lâm vội vàng gật đầu không ngừng: “Rõ rồi.”
“Lần sau mà còn những tin tức bất lợi cho Lâm Dư Hi hoặc là người nhà cô ấy mà truyền ra ngoài, thì cô phải chịu trách nhiệm hết thảy. Hiểu chưa?”
Phương Lâm cuống lên: “Chuyện mà Kỳ Kỳ muốn làm, tôi thật sự không cản nổi!”
Chu Tử Chính hừ lạnh: “Những ý kiến dỏm mà cô đưa cho Kỳ Kỳ còn ít sao?”
Mặt Phương Lâm như đưa đám: “Xin lỗi chủ tịch Chu, sau này tôi không dám nữa đâu. Anh tha thứ cho tôi lần này đi!”
“Cô có thể đi được rồi.”
Phương Lâm chạy trối chết xuống xe, lúc bước nhanh bỏ đi, chưa được mấy bước, giày cao gót trật một cái, chân bị trẹo rồi.
Chu Tử Chính lấy di động ra gọi điện: “Thuần Nhất, tôi là Vince.”
“Có chuyện gì không?”
“Quên nói với anh, là Phương Lâm cho thám tử tư đi điều tra chuyện ở Tô Châu, cũng do cô ta tiết lộ tin tức ra ngoài.”
“Anh định làm thế nào?”
“Phương Lâm chỉ là một con cờ, tôi đã dạy dỗ cô ta một trận, hủy bỏ một công trình của ba cô ta nữa, chắc là sau này cô ta cũng không dám giở trò nữa đâu. Chẳng qua kẻ đứng sau lưng con cờ này thì không dễ giải quyết như vậy. Anh quen thuộc với cô ta hơn, có lẽ anh có thể nói chuyện với cô ta, an ủi cô ta một chút, bảo cô ta gây rối phải tìm đúng người, đừng giẫm vào địa bàn của tôi.”
Lý Thuần Nhất hừ lạnh: “Ngày mốt tôi kí giấy ly hôn với cô ta rồi. Giữa tôi với cô ta không có gì để nói cả.”
“Chuyện của anh với Kỳ Kỳ, người ngoài như tôi không có quyền nói nhiều. Nhưng Hi Hi là người của tôi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi. Nếu như có người không biết phân biệt phải trái trắng đen, giở trò đến trên đầu cô ấy, thì tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo nữa. Đương nhiên, nếu có người không có mắt nhìn, nhìn chằm chặp Hi Hi không buông, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó chịu không nổi.”
“Anh đây là đang uy hiếp tôi ư?”
“Thuần Nhất, anh là người thông minh, chúng ta cứ nói thẳng đi. Đời này, tôi đã xác định Lâm Dư Hi. Cô ấy, tôi cưới chắc rồi. Anh có tâm tư gì với cô ấy, thì dừng ngay tại đây thôi.”
“Tâm tư của tôi mà anh cũng muốn trông nom à? Anh trông nom nhiều quá rồi đấy!”
“Những tâm tư khác của anh, tôi mặc kệ, nhưng mảnh đất này là địa bàn của tôi. Bất cứ ai muốn giẫm vào, tôi nhất định sẽ làm cho kẻ đó hối hận! Đừng nói là tôi không cảnh cáo anh.”
Cuộc gọi ngắt rồi, tay của Lý Thuần Nhất siết lại thật chặt.
Phương Lâm, lại là Phương Lâm!
Hơn một năm trước anh ta mới biết, bốn năm trước, chính là do chuyện tốt mà cô ta làm đã đẩy anh ta xuống vực thẳm. Lần này, nếu không phải vì vụ kiện của Lâm Dư Hi, thì anh ta còn đào không ra chuyện cô ta xuống tay với ba mình vào bốn năm trước.
Phương Lâm, Vương Vận Kỳ, những thứ tôi đã mất đi, cả đời này cũng không bù đắp lại được. Các người cũng đừng mong được sống tốt!
-----
Trong nhà hàng.
Tay của Ngải Vi hươ hươ trước mắt Lâm Dư Hi: “Hello, hello! Đừng ngẩn ngơ mất hồn nữa, chuyện của Lý Thuần Nhất và Vương Vận Kỳ cậu đừng nghĩ nhiều. Dù sao heo con nhà cậu đã về rồi, bọn họ dám có suy nghĩ không yên phận với cậu, thì heo con nhà cậu nhất định sẽ biến thành sói cắn đứt chân của bọn họ thôi.”
Nét mặt của Lâm Dư Hi hơi ảm đạm: “Mình chỉ chạnh lòng thôi. Hi vọng bà Trịnh ở hiền gặp lành, bước qua kiếp nạn này.”
“Dù sao thì với loại người như bọn họ, cả đời chúng ta cũng đừng nên qua lại. Bọn họ tạo nghiệt, chúng ta cũng không thể làm gì được, nhưng ông trời nhìn thấy đấy.” Ngải Vi gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén cô: “Đừng nghĩ nữa, mau ăn đi, ăn xong phải đi trang điểm tạo hình nữa.”
“Hơ, chút nữa mình muốn đi tiệm thuốc mua một ít đồ trước.”
“Cậu không khỏe à?”
“Không có.”
“Vậy mua cái gì?”
Lâm Dư Hi nhìn cô ấy một cái, do dự một chút vẫn nói ra: “Thuốc tránh thai.”
Ngải Vi gần như bị đồ ăn làm cho sặc, vỗ ngực một cái, khó khăn nuốt đồ ăn xuống, đôi mắt lóe sáng: “Bị ăn rồi hả!”
Gò má Lâm Dư Hi hơi đỏ lên: “Bây giờ mắt của cậu giống y như mắt sói ấy.”
Mặt mày Ngải Vi đầy hưng phấn: “Má ơi, chuyện khi nào thế? Vậy mà không kể cho mình nghe.”
“Chuyện này cần phải kể cho cậu nghe hả?”
“Sao lại không cần? Cậu hồi xuân nha! Hèn gì hôm nay nhìn cậu khang khác, đặc biệt ướt át, thì ra là được người ta tưới nước cho rồi. Nói mau, thời gian, địa điểm, nhân vật, ờ, nếu nhân vật là ai kia thì miễn nói đi.”
“Thì…… 5 ngày trước.”
“5 ngày trước? Phải ha, anh ấy vì cậu mà đi Tô Châu chạy đôn chạy đáo, cậu không trả công cho anh ấy sao mà được chứ.” Ngải Vi dựa đến gần cô, nhẹ giọng hỏi, “Anh ấy, khỏe hẳn rồi chứ?”
“Ừ!”
“Ôi chao, cậu chữa khỏi cho anh ấy, rồi tiện thể ăn anh ấy luôn, thật là, một đời giai thoại nha.” Tinh thần Ngải Vi phơi phới. “Câu chuyện này của cậu nên bảo đạo diễn Đỗ quay thêm một bộ phim nữa. Chủ tịch bá đạo rơi xuống rãnh nước, vịt con xấu xí cứu vớt anh ta, chủ tịch bá đạo vì trả ơn, lấy thân đền đáp, sau đó vịt con xấu xí liền hóa thiên nga, bay đến nhà anh ta nấu thịt kho cho anh ta. Thế nào, hoàn mỹ đấy chứ!”
Lâm Dư Hi tức tối: “Sau đó chủ tịch bá đạo ăn thịt kho nhiều quá, từ heo con biến thành heo mập.”
“Sau đó, thiên nga ghét bỏ anh ta, lại bay đi mất. Thì ra là một câu chuyện bi thương nha!” Ngải Vi bày ra một vẻ mặt đau buồn.
“Đi thôi, em gái răng hô, kỹ thuật diễn của cậu hãy phát huy tiếp ở trước mặt đạo diễn Đỗ ấy.”
-----
Lúc hai cô đi đến trường quay, thì Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch đã đến.
Ngải Vi nhìn lướt qua, kề vào tai Lâm Dư Hi: “Hướng 9 giờ, có tình địch.”
Lâm Dư Hi nhìn sang, thì ra Chu Tử Chính đang trò chuyện với Giản Duy. Giản Duy không chỉ xinh đẹp, mà khí chất cũng rất ưu nhã, cao quý, đứng chung với Chu Tử Chính, thật sự là một phong cảnh xuất sắc.
“Tình địch gì hả?”
“Giản Duy đó! Cậu nhìn kìa, bọn họ trò chuyện vui biết mấy. Nè, Chu Tử Chính còn cười nữa kìa.”
“Vậy mình nên làm sao để tiêu diệt kẻ địch đây?”
Ngải Vi nhướn mày: “Đương nhiên là cho pháo binh đi trước.” Cô ấy bước nhanh lên phía trước, chen vào giữa Giản Duy và Chu Tử Chính: “Báo cáo Mr. Pig, đã đưa Mrs. Pig đến an toàn.”
Chu Tử Chính đi về phía Lâm Dư Hi, nắm tay cô đi qua: “Liz, đây là cô Giản Duy – nữ chính của bộ phim. Cô Giản, đây là bạn gái tôi – Lâm Dư Hi, cô ấy sẽ diễn phiên bản thời niên thiếu của cô.”
Giản Duy và Lâm Dư Hi bắt tay nhau, Giản Duy mỉm cười: “Mặt mộc mà đã xinh như vậy rồi, thật là làm cho người ta hâm mộ. Da dẻ thuộc loại mịn màng đàn hồi, tuổi trẻ tốt thật đấy!”
Lâm Dư Hi cười gượng: “Cô Giản quá khen rồi. Cô Giản đây mới thật sự là tài mạo song toàn, khiến người ta chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.”
Ngải Vi trợn mắt khinh bỉ: thổi phồng đi, tâng bốc đi, dối trá đi!
Tạo hình của Lâm Dư Hi rất đơn giản, chỉ thay một bộ đồ, làm tóc một chút là xong xuôi. Lớp trang điểm của Ngải Vi thì cần chút thời gian, trong lúc đợi cô ấy, Lâm Dư Hi thấy không ít cô gái ở đây hoặc có ý hoặc vô ý mà tìm Chu Tử Chính trò chuyện. Người đẹp đủ kiểu đủ loại làm cho cô nhìn đến nỗi có chút hoa cả mắt.
Chu Tử Chính thấy Lâm Dư Hi đã làm xong rồi, đi tới đánh giá cô một lượt: “Tạo hình của em không khác gì lúc bình thường. Xem ra em nhất định là vai diễn để cho thợ trang điểm đỡ lo nhất trong bộ phim này đấy.”
Lâm Dư Hi như cười như không, trong mắt có ý khiêu khích nhè nhẹ: “Đúng đó, những vai diễn khiến cho thợ trang điểm lo lắng đều vây quanh anh hết rồi.”
Chu Tử Chính sửng sốt, hiểu ra, lại buồn cười lướt đến bên tai cô: “Ghen hả?”
“Em không rỗi hơi vậy đâu.”
“Nếu không vậy đi, em cũng làm một dấu đỏ trên cổ anh, tuyên bố em đã chiếm địa bàn này rồi.”
“Nhàm chán.”
Chu Tử Chính vẫy tay với một phóng viên đang ở đây: “Kiệt, qua đây một chút.”
Cậu Kiệt nhanh chóng chạy sang: “Chu công tử, có chuyện gì dặn dò ư?”
Chu Tử Chính ôm eo Lâm Dư Hi: “Chụp giúp tôi với vợ tôi một tấm.”
Cậu Kiệt cười: “Được ạ?!” Anh ta cầm máy chụp hình lên, bấm mấy tiếng tách tách.
“Nhớ nha, chọn tấm đẹp nhất ngày mai đăng lên.”
“Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”
Sau đó, Ngải Vi đi ra, một hàm răng hô, quả thật là không thể chói mắt hơn được nữa. Sau đó, Tống Thành Trạch đang uống nước phun hết cả ngụm nước ra, cái miệng run rẩy đang ngăn lại ý muốn bật cười điên cuồng đang dâng lên mãnh liệt một cách khó khăn.
Chu Tử Chính và Lâm Dư Hi nhìn thấy, đều không nhịn được mà bật cười. Nếu không phải đạo diễn Đỗ có thù với cô ấy, thì chính là thợ trang điểm hận cô ấy, một người đẹp xinh xắn như vậy, lại bị biến thành xấu xí sống động đến thế.
Ngải Vi nheo mắt lại: “Cười đi, mấy người cứ cười đi. Vì nam thần, tôi tình nguyện chịu đựng sự đả kích và cười nhạo vô tình của các người.”
Lâm Dư Hi bước lên trước, ôm vai cô ấy, cười đến cả người run rẩy: “Vince, mau chụp hình giúp em. Khó có được một ngày em đẹp hơn cậu ấy.”
Tách tách mấy miếng, Chu Tử Chính giơ di động lên, khen ngợi: “Hai người căn bản chính là Hoàng Phi Hồng và Tô Răng Hô phiên bản nữ.”
Ngải Vi cầm di động xem tỉ mỉ, chau mày: “Cái mặt này này căn bản nhìn không ra là mình. Không được, mình phải đi bám đạo diễn Đỗ, bảo chị ấy trả lại gương mặt thật của mình ở trong phim. Một giây thôi cũng được!”
Chu Tử Chính gật đầu tán thành: “Chúc em may mắn!”
Câu này, Ngải Vi nghe vào thì giống như là: đừng đi đụng vào tường nhé.
Tạo hình xong, Lâm Dư Hi và Ngải Vi ở lại quay thử, Chu Tử Chính và Tống Thành Trạch thì về công ty. Trước khi đi, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, cho Lâm Dư Hi một cái Goodbye Kiss kiểu Pháp. Cả đám bươm bướm trang điểm lộng lẫy kia chỉ có thể tức tối, ấm ức mà giải tán.
Ngải Vi nhìn Lâm Dư Hi, hài lòng gật đầu: “Heo con nhà cậu không tệ.”
Mặt Lâm Dư Hi nóng lên: “Mình không quen huênh hoang thế này.”
“Phải khoe yêu thương huênh hoang như vậy để chọc mù mấy đôi mắt chó không biết tốt xấu kia chứ. Nhưng mà cậu cũng phải trông chừng chặt chẽ một chút đấy, bây giờ anh ta đang trỗi dậy trở lại, nhiều ong bướm dính lấy anh ta như thế, anh ta ngăn được một lần, hai lần, mười lần, vậy một trăm lần thì sao?”
Lâm Dư Hi hờ hững: “Mình trông chừng thế nào, một tiếng kiểm tra một lần à? Tiểu Ngải, trong tình cảm, nếu mất đi sự tin tưởng, thì sẽ không đi tiếp được nữa.”
Ngải Vi vội giải thích: “Mình không phải kêu cậu không tin anh ta, mà là để ý nhiều một chút thôi.”
“Trước kia có nghe qua một câu chuyện, có một bà vợ luôn nghi ngờ chồng mình ngoại tình, sau đó điều tra đủ kiểu, tra hỏi đủ kiểu, không tin tưởng đủ kiểu, làm đến nỗi người chồng về đến nhà giống như là đang chịu phạt vậy. Kết quả là ông chồng chịu không nổi nữa, đi ngoại tình thật, cuối cùng bà vợ đó cũng đã chứng minh mình đúng rồi.”
“Đó là vì ông chồng kia đã không cho vợ mình có đủ lòng tin.”
“Có lẽ vậy! Chuyện giữa bọn họ chỉ có họ mới hiểu. Trước kia, lúc mình là Vince chưa ở bên nhau, cũng từng rất lưỡng lự, thân phận địa vị của anh ấy rất rõ ràng là sẽ hấp dẫn rất nhiều phụ nữ phiền phức. Chẳng qua nếu đã quyết định ở bên anh ấy, thì mình chọn tin tưởng anh ấy, cùng anh ấy vui vẻ trải qua mỗi ngày. Nếu như vì một tương lai chưa biết được mà ảnh hưởng đến hiện tại, vậy thì uổng phí hiện tại rồi.”
Ngải Vi có chút ngượng ngập: “Mình cảm thấy mấy bạn trai trước của mình, có một số là cặn bã thật, một số thì bỏ chạy là vì mình giống như bà vợ mà cậu kể đó, bị mình ép chạy đi mất.”
Lâm Dư Hi ôm vai cô ấy: “Vậy thì sau này cậu đừng mở mắt to quá, dùng trái tim cảm nhận đi.”
Ngải Vi dựa vào vai cô: “Cậu tốt thật! Nếu mình là đàn ông thì mình cũng yêu cậu.”
Lâm Dư Hi cười: “Cậu với anh Trạch thế nào rồi.”
“Chẳng thế nào cả, thì mỗi ngày nhắn tin trêu chọc nhau, giống anh em vậy. Mình thấy anh ta chắc chắn không có ý với mình đâu, không thể thành tình nhân, thì thành anh em huynh đệ cũng không tồi.”
“Tốt. Chuyện tình cảm cứ từ từ. Vince quen biết nhiều, mình bảo anh ấy giới thiệu giúp cậu.”
“Đừng! Mấy người anh em công tử của anh ta mình không có bản lãnh khống chế. Mình vẫn nên tìm mấy người bình thường thôi, chỉ cần không bắt cá hai tay, thương mình, vậy là được rồi.”
Ngải Vi đeo hàm răng hô vào, quả nhiên hào quang của nữ vương đã nhạt đi. Hoặc là, về với chốn phàm trần rồi, mới có thể tìm được hạnh phúc ở nhân gian.
-----
Chu Tử Chính bước vào cửa nhà, liền ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn. Anh bỏ cặp công văn xuống, cởi áo khoác âu phục ra, bước nhanh vào phòng bếp.
Anh ôm lấy cô từ phía sau: “Vợ ơi, tối nay ăn gì thế?”
“Thịt kho.”
Chu Tử Chính hôn lên mặt cô một cái: “Biết tối nay phải làm việc hao thể lực, nên đặc biệt nấu thịt kho bổ sung thể lực cho anh phải không?”
Lâm Dư Hi trừng anh một cái: “Tối nay không được.”
Chu Tử Chính nhíu mày: “Đã 5 ngày rồi, bà dì cả vẫn chưa đi à?”
Lần trước, sau khi trở về từ bãi biển, lúc Chu Tử Chính vô cùng hào hứng kéo Lâm Dư Hi lên giường, thì bi thương phát hiện bà dì cả đã nhanh chân đến trước. Sau khi Chu Tử Chính bị sét đánh giữa trời quang, chỉ có thể mặt dày mày dạn bắt Lâm Dư Hi dùng tay và miệng giúp anh giải phóng một lần, sau đó thì lặng lẽ tính ngày, một ngày, hai ngày, ba ngày…… Mẹ nó, sau mà ngày tháng trôi qua chậm thế này? Thật đúng là, một ngày như một năm.
Lâm Dư Hi không để ý đến anh, Chu Tử Chính giở trò xấu vươn tay ra: “Anh không tin, kiểm tra một chút đã.”
Lâm Dư Hi kinh hãi kêu một tiếng, vung cái xẻng lật: “Chu Tử Chính!”
Chu Tử Chính nhảy ra như một chú khỉ, vô cùng đắc ý cười nói: “Kiểm tra đã xong, tối nay có thể mở tiệc.” Trước khi đi còn không biết xấu hổ mà liếm môi nhìn Lâm Dư Hi.
Nhịp tim của Lâm Dư Hi tăng nhanh, biểu cảm đó của anh, là bước dạo đầu khi biến thành sói.
Chu Tử Chính lên phòng, nghe thấy di động rung trong túi xách của Lâm Dư Hi. Anh lấy di động ra, là Ngải Vi gọi đến, sau đó nhìn thấy một hộp thuốc trong túi xách.
THUỐC – TRÁNH – THAI?!
Chu Tử Chính nhìn chằm chằm hộp thuốc, tinh thần không khỏi có chút hoảng hốt. Quả thật tuổi của anh không còn nhỏ nữa, nên có một đứa con rồi. Nhưng, mới vừa chính thức ở bên nhau thôi, chưa hưởng thụ đủ thì bị đứa bé trong bụng trói tay trói chân, cũng đủ bực bội rồi.
Chu Tử Chính chống cằm, con ngươi đảo quanh.
Tránh, không tránh, đây là một vấn đề!