Editor: miemei
“Đứng dậy!”
Quan tòa đi vào tòa án.
“Mời ngồi!”
Lâm Dư Hi ngồi trong hàng rào bị cáo nhìn Chu Tử Chính, Chu Tử Chính kiên định gật đầu với cô.
Cô còn nhìn thấy Chu Diễn Long, Ngải Vi, Tống Thành Trạch, bác Phạm ở nhà hàng Minh Tâm, bác Trần vì vụ kiện này mà nổi giận ngút trời, còn có một đám người dân ở thôn Minh Tâm nữa. Ở hàng ghế phía sau, Lâm Dư Hi thấy Tằng Hạo Lâm và Dương Gia Dung, còn có Lý Thuần Nhất và cha mẹ anh ta. Cả tòa án đều chật cứng.
Diệp Cẩm An nói: “Thưa quý tòa, liên quan đến vụ án 25 năm trước ở Tô Châu, bên biện có chứng cớ chứng minh Lâm Chi Hiên là bị vu khống. Xin quý tòa cho phép mời nhân chứng.”
Thẩm Văn Hoa bước vào tòa án, đứng ở phần lan can dành cho nhân chứng tuyên thệ, rồi lại trả lời từng câu hỏi của Diệp Cẩm An. Cuối cùng Diệp Cẩm An trình cuốn nhật ký lên cho quan tòa: “Đây chính là cuốn nhật ký Lưu Văn Thanh để lại năm đó, những điều được viết bên trong hoàn toàn trùng khớp với lời nói của Thẩm Văn Hoa. Điều này đủ để chứng minh, cái chết của Lưu Văn Thanh không liên quan đến Lâm Chi Hiên, Lâm Chi Hiên bị người ta vu khống.”
Luật sư bên khống Trần Diệc Kiệt đứng lên: “Tôi không có gì để hỏi nhân chứng bên biện, nhưng tôi lại có một điều nghi vấn. Nếu như Lâm Chi Hiên thật sự bị oan, tại sao 25 năm trước không đi lật lại bản án cho mình?”
Chu Tử Chính đáp: “Sau vụ án, tôi đến Hong Kong chăm sóc cho người cô bị bệnh nặng của tôi. Là một bác sĩ, một người thân, cô tôi đang bị bệnh nặng quan trọng hơn chuyện lật lại bản án. Sau đó thì làm việc ở phòng khám Tân Sinh, là một bác sĩ, chữa trị cho bệnh nhân cũng quan trọng hơn lật lại bản án, nên chuyện lật lại bản án cũng bị kéo dài. Đây là sự lựa chọn của tôi, tôi chỉ là chọn những chuyện tôi thấy càng quan trọng hơn, càng đáng để làm hơn thôi.”
Trần Diệc Kiệt sửng sốt một lúc, từ từ nhả ra một câu: “Tôi không có câu hỏi gì nữa.”
-----
Đến lúc tuyên bố phán quyết rồi. Quan tòa nhìn sang Bồi thẩm đoàn: “Bồi thẩm đoàn, các anh chị đã có phán quyết nhất trí rồi chứ.”
“Đã có. Bồi thẩm đoàn nhất trí quyết định, bị cáo thứ nhất Lâm Chi Hiên, tội danh hành nghề y không bằng cấp thành lập. Bị cáo thứ hai Lâm Dư Hi, tội dang hành nghề y không bằng cấp không thành lập.”
Quan tòa nói: “Bị cáo thứ hai Lâm Dư Hi, tội danh hành nghề y không bằng cấp không thành lập, thả ngay tại tòa. Bị cáo thứ nhất Lâm Chi Hiên, tội danh hành nghề y không bằng cấp thành lập……” Câu nói của quan tòa thoáng dừng lại, tim của Lâm Dư Hi cũng vọt lên đến tận cổ họng.
Quan tòa tiếp tục: “Phán tội một năm, án treo hai năm.”
Tiếng hoan hô vang lên như sấm trong tòa án. Tiếng quát “Yên lặng” của người quản lý tòa án bị bao phủ trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Lâm Dư Hi ôm Lâm Chi Hiên, cả người run lên, nước mắt chảy xuống.
Qua một phút sau, cuối cùng quan tòa cũng gõ búa xuống bảo mọi người yên lặng.
“Vụ kiện kết thúc. Cuối cùng tôi muốn nói, là một thẩm phán, trách nhiệm của tôi là phán quyết dựa trên căn cứ pháp lý. Nhưng là một công dân, tôi thấy rất may mắn rằng ở thành phố này có một bác sĩ không bằng cấp nhưng lại có y đức. Là một người có khả năng trở thành bệnh nhân, tôi hi vọng Lâm Chi Hiên có thể chữa bệnh một cách hợp pháp. Kết thúc phiên tòa!”
Cảnh sát tòa án mở hàng rào bị cáo ra, lúc Lâm Chi Hiên và Lâm Dư Hi đi ra, trong tòa án vang lên tiếng vỗ tay rào rào, sau đó từng tiếng kêu “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm” vang vọng hăng hái.
Đôi mắt Lâm Chi Hiên đỏ lên, nước mắt từ từ chảy xuống.
-----
Chu Tử Chính sắp xếp tất cả những người đến dự phiên tòa cùng đi nhà hàng Minh Tâm ăn cơm. Sau đó, cả đám người chen chúc trong nhà hàng Minh Tâm đến giọt nước cũng không lọt. Tất cả mọi người đều không chờ được mà đi lên chúc mừng Lâm Chi Hiên, Lâm Dư Hi, khó khăn lắm mới có thể đi vào tới phòng bao.
Chu Diễn Long cười nói: “Hôm nay thật đúng là ngày vui, chúng ta phải ăn mừng cho thật đã mới được. Chi Hiên, uống chút rượu chứ?”
“Được!”
Chu Tử Chính nói: “Bác trai, cháu muốn nương theo vụ kiện này viết thư đề nghị cho cục quản lý trung y, xin cho bác miễn thi, để họ trực tiếp cấp bằng trung y cho bác.”
“Tử Chính, không cần đâu. Lúc trước bác không thi là vì thật sự không có thời gian, bây giờ rảnh rỗi rồi, vậy thì đi học một chút cho tốt, rồi lấy bằng về thôi.”
Chu Diễn Long tán thành gật đầu: “Quả nhiên là có nghị lực. Nói ra thì thật xấu hổ, tôi có nhiều văn bằng như vậy, mà không có cái nào thật sự do bản thân tự thi lấy về.”
“Ba, vậy con coi như là trò giỏi hơn thầy rồi, bằng cấp của con là tự thi về hàng thật giá thật nha.”
“Trò giỏi hơn thầy một chút thế này là không đủ đâu. Ba có một đứa con trai là con, Chi Hiên thì có một đứa con gái, hai đứa thêm mấy đứa con trai con gái nữa thì mới thật sự tính là trò giỏi hơn thầy.”
Chu Tử Chính nhìn sang Lâm Dư Hi đang có chút ngượng ngùng, kiên định gật đầu: “Tụi con sẽ cố gắng!”
Chu Diễn Long cười khoan khoái: “Tốt! Chi Hiên nỗ lực thi cử, hai đứa thì nỗ lực để trò giỏi hơn thầy đi.”
Lâm Chi Hiên mỉm cười rồi khẽ than thở: “Đến lúc tôi thi lấy được bằng, e rằng thôn Minh Tâm phải dỡ bỏ rồi, phòng khám Tân Sinh cũng phải đóng cửa luôn.”
“Bác trai, chuyện này bác không cần lo, con sẽ sắp xếp thỏa đáng cho bác. Tóm lại, phòng khám Tân Sinh nhất định sẽ tái xuất giang hồ.” Câu nói của Chu Tử Chính không nặng không nhẹ, nhưng nghe vào tai, lại giống như một lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Dưới mặt bàn, Lâm Dư Hi giơ tay ra, nắm lấy tay Chu Tử Chính, viết mấy chữ số lên lòng bàn tay của anh.
Chu Tử Chính nắm chặt tay của cô, cười lên.
+520, tốt, điểm số lại tiến lên phía trước một bước rồi.
-----
Lâm Dư Hi ra khỏi nhà vệ sinh, gặp được Lý Thuần Nhất.
Lý Thuần Nhất nói: “Cuối cùng vụ kiện của bác trai cũng kết thúc trọn vẹn rồi.”
“Cám ơn.”
“Sau này em có thể yên tâm rồi.”
“Ừm.”
“Phòng khám Tân Sinh sẽ mở lại chứ?”
“Vẫn chưa biết.”
“Có gì anh có thể giúp được……”
Lâm Dư Hi cắt ngang câu nói của anh ta: “Vince sẽ sắp xếp, phải đi rồi đây.” Lâm Dư Hi không đợi anh ta đáp lại, đã bước nhanh rời khỏi. Không có hẹn gặp lại, bởi vì, không cần phải gặp lại nữa!
------
“Quãng thời gian không thể mất đi” tiến hành nghi lễ bấm máy ở thôn Minh Tâm, cảnh quay đầu tiên chính là Lâm Dư Hi đội mưa về nhà, gặp được nam chính thời niên thiếu. Nam chính thời niên thiếu che dù đưa cô về nhà, Lâm Dư Hi đứng ở cửa phòng khám nhìn theo bóng lưng của anh ta, trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn.
“Ánh mắt, quan trọng nhất là ánh mắt!” Đỗ An Hoa nói.
Lâm Dư Hi đứng ở cửa phòng khám, máy quay ở trước mặt cô.
Trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn? Chu Tử Chính nhíu mày, đối diện với máy quay lạnh lẽo, sao cô ấy có thể diễn ra biểu cảm trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn chứ? Mình đến giúp cô ấy nhập vai thôi.
Chu Tử Chính lẳng lặng đi đến phía sau máy quay, thâm tình chân thành nhìn Lâm Dư Hi, đầu tiên Lâm Dư Hi sửng sốt, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
“Cắt!” Đỗ An Hoa kêu lên, “Chị muốn là trái tim thiếu nữ thầm hứa hẹn, không phải là tình nồng như biển.” Chị ấy liếc Chu Tử Chính một cái, “Người ảnh hưởng đến thể hiện của diễn viên mời ra ngoài.”
Quân lệnh như núi!
Lâm Dư Hi nhịn không được cười trộm. Chu Tử Chính nghẹn lời, hậm hực đi ra.
Lâm Dư Hi quay thêm mấy lần nữa, Đỗ An Hoa mới dẹp hàng.
“Tốt lắm, quả nhiên ánh mắt của em có nét kịch.”
“Đạo diễn Đỗ hài lòng là được.”
Chu Tử Chính cầm khăn lông lớn bọc Lâm Dư Hi lại: “Lúc nãy em diễn đã nghĩ đến anh phải không?”
“Nghĩ đến anh, thì ánh mắt sẽ như thế này nè.” Lâm Dư Hi bày ra một ánh mắt khinh bỉ.
Chu Tử Chính gật đầu: “Hiểu rồi. Em đang trách anh tối qua không ăn em chứ gì. Xin lỗi em, tối nay bù lại hai bữa nhé.”
Ngải Vi sắp lên sàn lướt qua hai người họ, oán hận ném ra một câu: “Lúc hai người vô sỉ khoe yêu đương, có nghĩ đến cảm nhận của kẻ độc thân không vậy?”
Tèn ten ten ten, Ngải Vi răng hô lên sàn. Cô ấy phải chạy trong mưa, đụng vào nam chính thời niên thiếu, ngã xuống vũng nước, nhưng vừa nhìn thấy nam chính thời niên thiếu thì hồn cũng không thấy đâu nữa.
Tạo hình răng hô của Ngải Vi đã bắt mắt lắm rồi, phối thêm quả đầu nấm, cặp kính dày cộp, quần áo xinh xắn, quả thật làm cho người ta vui tai vui mắt. Chỉ là cô ấy ngã xuống vũng nước mấy lần rồi, vẫn không làm được dáng vẻ say mê đến hồn bay phách lạc theo yêu cầu của Đỗ An Hoa.
Ngải Vi lại bò dậy từ vũng nước, đầu gối của cô ấy đã bắt đầu đau nhói lên. Cô ấy mang theo gương mặt đưa đám nói với Đỗ An Hoa: “Đạo diễn Đỗ, không nhìn thấy nam thần, tôi thật sự không làm được biểu cảm đó. Có thể bảo thầy Hàn đứng sau máy quay để tôi nhìn anh ấy mà diễn được không.”
Đạo diễn Đỗ nhìn sang Hàn Bân: “Bân, anh đồng ý không?”
Hàn Bân mỉm cười: “Không thành vấn đề.”
Nhìn Hàn Bân đứng phía sau máy quay, Ngải Vi lại ngã xuống vũng nước, đôi mắt nở hoa, nói ra câu thoại đầu tiên của cô ấy, “A, đẹp trai quá!”
Sao lại nhiều hơn ba chữ rồi? Chẳng phải chỉ có chữ “A” thôi sao?
“Vì anh, em tình nguyện ngã xuống vũng nước này một lần nữa.”
Lại thêm thoại rồi, còn gieo vần nữa?
“Cắt!” Đạo diễn Đỗ kêu lên, “Ai kêu em thêm thoại thế?”
Ngải Vi sửng sốt, đúng lý hợp tình nói: “Em cảm thấy đây là tiếng kêu trực tiếp nhất trong nội tâm của nhân vật này.”
Đỗ An Hoa không để ý: “Làm lại.”
Ngải Vi bĩu môi, lại ngã xuống một lần nữa, thu hoạch lớn nhất là lại có thể quang minh chính đại bốn mắt nhìn nhau với Hàn Bân: “A……”
Ngải Vi bò dậy từ vũng nước, vừa ướt vừa dơ, nhìn Chu Tử Chính cầm khăn lông lau khô tóc cho Lâm Dư Hi, lại đưa trà nóng tới, mình thì cô đơn một mình không ai để ý, cơn đau trên đầu gối lại đau thêm mấy phần.
Một cái khăn lông trắng đưa tới trước mặt cô ấy: “Vất vả rồi, lau chút đi!” Ngải Vi nhìn qua, là gương mặt cười dịu dàng của Hàn Bân.
“Cám…… ơn……” Ngải Vi nhìn đến mất hồn, mãi cho đến khi Hàn Bân đi xa rồi, vẫn giữ vẻ mặt si mê hết thuốc cứu.
“Trà nóng nè.” Tống Thành Trạch đưa bình nước nóng qua, “Cô cũng lớn tuổi rồi, đừng có bày vẻ si mê thế này nữa, có được không hả?”
“Bốp!” Linh hồn rơi xuống nhân gian trở lại. Cả người ướt nhẹp, gió thu thổi tới, thật sự vẫn hơi lạnh. Cô không nhịn được hắt xì một cái, vội vàng uống một hớp trà nóng.
“Chân bị ngã có đau không?”
“Dĩ nhiên là đau rồi, nền gạch đó.” Ngải Vi bĩu môi.
“Cô đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi mua thuốc thoa cho cô.”
Nửa tiếng sau, Tống Thành Trạch trở về, mua thuốc thoa và miếng vitamin C cho cô ấy. Nhìn sang Lâm Dư Hi đang đứng dính chung một chỗ với Chu Tử Chính, Ngải Vi ôm khăn lông Hàn Bân đưa cho cô ấy, cầm miếng vitamin C mà Tống Thành Trạch mua, cũng tốt, không có đàn ông, còn có nam thần với anh em chống đỡ.
-----
Chu Tử Chính nắm tay Lâm Dư Hi đi vào phòng khám Tân Sinh.
“Có biết lần đầu tiên anh vào đây có cảm giác gì không?”
“Cũ kỹ?”
“Cũ kỹ nhưng mà ngay ngắn gọn gàng, là một phòng khám lão làng kinh doanh nghiêm túc, sau đó thì nhìn thấy em.”
Lâm Dư Hi nhìn anh, đợi anh nói tiếp.
Chu Tử Chính cười xấu xa: “Lúc đó liền nghĩ, thảo nào có thể chữa khỏi bệnh của chủ tịch Trịnh, thì ra là dùng mỹ nhân kế.”
Lâm Dư Hi tức tối trừng anh một cái. Chu Tử Chính vội kéo cô lại: “Sau đó mới biết là một người đẹp băng giá, không dễ dàng phá băng nha.”
“Vậy có phải anh cảm thấy may là mình không phải tàu Titanic, không bị tảng băng đụng cho chìm phải không?”
“Đã chìm rồi đó chứ! Chỉ là anh vô cùng có nghị lực, nổi lên lại rồi. Lại chìm, rồi lại nổi. Thế nên bây giờ anh đã hiểu được ý nghĩa của câu lúc chìm lúc nổi một cách thấm thía.”
“Bậy bạ.” Lâm Dư Hi hất tay anh ra, cầm khăn ướt lau bàn. Chu Tử Chính cũng cầm lấy một cái khăn cùng lau: “Em yên tâm, tất cả những thứ trong này đều sẽ giữ nguyên, không thay đổi dọn sang phòng khám mới, bảo đảm giữ lại nguyên trạng. Đến lúc đó, có thể mời một số bác sĩ mới có tố chất, một là y thuật của bác trai có thể truyền dạy lại, hai là cũng có thể giảm bớt áp lực của hai người.”
“Cám ơn anh!”
“Nhưng mà, anh có điều kiện.”
“Gì hả?”
“Em không được khám khoa nam nữa, đặc biệt là châm cứu, anh sẽ ghen đó.”
Lâm Dư Hi cười nhạo: “Quỷ tây đi du học ở nước ngoài như anh bảo thủ dữ vậy hả?”
“Anh không phải trái chuối, mà là trái xoài.”
“Chuối là màu gì?”
Lâm Dư Hi hiểu ý: “Da vàng thịt trắng.”
Chu Tử Chính đến gần, ánh mắt mịt mờ: “Vậy trái xoài?”
Lâm Dư Hi cố tình xê ra: “Ngoài vàng trong vàng.”
Chu Tử Chính giơ tay kéo cô vào lòng: “Thế nên, anh sẽ ‘vàng’ đến cùng.” Lại là một nụ hôn gần như hút hồn của Lâm Dư Hi đi mất.
Vàng này, không phải vàng kia, anh có hiểu không vậy?! (*: ‘vàng’ có hàm nghĩa là chất ô uế.)
Không ổn, tay của anh lại như con rắn chui vào trong quần áo của cô, vừa sờ vừa bóp, còn vô sỉ nỉ non bên tai cô: “…….của em vừa đủ, căng đầy cả bàn tay, lại có thể nắm trọn bằng một tay.”
Cửa bị đẩy ra, trong chớp mắt lại được đóng lại. Ai, là ai nhìn thấy nữa rồi? Có nghe thấy câu nói ô uế của anh không?
Trời ơi, tôi là bác sĩ trung y mà!
------
Phương Lâm bước ra từ phòng vệ sinh của nhà hàng, một người đàn ông mặc vest đen đi đến bên cạnh Phương Lâm: “Cô Phương, tổng giám đốc Lý có vài lời muốn nói với cô, mời bên này.”
Tim của Phương Lâm sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Mời bên này!” Người đàn ông làm một động tác mời, Phương Lâm hoàn toàn không có cách nào từ chối.
Phương Lâm vào phòng bao, Lý Thuần Nhất ngồi trong đó, ngắm cảng biển ngoài cửa sổ.
“Thuần Nhất, không, tổng giám đốc Lý, có chuyện gì sao?”