Chương 2
CUỘC GẶP GỠ TÌNH CỜ
SAU CÁI ĐÊM CHARLIE BỎ ĐI ẤY, cả đàn vẫn tiếp tục bàn bạc để tìm ra phương pháp tìm kiếm nguồn thức ăn. Tìm ra một vị lãnh đạo mới dường như là cách giải quyết tốt nhất, nhưng không có con nào trong đàn phù hợp với vị trí ấy cả. Maya thường có rất nhiều những sáng kiến tuyệt vời nhưng cô rất sợ trở thành tâm điểm chú ý của cả đàn. Scott được xem như là kiểu người có khả năng lãnh đạo, nhưng cách nói quá thẳng thắn của cậu khi giao tiếp với mọi người sẽ gây ra nhiều rắc rối. Có vẻ như Yufan là ứng viên sáng giá nhất. Cậu làm việc chăm chỉ và giao thiệp tốt, nhưng cậu lại hoàn toàn thỏa mãn với vị trí hiện tại của mình và cũng không hề có ý thích muốn trở thành lãnh đạo của đàn. Cuối cùng, cả đàn quyết định rằng sẽ phải thay đổi Charlie.
Charlie trở về tổ vào sáng sớm hôm sau với dáng vẻ của kẻ thất bại. Nhưng cậu cảm thấy an ủi khi nhận ra rằng mọi người trong đàn vẫn muốn cậu ở lại. Scott thì hào hứng thảo luận những sự kiện xảy ra tối hôm trước. Trong khi mọi người trong đàn bay đến sân thức ăn để kiếm thực phẩm thì Scott và Charlie đã dành thời gian nói chuyện với nhau.
“Tôi muốn cậu hiểu rằng chúng tôi không hề muốn những ý kiến phản ánh của chúng tôi khiến cậu cảm thấy nặng nề, Charlie ạ.” Scott giải thích.
Charlie gật đầu với vẻ đầu hàng.
“Nhưng tôi cũng muốn cậu hiểu ra rằng những khó khăn, lo lắng của chúng tôi là có thật. Cậu cứ nhìn chúng tôi thì thấy đấy”. Scott dừng lại và nhìn đàn hải âu đang uể oải vỗ cánh bay về phía sân thức ăn. “Chúng tôi đã trưởng thành và cuộc sống của chúng tôi thay đổi khá nhiều từ khi mới tới đây. Nhưng dường như bây giờ mọi thứ không còn được như vậy nữa. Chúng tôi đang rất bế tắc và chúng tôi cần có sự chỉ bảo, hợp tác, động viên của cậu để giúp cả đàn vượt qua giai đoạn khó khăn này. Tất cả mọi người đều xứng đáng được ăn no. Đó chẳng phải là lí do chúng tôi theo cậu tới vùng đất mới này sao?”
Sau một đêm bình tĩnh và nghĩ lại về sự nghiêm trọng của vấn đề, Charlie đã sẵn sàng hơn để nghe những phản ánh của cả đàn. Cậu thừa nhận: “Các bạn đã đúng nhưng tôi cũng muốn mọi người hiểu rằng tôi đã và đang rất cố gắng. Tuy nhiên, tôi đã không nhận ra tôi đang làm không tốt nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để sửa chữa những sai lầm của mình. Tôi sẵn sàng thay đổi”.
Tin Charlie muốn thay đổi cách quản lý đã đến tai tất cả các thành viên trong đàn. Những chú chim hải âu lại tìm thấy động lực để làm việc. Tuy nhiên, vài tuần trôi qua mà mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Charlie đã bình tĩnh hơn khi thấy đàn hải âu cãi nhau giành thức ăn hoặc nhờ Charlie giải quyết, nhưng có vẻ như bấy nhiêu thời gian chưa đủ để cậu có thể nghĩ ra giải pháp. Vì thế, cả đàn quyết định đưa ra ý kiến của chúng về việc làm thế nào để giải quyết tình hình ngày càng trở nên tuyệt vọng kia.
Đàn hải âu luôn nói về việc chúng sẽ kiếm được rất nhiều thức ăn trong công viên nếu chúng có thể lại gần những bàn ăn. Rõ ràng là kiểu cắp thức ăn khi những vị khách ăn tối không để ý không phải là cách duy nhất giúp mọi người no bụng.
Scott bạo dạn và liều lĩnh hơn những con khác, cậu đã đồng hành với cả đàn ngay từ khi họ tới sân thức ăn. Vì thế, cậu gợi ý rằng cả đàn không nên than vãn về việc bị thiếu thức ăn nữa mà hãy đi tìm nguồn thức ăn. Cậu để ý thấy tất cả thực phẩm của sân thức ăn có từ sáng sớm trước khi mặt trời mọc. Nếu một vài con trong đàn dậy sớm hơn, chúng có thể kiếm được thức ăn từ anh nhân viên giao hàng, đủ cho cả đàn ăn trong một ngày.
Cả đàn đều rất ngạc nhiên khi Charlie lắng nghe ý kiến của Scott, thậm chí còn thừa nhận đó là một ý kiến khả quan, nhưng cậu chưa sẵn sàng cho cả đàn thực hiện phương cách đó. Cậu nói: “Nếu làm như vậy nghĩa là chúng ta sẽ phải kiếm ăn cả vào ban đêm. Điều này sẽ ảnh hưởng lến đến lịch trình của cả đàn, chúng ta càng không thể để mọi người bụng đói meo đi loanh quanh trong sân thức ăn. Họ đã kiếm ăn cả ngày, như vậy đã là đủ lắm rồi.”
Tiếp đến là ý kiến của Maya. Cô ấy đưa ra hướng đi khả quan hơn là tập trung vào nguồn thức ăn khác chưa được khai thác trong công viên, là những cửa hàng bán đồ lưu niệm. Cô ấy nhận thấy hầu hết các cửa hàng lưu niệm trong công viên đều bày bán vô số đồ ăn nhẹ và kẹo, cửa thì luôn để mở như chào đón những vị khách đang đói bụng. Maya thắc mắc tại sao những chú hải âu lanh lợi không lợi dụng lúc ông chủ không để ý, sà xuống và cắp đi những gói khoai tây chiên ngon tuyệt.
Charlie có thể cảm nhận được sự phản ứng mạnh mẽ của bầy hải âu khi cậu phản đối ý kiến của Scott, vì thế lần này cậu quyết định cả đàn sẽ thử làm theo cách của Maya. Chú biết phương pháp ấy cần phải có sự lanh lợi và nhẹ nhàng, vì thế cậu để Maya là người đầu tiên thử. Khi đi kiếm ăn cùng đàn, cô luôn rất nhẹ nhàng, nhanh nhẹn. Và cô luôn thực hiện thành công nhiệm vụ của mình, lần nào cô cũng trở về với một gói khoai tây chiên.
Thành công của Maya khiến Scott cũng muốn thử sức mình. Cả đàn biết Scott rất khó để giữ im lặng, nên đã nhắc cậu phải vào bên trong cửa hàng thật nhẹ nhàng, nhưng Scott lại quá háo hức với hình ảnh mình trở thành anh hùng hoàn thành nhiệm vụ biệt kích, mang lại thức ăn cho đồng đội, nên cậu không để ý đến những dặn dò của cả đàn. Chú phục kích bên ngoài cửa hàng cho đến khi cảm thấy thời cơ đã đến, cậu vừa lao vào cửa hàng vừa kêu lên quang quác khiến người bán hàng ngay lập tức dùng chổi đuổi cậu ra.
Charlie liền thông báo nhiệm vụ đó đã không được hoàn thành và sẽ không cho phép tiến hành thêm bất cứ một cuộc tấn công nào nữa vào những cửa hàng lưu niệm.
Cuối cùng thì cũng chỉ còn ý kiến của Yufan. Cả đàn lo sợ rằng đó chính là cơ hội cuối cùng của chúng, để quyết định xem chúng sẽ tiếp tục sống một cuộc sống an nhàn ở sân thức ăn hay trở về cuộc sống cực khổ ở bờ biển.
Yufan là người khá quyết đoán và dũng cảm khi làm việc gì đó. Cho dù thử thách có khó khăn đến đâu thì cậu cũng là người đầu tiên bắt tay vào thực hiện và sẽ không bao giờ bỏ dở giữa chừng cho tới khi công việc ấy được hoàn thành. Thậm chí, Yufan cũng chẳng màng đến chuyện ăn ngủ khi cậu đang làm dở một công việc nào đó. Và tất nhiên giờ đây ý kiến của Yufan cũng sẽ có ý nghĩa sống còn với cả đàn. Thực ra, phương pháp của Yufan đơn giản là nếu kiếm đủ thức ăn thì ở lại, còn nếu ai không tự kiếm được thức ăn cho mình thì phải quay về bờ biển cũ.
Charlie thích ý tưởng đó. Charlie cảm thấy cách làm này hợp lý. Nhưng từ khi phương pháp đó của Yufan được tiến hành thì các nhóm từng đi kiếm ăn cùng nhau lại nảy sinh mâu thuẫn, vì mỗi người giờ đều phải lo cho mục tiêu chính là giữ vị trí của mình tại sân thức ăn. Tất cả mọi người trong đàn ngày càng thấy bực bội, khó chịu khi cứ phải lo kiếm ăn cho bữa sau. Điều này cũng làm cho sân thức ăn thêm phần hỗn loạn. Những vị khách bị những con hải âu háo ăn cướp đồ ăn từ mọi phía, thậm chí là ngay sau khi đồ ăn được đưa ra. Thức ăn bị lũ hải âu cắp lên không trung, bọn trẻ con mất đồ ăn thì la khóc, các ông chủ quầy hàng trong công viên cũng chỉ biết gãi đầu, không biết làm gì để đối phó với việc lũ chim thay đổi thái độ cư xử một cách đột ngột.
Nhưng tất nhiên những người bán hàng trong công viên không thể làm ngơ mãi được. Họ không thể để khách hàng của mình bỏ chạy vì lũ hải âu, vì thế họ quyết định sẽ xử lý những con hải âu giống như người gác rừng đã làm với những con gấu thích ăn đồ ăn của con người và luôn lởn vởn quanh các lều trại. Họ sẽ bắt những con hải âu nhũng nhiễu đó hoặc đuổi chúng đi nơi khác.
Scott là mục tiêu bị bắt đầu tiên bởi sự lì lợm, liều lĩnh và lém lỉnh của chú. Cậu là chú hải âu duy nhất bị bắt khi những ông chủ kia tung lưới vì các con khác trong đàn thấy động liền sợ hãi bay dạt về tổ. Cuộc tấn công được dừng lại vì đã có người hi sinh cảm tử.
Lúc Scott bị bắt, Charlie đang ở phía bên kia của công viên nên cậu không hề hay biết gì. Tối hôm đó khi trở về tổ, Maya và Yufan đang chờ cậu để thông báo về tình hình của Scott.
“Có tin buồn đây, Charlie. Kế hoạch của chúng ta đã hỏng và con người đã bắt Scott đi mất rồi”. Yufan nói trước.
“Ôi, Chúa ơi!” Charlie thực sự choáng váng và buồn. Cậu liền hỏi: “Họ mang cậu ấy đi đâu rồi?”
“Một trong những chị cá voi nghe lỏm được rằng con người sẽ mang Scott đến biển Salton, đi qua khu sa mạc. Thật tội nghiệp Scott. Cậu ấy cũng sẽ phải đi một đoạn đường dài mới trở về được.” Maya trả lời.
“Cậu ấy đã làm gì đến mức để bị bắt thế?” Charlie hỏi.
“Cậu ấy cũng đang cố kiếm thức ăn như chúng tôi thôi, vì không ai muốn quay lại bờ biển cả”, Yufan trả lời.
“Tôi hiểu, có lẽ các bạn sẽ phải dừng kế hoạch đó lại thôi,” Charlie nói tiếp.
“Thì chúng tôi đã dừng lại rồi đó. Chúng tôi sẽ trở lại kiểu kiếm ăn cũ, chúng tôi sẽ không thay đổi gì nữa,” Maya nói.
“Tốt, vậy thì cứ làm như thế nhé.” Charlie vui mừng hưởng ứng.
“Cũng không hẳn Charlie ạ. Tôi chắc rằng anh vẫn còn nhớ cách đây mấy tuần khi chúng tôi nói chuyện với anh. Anh đã nói rằng anh sẽ thay đổi. Nhưng anh đã không làm điều đó,” Yufan nói.
Charlie im lặng thở dài.
Nhiệm vụ của Charlie chính là lãnh đạo cả đàn. Cậu đã hứa là luôn kề vai sát cánh bên họ và mang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn cho tất cả mọi người. Cậu hứa là sẽ thay đổi. Và giờ đây cả đàn hải âu đang đi vào bế tắc, chúng bị kẹt lại khu bán thức ăn này và bị chết đói bởi con chim đầu đàn mang chúng tới đây.
“Chúng tôi cứ trông đợi vào việc anh sẽ thay đổi,” Yufan tiếp tục. “Hiện giờ đang có vài quả trứng sắp nở, vì vậy chúng tôi sẽ ở đây trong khoảng một tháng nữa cho tới khi những chú chim non có thể tự bay được. Sau đó chúng tôi sẽ quay trở về bờ biển.”
“Các bạn sẽ thế nào cơ?” Charlie hỏi to.
“Chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này. Chúng tôi ở đây đủ rồi,” Yufan trả lời.
Charlie bối rối quay sang hỏi Maya: “Maya, chị cũng đi à?”
“Tất cả chúng tôi, Charlie ạ. Chúng tôi đã suy nghĩ rất kĩ về việc này rồi.” Maya buồn bã trả lời.
Charlie nhìn những khuôn mặt khắc khổ xung quanh và căn phòng như bắt đầu quay cuồng trước mặt cậu. Đối với một chú hải âu luôn tự hào về những việc mình đã làm thì đây đúng là một chuyện vượt quá sức chịu đựng.
“Cậu cũng không cần phải khắt khe với bản thân mình đâu, Charlie ạ. Chỉ là do mọi việc không như ta mong muốn thôi”, Yufan vừa an ủi, vừa vỗ vai động viên chú chim đầu đàn.
Maya cũng thêm vào: “Quãng thời gian qua chúng ta cũng đã rất vui vẻ”. Charlie quay đi với đôi chân lảo đảo, quay cuồng, đôi cánh rã rời. Khi màn đêm phủ xuống, tâm trí cậu bị giằng xé bởi những suy nghĩ rối ren. Kể từ khi cầm đầu cả đàn, tất cả những gì cậu có thể làm là cố gắng giúp đỡ tất cả mọi người. Cậu đã dành nhiều năm đổ mồ hôi lẫn nước mắt, trải qua đắng cay lẫn ngọt ngào để đảm bảo vị trí của cả đàn ở sân thức ăn. Nhưng giờ đây những phương pháp của cậu không còn hiệu quả nữa. Dường như mọi thứ đều đổ vỡ, và Charlie cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này.
Màn đêm trùm xuống rồi tan đi, bỏ lại mình Charlie chìm đắm với những suy nghĩ ngổn ngang. Cậu muốn quay về tổ để nói một kế hoạch. Cậu muốn chứng tỏ cho cả đàn thấy họ vẫn có thể ở lại đây và chắc chắn cậu sẽ quan tâm đến họ thật chu đáo. Và hơn tất cả, cậu vẫn muốn là con chim đầu đàn cho cả bầy hải âu. Charlie đi đi lại lại trên rìa bể rùa biển, bỗng cậu giật mình bởi một giọng cao vút vang ra từ bóng tối. Hoảng sợ bởi âm thanh bất thường ấy, cậu quay lại nhanh đến nỗi bị trượt chân và ngã xuống nước.
Cậu ngoi lên rất nhanh, dùng đôi chân màng cam của mình để giữ thăng bằng, cậu nhìn quanh bể, nhìn kỹ vào bóng tối để xem âm thanh kia đến từ đâu.
Cậu bèn cất tiếng hỏi: “Có ai ở đó không?”
“Có tôi đây”. Một tiếng trả lời vang lên. Lần này âm thanh nghe gần lắm, gần tới mức Charlie lại giật mình. Cậu nhìn xuống và thấy chiếc mai sần sùi của một con rùa biển đang nổi lên ngay bên cạnh cậu. Con rùa thò đầu lên cao khỏi mặt nước với một nụ cười nhăn nhở.
“Tại sao anh lại làm tôi sợ như thế nhỉ?” Charlie hỏi với vẻ mặt đầy phòng thủ.
“Ôi xin lỗi, tôi không có ý làm anh sợ đâu.”
“Thế thì anh còn làm phiền tôi làm gì? Anh không thấy tôi đang bận à? Anh không thấy tôi đang mải suy nghĩ sao?” Charlie làu bàu.
“Vâng, tôi biết. Nhưng trông có vẻ như anh đang cần ai đó giúp đỡ.” Anh rùa giải thích.
“Thì rõ là thế?” Charlie thì thầm.
“Đúng thế còn gì.” Anh rùa đáp lại.
Charlie bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tên rùa này nghĩ mình là ai chứ? Một nhà tâm lý chăng? Thử xem tên rùa già này có thể giúp gì được mình đây? Để xem nào. Charlie liền hỏi: “Thế theo anh, chính xác là tôi đang cần giúp gì nào?”
“Tôi xin giới thiệu tên tôi là Oscar. Còn anh, Charlie, anh đang cần tìm ra hướng giải quyết cho cả đàn hải âu nếu như anh vẫn còn là con chim đầu đàn.”
“Vậy anh hãy nói cho tôi nghe những điều tôi chưa biết đi!”
Oscar biết Charlie đang cần gì phía sau những lời mỉa mai kia. Charlie nhìn theo anh rùa một lát. Cậu chưa bao giờ để ý đến những anh rùa biển mặc dù họ cũng ở rất gần sân thức ăn. Hàng ngày, Charlie quá bận nên hiếm khi cậu nhìn về phía những bể rùa biển, chứ chưa nói đến việc dừng lại để chào một câu với hàng xóm của mình.
“Vậy nghĩa là anh đã theo dõi tôi?” Charlie nói.
“Đúng là như vậy. Và tôi phải công nhận rằng anh là một người mà ai gặp lần đầu cũng sẽ nhớ ngay, Charlie ạ. Anh lúc nào cũng đi đi lại lại, chao liệng đôi cánh trên không trung, gào rú như một cơn bão mỗi khi đồng loại của anh gặp rắc rối. Những cảnh đó diễn ra như một bộ phim tôi vẫn xem ấy.” Oscar trả lời.
“Cảm ơn hàng nghìn lần vì những lời động viên của anh nhé, Oscar”. Charlie cảm ơn với giọng mỉa mai, “nhưng tôi phải đi bây giờ đây. Tôi cần phải tìm ra một lối đi trước sáng mai và anh sẽ không còn cơ hội thấy tôi “gào rú như một cơn bão” nữa đâu.” Charlie dùng đôi cánh của mình khinh khỉnh nhắc lại lời của Oscar.
“Thật à? Vì sao thế?” Oscar ngạc nhiên hỏi.
“Anh thật sự muốn biết à?” Charlie ngập ngừng, chợt nhận ra là mình sắp giãi bày hết cả cõi lòng với tên rùa chậm chạp không cánh kia.
“Tôi rất muốn biết mà, anh nói đi xem nào,” Oscar nài nỉ.
“Thôi được rồi, vấn đề là như thế này. Anh thấy đấy, đàn hải âu của tôi đang chết đói vì thức ăn ở sân thức ăn bây giờ không còn đủ nữa, số lượng chim trong đàn cũng tăng lên. Và những con chim trong đàn lại đổ lỗi cho chính tôi là người làm mọi thứ tồi tệ hơn, trong khi chính tôi cũng đang cố giải quyết cho mọi chuyện tốt đẹp hơn. Nhưng thôi, quỷ tha ma bắt nó đi, nếu tôi thấy những bạn hải âu của tôi gặp rắc rối mà tôi không bên cạnh họ và giúp họ một tay thì tôi cũng sẽ bị nguyền rủa”, Charlie tâm sự.
“Charlie ơi, anh đúng là rất đáng được tôn trọng khi luôn dành rất nhiều thời gian quan tâm tới công việc và những người bạn hải âu của mình. Vậy giờ anh nghĩ các bạn của anh muốn anh làm gì?” Oscar hỏi.
“Họ muốn tôi không còn là tôi như thế này nữa, tôi đoán thế,” Charlie than vãn, “hoặc là họ muốn tôi hô biến ra một trận mưa thức ăn rơi từ trên thiên đường xuống cho họ.”
“Nhưng tại sao anh lại nói họ muốn anh không là anh nữa?”
“Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết có vài việc mình làm khiến mọi người khó chịu, nhưng có vẻ như bây giờ đây, với những lần họ gặp khó khăn thì tất cả đều cảm thấy bực tức.
“Anh cũng đang làm họ bực tức đấy,” Oscar khẳng định.
“Ồ, cái đó thì tôi không chắc lắm”, Charlie trả lời một cách bảo thủ.
“Dường như anh đang bị áp đảo, ai cũng muốn anh thay đổi.”
“Ờ, tôi nói với anh điều đó rồi hả?” Charlie hỏi khi chú nhìn vào không trung. Chú bắt đầu thấy khó chịu khi nghĩ tới việc mình sẽ phải làm gì với bầy hải âu.
“Vậy kế hoạch của anh là gì?” Oscar lại hỏi.
“Kế hoạch của tôi ư? Tôi thì chẳng có kế hoạch gì cả. Mọi người nói họ sẽ ở đây thêm một tháng nữa cho đến khi những con chim non lớn hơn một chút và tự bay được, khi ấy họ sẽ rời khỏi đây. Họ sẽ trở về sống dọc theo bờ biển như ngày trước.”
“Thật đáng buồn nhỉ!”
Charlie khẽ gật đầu, lộ rõ khuôn mặt với ánh mắt chán nản đượm buồn.
“Ôi, vậy thì anh còn một tháng nữa để có thể làm điều gì đó đấy,” Oscar nhìn nhận.
“Cũng khó lắm. Họ đã quyết định rồi, tôi không thể làm gì để thay đổi ý kiến của họ đâu.”
“Thật không?”
“Thật mà,” Charlie đáp. Cậu lại cảm thấy hơi bực mình và cậu nghĩ Oscar đang vặn vẹo cậu như con nít vậy.
“Thế anh sẽ nghĩ gì nếu tôi nói rằng tôi có một vài ý tưởng có thể giúp anh lấy lại lòng tin của cả đoàn và mọi người sẽ ở lại đây?”
“Tôi sẽ nói anh đúng là điên rồ, trừ khi anh có một kho chứa đầy thức ăn.”
“Không, tất nhiên là tôi không có. Nhưng tôi có một vài thứ giúp cả đàn hải âu các anh có thể ăn được lâu hơn cả kho thức ăn ấy. Mà thực ra là các anh sẽ có đủ đồ ăn mãi mãi, miễn là anh sẵn sàng làm theo những gì tôi nói.”
Mặc dù rất khó chịu với kiểu vòng vo của Oscar, nhưng Charlie cũng không thể phủ nhận rằng gợi ý của anh ta khá hấp dẫn. Cậu bèn hỏi: “Vậy chính xác là anh có gì cho tôi nào, anh rùa?”
“Tôi mừng vì anh đã hỏi. Cái tôi có chính là cách duy nhất để anh có thể lấy lại sự hỗ trợ từ đàn hải âu của mình. Anh sẽ cần phải học theo ba thói quen của một vị lãnh đạo tài ba.”
Charlie phẩy tay xuống vùng bụng như thể chú sắp vứt cái gì đó rồi thốt lên: “Ôi, lạy chúa! Vị thánh nào đã đưa ra quyết định rằng có ba thói quen có thể khiến tôi trở thành nhà lãnh đạo tốt thế? Là anh ư, cùng với cái bể của mình ngày ngày anh vẫn bơi trong đó?”
Oscar cười và nói: “Không, Charlie ạ. Chính tôi đã học những đức tính ấy trước khi tôi có thể khẳng định chúng quan trọng như thế nào. Tôi đã học chúng từ một vài người bạn của tôi. Họ không sống ở đây.” Oscar tâm sự: “Tôi cũng đã từng có những hành động của một vị lãnh đạo giống như anh. Tôi cho rằng tôi ít khi có trục trặc với đồng loại của mình, nhưng rồi tôi đã gặp rất nhiều rắc rối, ngay tại đây, giống như những rắc rối giữa anh và đàn hải âu của mình. Sau đó, tôi đã học theo ba đức tính đó và chúng đã giúp tôi thay đổi cách quản lý cái bể này.”
Charlie có vẻ vẫn hoài nghi, nhưng chú buột miệng hỏi: “Thế ba thói quen đó là gì hả anh rùa?”
“Đó là những thói quen mà anh hay bất kỳ ai đều cần để trở thành một nhà lãnh đạo tốt và lý do duy nhất mà đến bây giờ anh vẫn chưa học theo chúng là bởi anh chưa nhận thức được tầm quan trọng của chúng.” Oscar trả lời.
Cuối cùng, Oscar đã thu hút toàn bộ tâm trí của Charlie vào câu chuyện của mình.
“Thói quen đầu tiên là cần phải tạo ra những mong muốn cực kỳ rõ ràng cho mỗi thành viên trong đàn. Thứ hai là hãy thay đổi phong cách giao tiếp cho tới khi thật sự hiệu quả. Và thói quen cuối cùng chính là thói quen mà tôi yêu thích nhất, mặc dù tôi phải công nhận rằng nó rất khó để học theo, ấy là thể hiện vũ khí mình có. Tất cả những gì cần làm là học theo và sử dụng chúng, Charlie ạ. Những thói quen ấy sẽ đảm bảo cho anh những thói quen tốt khác.” Như bị mất hứng, Oscar bỗng ngừng lại, ngước lên và thấy cái nhìn trống rỗng hiện rõ trên khuôn mặt của Charlie.
Charlie hắng giọng một cái rồi sự tức giận lại nổi lên trong đôi mắt cậu: “ Ôi, đó đúng là những bài tập rèn luyện trí tuệ rất tuyệt vời mà anh đã học được chính tại nơi đây, trong cái bể của anh, nhưng hãy để tôi nói cho anh điều này – đó là chúng không thực tế khi áp dụng ngoài cuộc sống. Trong thế giới thực, chúng tôi phải tranh giành thức ăn. Chúng tôi không thể bơi quanh quẩn cả ngày và tưởng tượng ra những chân lý nực cười khi chúng tôi đang cần những vị khách đến và mang lại thức ăn cho chúng tôi.” Charlie trở nên mất bình tĩnh. Cậu vừa nói vừa ra khỏi vùng nước, đi dọc theo mép bể: “Tôi đi đây, tôi không tin là tôi lại lãng phí nhiều thời gian ở đây thế này.”
Oscar vươn một chân lên miệng bể ngay trước mặt Charlie, như để ngăn cậu lại. Oscar bình tĩnh nói: “Thôi được, Charlie, nhưng trước khi anh đi, cho phép tôi hỏi anh một câu hỏi nhé!”
Charlie đập chân, đập cánh đầy sốt ruột trong khi chú chờ Oscar đưa ra câu hỏi.
“Anh có sẵn sàng học theo ba thói quen tôi nói nếu tôi có thể chứng minh cho anh thấy rằng chúng cũng hữu ích trong cuộc sống thực tế của các anh?” Oscar hỏi.
Charlie nghĩ đến ba thói quen đó. Cậu biết rằng mình không có sự lựa chọn khác, nhưng thực sự cậu cũng nghi ngờ liệu tên rùa già này có biết một nửa những gì hắn đang nói.
Oscar lại hỏi tiếp: “Anh sẽ mất gì đây?”
Charlie buông cánh, chân không còn đập vì sốt ruột nữa, cậu trả lời: “Được, nếu anh chứng minh được điều đó, tôi sẽ cố gắng học một trong những thói quen đó. Nhưng anh rùa ơi, đừng làm mất thời gian của tôi nữa, mọi người trong đàn đang đợi tôi về đấy.”
“Được, anh sẽ không thất vọng đâu. Sáng sớm mai, tôi muốn anh đi gặp một người bạn của tôi. Cô ấy sẽ cho anh thấy thói quen thứ nhất có hiệu quả như thế nào trong cuộc sống thực của chúng ta. Một khi cô ấy đã thuyết phục được anh về điều đó, cô ấy sẽ chỉ cho anh biết nên sử dụng nó như thế nào,” Oscar nói.
“Bạn của anh là ai? Và tôi có thể gặp cô ấy ở đâu?” Charlie hỏi.
“Cô ấy tên là Imata. Cô ấy là một rái cá biển. Hãy gặp cô ấy tại khu rái cá nhé.”
“Một chị rái cá biển ư? Anh không thể nghiêm túc hơn à?” Khuôn mặt lo lắng của Charlie biến sắc nhợt nhạt; lần này cậu nhận ra sự khó chịu của mình không phải do những chị rái cá biển. Chú hỏi lại: “Hãy nói cho tôi đi anh rùa, ý định của anh là gì khi nói cho tôi biết về ba thói quen của một vị lãnh đạo tốt? Tại sao anh lại quan tâm tôi có thay đổi hay không?”
Oscar từ từ đáp lại: “Tôi nghĩ rằng có hai lý do. Trước tiên, những chú hải âu trong đàn của anh hàng ngày vẫn mang lại cho chúng tôi sự vui vẻ, sảng khoái ở bể này. Như anh thấy đấy, chúng tôi sẽ rất buồn tẻ nếu ngày ngày cứ bơi qua bơi lại trong khi chúng tôi quen được tự do rong chơi trên biển. Vì thế, dù sao thì chúng tôi cũng rất vui khi xem đàn hải âu của anh lao vào những vị khách để cướp thức ăn của họ. Chúng tôi cũng không muốn các anh đi đâu.”
“Thế còn lý do thứ hai?” Charlie hỏi với nụ cười nhăn nhở trên môi.
“Tôi thực sự muốn giúp anh, Charlie ạ. Anh có vẻ là một người tốt bụng và bây giờ thì tôi đã hiểu về anh hơn. Anh cùng đàn hải âu của mình thực sự đang gặp khó khăn. Tôi thành thật tin rằng việc thực hiện ba thói quen đó sẽ giúp cho các anh trở về thời vui vẻ an nhàn như xưa. Mãi mãi là như thế.”
Charlie im lặng.
“Anh cứ cân nhắc đi, rồi anh sẽ phải tin tôi, anh bạn ạ. Đó là điều duy nhất tôi có thể giúp anh”, Oscar nói tiếp. “Hãy đến khu triển lãm rái cá vào sáng ngày mai và anh sẽ hiểu ý tôi. Imata sẽ chờ anh ở đó.” Nói rồi, Oscar thu mình vào sâu trong nước, bỏ lại Charlie một mình tự lựa chọn số mệnh cho mình.