Đừng Quàng Quạc Vào Mặt Nhân Viên

Chương 3

Chương 3

ĐỀ RA MỤC TIÊU RÕ RÀNG

SÁNG SỚM, khi mặt trời vừa lên, Charlie đã bay tới khu vực của bầy rái cá. Không khí se lạnh, mát mẻ khẽ xoa dịu tấm thân đau nhừ của cậu. Đã mấy tuần nay, đêm nào cậu cũng căng thẳng và mất ngủ, nhưng cậu vẫn quyết định thử một lần xem sao, dù điều này có nghĩa là cậu đành tin lời anh rùa biển già kia.

Charlie cũng không chắc lắm về việc tại sao Oscar lại muốn cậu đến gặp chị rái cá biển. Cậu đi vào khu hàng rào bằng đá, nhìn quanh bể lặng và thấy một đàn rái cá đang nổi những cái lưng lên. Hình như họ đang ngủ.

“Hay thật đấy!” Cậu nghĩ: “Oscar bảo mình tới đây để xem đàn rái cá ngủ. Điều này thực sự làm mình ngạc nhiên đấy.”

Sau đó, Charlie nhận thấy có một cặp rái cá, một con to, một con bé đang bơi cùng nhau. Con bé trèo lên trên con to, duỗi người một cái rồi ngủ trong lòng con to. Khi con rái cá to uể oải quay lưng lại thì chị ta thấy Charlie qua mí mắt bị rạn của mình, chị cười và vẫy Charlie với đôi tay có móng vuốt. Charlie bay đến và đậu lên một hòn đá cạnh đó.

“Anh chắc hẳn là Charlie?” chị rái cá chào một cách thân thiện. “Oscar nói với tôi rằng sáng nay anh sẽ đến đây. Tên tôi là Imata. Rất vui khi gặp anh.”

“Xin chào,” Charlie chào một cách rành rọt, “Người bám cổ chị kia là ai thế?”

“Ồ, chú bé này ư? Imata cười hỏi khi cô vuốt lông mũi chú rái cá bé và trả lời luôn: “Đây là con trai tôi, Acha”.

“Chị vẫn thường cho nó bám vào cổ chị như thế đấy à?” Charlie hỏi.

“Vâng, ý anh là sao?” Imata nhìn Charlie đầy ẩn ý.

“Ý tôi là nó lớn rồi. Tôi tưởng nó phải ở riêng cách đây một thời gian rồi chứ nhỉ.”

“Vâng, tôi cũng biết có thể anh nghĩ vậy. Nhưng tôi thường bên cạnh các con khoảng sáu tháng cho tới khi chúng có thể tự sống một mình.”

“Chị làm thế để được gì chứ?”

“Đó là cách duy nhất tôi có thể chắc chắn rằng chúng hiểu chúng cần làm được gì khi sống tự lập. Trở thành một con rái cá biển không dễ như mọi người nghĩ đâu, Charlie ạ. Chúng tôi phải chải lông thường xuyên và đúng cách để những bộ lông ấy trở nên hữu dụng hết mức. Chúng tôi phải tránh xa những con cá voi, cá mập trắng to chuyên đi săn mồi. Và tôi thích nhìn cảnh các anh lao xuống đáy biển và đem về một con nhím biển, chưa kể đến chuyện các anh đập vỡ thân chúng và ăn ngay khi đang bơi.”

“Vâng!” Charlie vừa nói vừa gật đầu đồng ý. Sau đó, cậu buột miệng hỏi: “Nhưng chị có thể dạy chúng trở thành một con cá heo, một con chim cánh cụt hay một con rái cá biển trong vòng sáu tháng ư?”

“Phải, Charlie ạ.” Imata vừa trả lời vừa cười. “Nhưng anh thì lại đang bỏ qua điều đó. Tôi có thể dạy chúng trở thành hàng tá con vật trong sáu tháng, nhưng tôi chỉ muốn con tôi trở thành một con rái cá biển biết lo liệu mọi việc.”

“Nhưng tại sao chị lại dành nhiều thời gian cho việc đó thế?”

“Bởi có một sự khác biệt lớn giữa việc anh nói hoặc trình bày cho ai thấy họ cần làm gì với việc chính anh trực tiếp kiểm tra xem họ đã thực sự hiểu những gì họ cần làm trong tương lai chưa.”

    

Imata thấy rằng cô ấy đã thu hút được sự quan tâm của Charlie và cậu sẽ thích làm theo những gì cô nói: “Đó cũng là lý do tại sao anh có mặt ở đây, thực chất là để học cách tạo ra những mong muốn, tin tưởng đối với đàn của mình.”

Charlie lắc lắc cái mỏ và nói: “Điều đó đâu có ý nghĩa gì chứ. Những chú chim hải âu của tôi biết họ cần gì. Có đủ thức ăn để ăn. Vậy thôi.”

“Anh biết đấy, đó chính là khó khăn của anh. Anh không thể thực sự kiểm soát bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì với những mục tiêu đặt ra không rõ ràng. Việc anh nói với mọi người trong đàn của anh là: “Đi kiếm thức ăn mà ăn” rồi ngồi theo dõi xem liệu họ có làm thế không không giải quyết được vấn đề gì cả.”

“Không ư?”

“Không!”

Charlie cảm thấy bụng mình đang sôi ùng ục, không phải do cơn đói nhưng cậu cảm thấy rất khó chịu.

“Lãnh đạo là phải đạt thành quả bằng việc sử dụng những gì mình có trong tay. Nếu anh không đưa ra những mong muốn rõ ràng đối với mọi thành viên trong đàn, anh sẽ không bao giờ thấy được kết quả. Mà ngược lại, anh sẽ làm họ thụt lùi đi.”

“Nhưng thức ăn không phải là mong muốn à?” Charlie hỏi, “tôi mong họ kiếm được thức ăn.”

“Không!” Imata trả lời, cũng với cái giọng giống như của Charlie. “Thức ăn là kết quả đạt được”.

“Thế nghĩa là như thế nào?”

“Việc họ làm để có được thức ăn – đó mới chính là mong muốn. Anh thử nghĩ nhé: Lần nào họ thử kiếm thức ăn, anh cũng sẽ không mong họ kiếm được thức ăn đúng không?”

“Không. Thế là không công bằng.” Charlie nói.

“Vậy anh sẽ muốn họ kiếm được nhiều thức ăn nhất có thể, đúng không? Vậy tại sao anh lại muốn như thế?”

“Vì đó là việc của họ mà”, Charlie trả lời.

“Chính xác. Nào, giờ hãy cho tôi hỏi anh vài câu nhé. Đã bao giờ anh dạy cho những chú hải âu của mình cố kiếm thức ăn như thế nào chưa?” Imata hỏi với nét mặt mỉa mai.

“Ờ, xem nào… họ là những con hải âu, chỉ biết kêu thật to. Nếu có một thứ mà họ biết nữa thì đó chính là ăn.” Charlie vừa nhảy quanh hòn đá vừa trả lời.

“Ồ, thật thế sao? Vậy tại sao đàn hải âu của anh lại bị đói?” Imata hỏi lại.

Charlie đứng lặng thinh và cậu cũng không biết nói gì nữa.

“Hãy xem này, Charlie, anh không phải là người duy nhất cần học cách lãnh đạo một nhóm. Nhưng tôi sẽ có cách để anh nghe về chúng và tôi sẽ không để anh lảng tránh thế đâu.”

Ánh mắt của Charlie như không thèm để ý, mặc dù có vẻ như đồng ý rồi. Imata thấy đó là cách Charlie thể hiện rằng cậu sẵn sàng nghe cô nói.

“Nếu anh đưa ra những mong muốn rõ ràng cho một chú hải âu trong đàn của anh hoặc một thành viên trong đàn đảm nhận một nhiệm vụ nào đó – thì rõ ràng là sẽ có những cuộc bàn bạc, thảo luận xung quanh việc đó, để thành viên đó biết mình phải làm gì. Và như vậy là ổn. Nếu một chú hải âu chứng tỏ cho anh thấy rằng mình biết hoàn thành một nhiệm vụ cụ thể như thế nào thì nghĩa là lúc đó anh không cần mất thời gian dạy bảo nữa và anh có thể chuyển sang làm việc khác. Thực ra, đặt ra những mong muốn rõ ràng không có nghĩa là phải dạy tất cả…” Imata chợt nhận ra rằng cô đang giảng giải theo tốc độ đối với đàn rái cá nên cô dừng lại một lát để chắc rằng Charlie vẫn đang lắng nghe. Cậu ấy vẫn đang theo dõi. Thậm chí cậu còn đang mỉm cười nữa. “Đúng là một chú chim thông minh”, cô nghĩ.

Imata tiếp tục: “Những mong muốn rõ ràng ấy không phải hoàn toàn là để dạy bảo những con chim khác, mà mục tiêu cơ bản là phải đảm bảo rằng mọi con hải âu trong đàn đều hiểu anh đang mong đợi họ sẽ làm được gì trong tương lai. Ta cần phải nhấn vào từng việc cụ thể. Nếu anh đi sâu, xem xét từ việc cụ thể và nói rõ cho những con chim hải âu rằng hôm nay chúng sẽ phải làm gì để thực hiện những việc đó, thì nghĩa là anh đang dọn đường cho những thành công đấy. Hãy dành thời gian để đưa ra những mong muốn rõ ràng cho mỗi con hải âu và cả đàn hải âu sẽ bắt tay vào thực hiện. Tôi đảm bảo với anh đấy.”

“Những gì chị nói rất đúng, nhưng tôi cần thực hiện điều này thật nhanh, ý tôi là sau khi rời khỏi đây, tôi phải làm thế nào để đưa ra đúng những mong muốn rõ ràng như chị nói với đàn của tôi?” Charlie hỏi.

Imata cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Charlie hỏi lại như vậy. Cô trả lời: “Hãy để một con hải âu thực hiện đầu tiên. Có lẽ tốt nhất là anh nên bắt đầu với một con hải âu cần giúp đỡ nhiều nhất.”

Imata giúp Acha mở miệng một con trai khi Charlie đang cố nhớ lại hình ảnh con hải âu gầy yếu nhất trong đàn. “Anh nghĩ ra ai rồi chứ?” Imata hỏi.

“Ừm, tôi…” Charlie lắp bắp. “Từ từ… để xem nào…! Đó là Alfred. Chắc chắn là Alfred. Tôi không biết khó khăn của cậu ta là gì nhưng đó là chú hải âu gầy gò nhất trong đàn, trông cậu ta nhỏ như chai nước vậy.”

Imata mỉm cười: “Được, tốt lắm. Bây giờ hãy thử tưởng tượng ra cảnh Alfred đang hoàn thành tốt công việc của mình. Nó sẽ như thế nào?”

“Tôi cũng không biết. Cậu ta thường không hoàn thành tốt công việc của mình, vậy nên trông cậu ta mới gầy như que tăm.”

“Tôi đoán việc của cậu ấy là xác định xem thức ăn ở đâu và ăn đúng không?” Imata hỏi.

“Và sẻ một chút thức ăn với những con khác nếu hôm đó cậu ấy có nhiều thức ăn,” Charlie đáp.

“Vậy chúng ta thử tập trung vào một hôm mà cậu ấy kiếm được một bữa no nê nhé,” chị rái cá tiếp tục trao đổi. “Hãy tả lại cho tôi xem Alfred sẽ thế nào nếu cậu ấy hoàn thành tốt công việc kiếm thức ăn.”

Charlie ngưỡng mộ nhìn xuống cái bụng to tròn của mình và nói: “Ờ, cũng dễ thôi, cậu ấy cũng làm như tôi vừa làm ấy,” chú trả lời. Nói rồi cậu nghiêng mình sang Imata như để thì thầm một bí mật: “Tôi còn có cách săn mồi gọi là săn mồi 2P của Charlie đấy.” Cậu vừa thì thầm vừa nháy mắt.

Cuối cùng thì tính tự phụ của Charlie cũng được đẩy lên một chút. Nếu có một việc mà cậu biết làm thì đó chính là lao xuống vồ thức ăn trong sân thức ăn và sau đó cậu háo hức khoe với mọi người. “Chỉ cần hai bước thật đơn giản, sau đó tôi chắc chắn sẽ được thức ăn trong bất cứ tình huống nào. Chữ P thứ nhất là Peruse - đi dạo.”

“Đi dạo…,” Imata nhại lại một cách mỉa mai. “Nghe hay đấy!”

Lúc này, Charlie đứng yên một chỗ và cậu đang mải giảng giải, đề cao điều mà cậu đưa ra: “Đi dạo quanh sân thức ăn chính là cách đơn giản nhất và chị sẽ thấy vô số bánh kẹo khi đi lòng vòng quanh khu này, rồi thức ăn thừa trên bàn, trong thùng rác, ở mọi nơi. Thậm chí, ngay cả khi tôi đi vòng quanh những chiếc bàn đó để kiếm thức ăn, cũng có nhiều người cho tôi thức ăn lắm.”

“Có lẽ, họ nghĩ anh thật đáng yêu chăng?” Imata vừa hỏi vừa cười toe toét. “Thế còn P thứ hai là gì?”

“Nếu tôi không thể kiếm đủ thức ăn khi đi dạo thì tôi sẽ lao vào cướp - Plunder. Cách này không đòi hỏi quá nhiều kĩ năng, nhưng cần phải xông xáo và liều lĩnh một chút.”

“Cướp ấy à?”

“Chị biết đấy, cướp những chiếc bánh chiên tròn từ con người, hoặc một lát bánh pizza…, tôi có thể sà xuống và lấy chiếc xúc xích ra từ nhân bánh trước khi những con người khôn ngoan kia nhận ra được ai đã tấn công họ. Chộp thức ăn kiểu đó thì hơi khó khăn nhưng đó là cách đảm bảo cho cái bụng tôi được no trong khi thức ăn thì ngày càng khó kiếm.”

“Tên này cũng lắm trò ghê,” Imata nghĩ và cười thầm: “Không biết Oscar gặp anh chàng này ở đâu nhỉ?”

“Có lẽ, anh sẽ thấy buồn cười, nhưng nói một cách nghiêm túc thì chắc chắn anh có những điều thực sự hữu ích để dạy cho đàn hải âu của mình đấy.”

“Thật à?” Mắt Charlie mở to sáng lấp lánh. Lâu rồi cậu mới nghe thấy những lời khen nhẹ nhàng.

“Chắc chắn là như vậy rồi. Anh có rất nhiều mong muốn và anh có thể dạy cho bất kỳ con hải âu nào để đảm bảo rằng họ sẽ thực hiện thành công. Có bao nhiêu con hải âu được anh dạy cho bài kiếm mồi 2P của mình rồi?” Imata hỏi.

“Hừm, để xem nào…” Mỏ Charlie hơi ngoẹo sang bên trái và cậu nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó xa xăm. “Có Maya, Yufan và… ừm…” Cậu liếc nhìn sang Imata với vẻ xấu hổ. Rõ ràng là cô ấy mong đợi một con số lớn hơn hai.

Charlie quay đi và trả lời với vẻ vô tư lự: “Chỉ có hai thôi”.

“Vậy anh nghĩ có bao nhiêu con hải âu sẽ học được cách săn mồi 2P của anh nếu anh dành thời gian dạy họ?”

“Tất cả mọi người,” Charlie trả lời với nụ cười toe toét. “Kể cả hai chú chim đã được tôi dạy cũng sẵn sàng học lại, tôi cá là như thế.”

“Tôi đồng ý với anh, Charlie. Tôi biết bất kỳ con hải âu nào trong đàn của anh cũng có thể kiếm ăn tốt nếu áp dụng cách kiếm mồi 2P của anh. Anh sẽ mang lại cho họ thứ quan trọng để có thể thành công. Khi anh biết chính xác cái gì cần được làm và làm như thế nào thì hiếm khi anh thất bại lắm.”

“Vậy đó là lý do mà vì sao đưa ra những mong muốn rõ ràng lại quan trọng như vậy…” Charlie nói một cách trầm ngâm rồi chú đặt một cánh lên Imata và nói: “Chị chờ tôi một lát nhé?”

“Được”, Imata đồng ý.

Charlie bay lên và đi kiếm một mảnh giấy. Cậu thấy có một mẩu giấy ăn đang rơi là là trong gió, cậu liền lao xuống, lấy mỏ nhặt tờ giấy lên. Sau đó cậu quay lại hòn đá bên cạnh Imata và lấy ra chiếc bút được cất kỹ dưới lớp lông trước ngực. Cậu trải tờ giấy lên hòn đá và tự viết cho mình một lời ghi nhớ:

“Bạn cần đưa ra chính xác những gì phải làm trước khi bạn muốn việc đó được thực hiện!!”

Imata sửng sốt trước điều này đến nỗi cô không để ý đến cậu con trai đang nghịch ngợm và kéo đầu cô xuống dưới nước. Cô ngoi lên, lắc đầu rũ nước ra và ngồi lại thật thoải mái. Đúng lúc ấy, Charlie đóng bút lại và cuộn tờ giấy ghi nhớ cất kỹ vào trong lớp áo ngực.

“Anh cất cả bút trong đó à?”

“Vâng, chắc chị sẽ ngạc nhiên khi biết tôi cất được những gì trong này.”

Imata cũng biết cô sẽ ngạc nhiên nếu được thấy cái túi đựng đồ lặt vặt Charlie cất bên trong lớp áo ngực. Và cô cũng biết rằng cô chẳng cần xem gì. May sao, Charlie chuyển chủ đề.

“Tôi luôn mang theo bút chì để có thể viết những ghi chú quan trọng. Và phải rất lâu sau đó tôi mới chú ý đến những ghi chép ấy vì tôi thường không mang theo chúng. Rồi một ngày nào đó, chúng xuất hiện trước mắt tôi và tôi sẽ lôi chúng ra xem trong ấy có gì, và… ôi, tôi đang đọc những ghi nhớ mà chính tôi từng ghi lại.”

“Đó cũng là cách không tồi lắm đâu, Charlie ạ.” Imata gật đầu tán thành.

Trong lúc ấy, chú rái cá con ham vui kia vẫn đang mải nô đùa. Trời bắt đầu sáng và Acha bắt đầu cùng mẹ chuẩn bị tập lặn, tập bắt những con trai, sò và mở chúng ra.

Cuối cùng, Acha chạy ra khỏi lòng mẹ và lao xuống nước. Động tác thể hiện tính tự lập này khiến cho Charlie chú ý. Nhìn chú rái cá con bơi quanh ngay bên mình, Charlie bắt đầu thắc mắc.

“Imata ơi!” Charlie vừa hỏi, mắt vẫn nhìn theo chú rái cá con đang bơi.

“Sao, Charlie?”

“Chị sẽ làm gì khi con chị lớn lên? Ý tôi là khi nó to lớn như một chàng trai. Chị không thể mang nó bên mình mãi mãi được.”

“Ồ, giờ nó cũng đủ lớn để không còn phải ngồi trong lòng tôi cả ngày nữa. Nó cũng biết tôi muốn nó tự bơi và rèn luyện sức khỏe. Bây giờ, tôi thậm chí cũng không cần phải nhắc nhở nó nữa. Nó tự giác thực hiện mọi việc.”

“Thế thì thật tuyệt!” Charlie nhận xét một cách vui vẻ. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra rằng cậu sẽ không phải dành thời gian cả ngày bên cạnh bầy hải âu khi chúng kiếm mồi. “Nhưng làm thế nào để biết khi nào có thể cho cậu bé tự đi? Chắc chắn chị không thể giật dây được đúng không?”

“Vâng, tôi không thể đẩy nó ra thế giới hoang dã bên ngoài. Từng ngày, thằng bé sẽ nhận thấy rằng chúng tôi đang dần thực hiện từng bước tới mục tiêu sống của chính nó. Khi thực sự trưởng thành, nó sẽ hào hứng bước ra thế giới bên ngoài và thể hiện mình. Và tất nhiên nó sẽ sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Ai cũng vậy mà thôi!” Imata vừa nói vừa mỉm cười. Acha nổi lên mặt nước với một con trai rất to trong tay cùng nét rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Làm thế nào mà chị biết rằng chúng đã sẵn sàng tự làm mọi việc?” Charlie hỏi.

“Anh hãy tăng dần khoảng cách với chúng, không hẳn là khoảng cách vật lý. Hãy để chúng dần có không gian riêng để chúng có thể tự hoàn thành những nhiệm vụ của mình. Hãy để chúng thất bại một chút để chúng nhận ra được cách làm đúng,” Imata tiếp tục. “Miễn là anh luôn giữ khoảng cách đủ để quan sát những tiến bộ của chúng, chỉ dẫn các bước, thỉnh thoảng đưa ra những lời khuyên và dần dần anh sẽ thấy chúng có thể tự làm mọi việc.”

Imata giúp Acha mở con trai và lại tiếp tục giảng giải: “Anh thấy đấy, Acha chính là một ví dụ cho điều này. Cậu bé sẽ sớm đủ lớn, đủ khỏe để bơi và lặn mà không cần tôi giúp. Khi đó, nếu cậu bé có lại gần thì tôi cũng không để nó ngồi lên lòng mình nữa, nhưng tôi vẫn có cách ở bên cạnh cho tới khi nó thực sự trưởng thành.”

“Chúng ta sẽ làm gì hả mẹ?” Acha hỏi với giọng rất nhỏ nhẹ.

“Ồ, con yêu, con sẽ sớm trở thành một chàng trai khỏe mạnh để tự bơi và nổi một mình, giống như mẹ vậy. Khi làm được điều đó, con sẽ tự bơi lội bên cạnh các bạn khác và mẹ sẽ giữ tay con để chắc chắn rằng con không bị dòng nước cuốn đi. Đó chính là cách con tập nổi lên và mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con.”

“Cảnh tượng đó sẽ rất đẹp đấy – hai người sẽ cùng nắm tay bên nhau.” Charlie vừa nói vừa mỉm cười.

“Có lẽ vậy, mặc dù thời gian đó cũng ngắn thôi. Khi đứa bé làm được như vậy nghĩa là nó sắp tự làm được mọi việc,” Imata mỉm cười. Cô ngừng lại cho Charlie có một chút thời gian để suy ngẫm về những điều cô vừa nói.

“Một ngày nọ, thầy huấn luyện cho tôi nói về việc một vài người khách du lịch phát một đoạn phim của tôi và con tôi nắm tay nhau cùng bơi, nổi trên một cái gì đó gọi là YouTube. Ông ấy nói rằng có hơn 10 triệu lượt người đã xem nó.”

“Con người thường bị cuốn hút bởi những thứ lạ lùng.” Charlie lắc đầu nhận xét.

“Hãy nói với tôi về điều đó đi”.

“Tôi đoán đó chính là việc làm thế nào để tránh quản lý vi mô,” Charlie phỏng đoán. “Đôi khi chúng ta cần để chúng tự đi và thực hiện nhiệm vụ của mình.”

“Ai mà biết được anh chính là nhà quản lý tài ba chứ?” Imata hỏi với một cái nháy mắt. “Bây giờ anh đã hiểu là một nhà lãnh đạo thì phải như thế nào và anh chỉ còn một việc phải làm để chắc chắn rằng mong muốn của anh với các thành viên trong đàn là rõ ràng.”

“Là gì thế?” Charlie hỏi một cách hào hứng.

“Nào, hãy đi và bắt đầu hành động!” Imata vừa nói vừa bơi cùng cậu con trai. “Anh sẵn sàng rồi đấy, Charlie ạ!” Cô nói với giọng đầy nhiệt tình, vẫy vẫy đôi tay trên không trung. “Đừng lo, cứ bắt đầu đi!” Charlie dõi theo một lúc khi mẹ con chị rái cá bơi đi. Không còn gì cần đắn đo phân tích nữa, đã đến lúc bắt đầu thực hiện một số việc!

Quay trở lại thủ phủ

Lúc Charlie trở về từ khu của chị rái cá thì đàn hải âu đang nằm nghỉ. Trong số đó có Scott với đôi mắt lờ đờ. Cậu vừa trở về sau một chuyến bay dài từ biển Salton. Sau khi hết giờ nghỉ, Scott lại ngồi gần Charlie: “Chào Charlie,” cậu chào với một nụ cười mệt mỏi.

“Chào Scott. Chuyến đi thế nào?” Charlie hỏi.

“Dài lắm.”

“Phải rồi, đó thật sự là một chuyến đi rất vất vả.” Charlie nói rồi quay sang Scott, nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói: “Này, tôi xin lỗi đã để chuyện này xảy ra với anh. Thật là không phải khi để con người lôi anh đi như vậy.”

“Thì cũng phải trải qua rồi mới biết, có lẽ thế,” Scott nhún vai. “Sáng nay anh ở đâu thế? Khi tôi về đã không thấy anh đâu.”

“Ừ, tôi có một số việc cần quan tâm…” Charlie lắp bắp một chút trước khi nhận ra mình định nói gì. “Anh biết đấy, chúng ta đã có một vài thay đổi và dẫn đến chuyện xảy ra với anh. Chúng ta cần sẵn sàng cho những thay đổi sắp tới đây.”

“Vâng, tôi hiểu. Họ cũng đã nói với tôi về việc sắp tới sẽ quay về bờ biển,” Scott vừa cúi xuống vừa di di đôi chân rồi nói tiếp. “Charlie ạ, chúng tôi rất tiếc khi chuyện này xảy ra. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian rất tuyệt ở đây, nhưng bây giờ thì… Thì chúng tôi đang bị đói. Chúng tôi không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác cả.”

“Tôi cũng đang cố gắng hết sức mình để chấp nhận chuyện này,” Charlie nói. “Mọi chuyện với tôi dường như vẫn thế và chúng ta vẫn bị đói đúng không?”

Scott gật đầu.

“Được rồi, tôi sẽ làm mọi thứ có thể với thời gian tôi có. Nếu tất cả các bạn vẫn ở đây trong vòng một tháng nữa thì không hẳn là các bạn sẽ bị đói trong tháng ấy đâu.”

“Nếu được như thế thì thật may mắn, Charlie ạ. Tôi biết mọi người sẽ đánh giá cao điều đó nếu anh có thể kiếm thêm được thức ăn.”

Khi đàn hải âu bay đi kiếm thức ăn ở sân thức ăn vào buổi chiều thì Charlie bắt tay luôn vào việc lập ra những mong muốn rõ ràng. Như Imata đã gợi ý, cậu sẽ bắt đầu với Alfred. Với đôi tay gầy cùng cặp mắt kính dày cộp, Alfred là một người khiêm tốn, rụt rè nhưng ham học hỏi. Charlie dạy cậu cách kiếm mồi 2P và cậu nắm chắc mọi lời Charlie dạy.

“Công việc như thế đó anh bạn. Đó là tất cả những việc cần làm. Nếu anh nghĩ anh đã sẵn sàng thì tôi muốn thử xem anh sẽ làm như thế nào trước khi anh có thể tự đi một mình. Anh biết đấy, cần phải đảm bảo rằng anh nắm bắt được mọi việc cần làm và sau này anh có thể tự đi một mình.”

“Ừm,… đồng ý”, Alfred đáp lại một cách dõng dạc.

Charlie hào hứng theo dõi khi Alfred thử chữ P thứ nhất. Alfred đi rất lịch sự và nhẹ nhàng quanh khu sân thức ăn và những người khách trong công viên thấy cậu cũng đáng yêu. Vì vậy, họ rải thức ăn sang hai bên và Afred chỉ việc nhặt thức ăn lên và mang về cho Charlie.

“Tốt lắm, không tồi chút nào, nhưng thử xem anh sẽ hành động như thế nào trong những tình huống khó khăn hơn.Tôi muốn xem anh cướp thức ăn của khách ra sao.” Charlie vừa nói, vừa đẩy Alfred về phía những cái bàn thức ăn.

Alfred tiếp tục đi lại rất nhẹ nhàng quanh những chiếc bàn ăn, lờ đi thức ăn ngay dưới chân chú cho đến khi xác định được thứ cần lấy. Cậu dừng lại và quan sát kỹ khi có một thanh niên với làn da rám nắng, mặc chiếc áo phông bó vừa trả xong tiền kem. Vừa khi người đàn ông bước ra khỏi quầy hàng, Alfred lao vào anh ta thật nhanh và lấy đi mất que kem. Trong chốc lát, cậu quay về, đặt que kem ốc quế ngay dưới chân của Charlie vẫn đang sửng sốt đứng đó.

“Hãy xem này, cậu ấy đúng là một tên săn mồi bẩm sinh!” Charlie reo lên, chỉ vào Alfred để những con chim khác chứng kiến sự biến đổi bất ngờ này. Charlie vỗ cánh rồi quyết định rằng thử nghiệm bắt đầu với Alfred đã thành công ngay lập tức.

Charlie đã để Alfred tự đi làm nhiệm vụ của mình và dành thời gian còn lại của tuần đó dạy các con trong đàn cách kiếm mồi 2P của mình. Khi làm việc với những chú hải âu khác, Charlie đã rất ngạc nhiên vì nhận thấy rằng hầu hết mọi người đều đã dùng cách này trong một vài trường hợp, mặc dù mỗi con gọi tên theo cách riêng của mình. Mặc dù cũng có những cuộc thảo luận nhắc lại các thao tác, nhưng mỗi con chim hải âu đã học được một vài thứ hữu ích từ những buổi thảo luận bất ngờ đó với người lãnh đạo của chúng.

Charlie thấy Scott là người béo nhất và cũng là thành viên có kinh nghiệm trong đàn, vì thế cậu quyết định sẽ làm việc với thành viên nổi bật này cuối cùng, vì cậu nghĩ rằng chắc chắn Scott sẽ thực hiện được mong muốn của cậu. Và cậu gặp Scott sau khi sân thức ăn đóng cửa, Charlie thấy mọi thứ đúng như cậu nghĩ, Scott rất giỏi xác định vị trí miếng mồi và rất nhạy bén, cậu hiểu rõ những yêu cầu cần thiết cho công việc mà mình đang thực hiện.

    

Sau 15 phút trao đổi, Charlie thấy cậu đã thành công việc đầu tiên. Cậu định để mọi người làm theo nó luôn, nhưng Scott lại có một kế hoạch khác.

“Charlie à?” Scott gọi.

“Vâng, sao thế anh bạn?”

“Tôi muốn biết anh đang nghĩ về điều gì vậy. Thời gian cứ ngày càng trôi nhanh và chúng ta phải mau chóng tìm ra phương pháp để giải quyết vấn đề. Thậm chí, nếu mọi con trong đàn chúng ta làm theo những chỉ dẫn săn mồi 2P để kiếm thức ăn, tôi vẫn thấy không đủ lượng thức ăn cho mọi người. Số lượng thành viên trong đàn giờ còn đông hơn số giờ ăn ở sân thức ăn. Thử xem cách này nhé: Tôi rất giỏi mổ thức ăn, tôi có thể dùng cái mỏ của tôi để kiếm nhiều thức ăn hơn cả lượng tôi cần, vì vậy tôi có thể chia sẻ chúng với ai đó. Nhưng vấn đề là chúng ta vẫn là một lũ chim đói kiếm ăn ở một nơi không có đủ thức ăn.”

“Thật tốt khi anh kiếm đồ ăn giỏi thế!”

“Đúng là tốt, nhưng tôi thấy nếu chỉ biết dùng cách đó thôi thì thật nhàm chán, tôi có thể sử dụng một cách mới,” Scott giải thích. “Chưa kể đến việc dường như tôi chưa thực sự hoàn thành tốt công việc của mình khi những người bạn của tôi vẫn bị đói.”

“Tôi hiểu…” Charie bắt đầu thấy rằng cậu đã nhầm, đưa ra những mong muốn rõ ràng với một con hải âu giỏi trong đàn sẽ không hề dễ và nhanh chóng chút nào. “Anh định làm gì với thời gian của mình?”

“Ờ, anh còn nhớ ý tưởng kiếm ăn ca đêm mà tôi nói với anh không? Trước khi bị đem ra sa mạc tôi đã phải thức rất nhiều đêm để theo dõi lịch trình qua lại. Tôi thấy rằng sẽ có nguồn thức ăn mới cho chúng ta.”

“Đó là một ý kiến hấp dẫn đó. Nhưng sẽ thế nào nếu chúng ta thất bại?”

“Tôi sẽ khám phá ra các nguồn cung cấp thức ăn khác, tất nhiên không phải là kiếm cả ngày,” Scott nói. “Tôi cũng không nghĩ việc kiếm ăn ban đêm sẽ khiến tôi xao nhãng những nhiệm vụ ban ngày của mình. Tôi cần thời gian và địa điểm để thăm dò.”

Charlie suy nghĩ rất kỹ về đề nghị của Scott. Cậu cảm thấy cũng khá đúng khi một con hải âu có thể có những yêu cầu riêng của chúng khi làm việc, mà những yêu cầu đó phù hợp với một năng lực đặc biệt nào đó của nó và cũng phù hợp với nhu cầu trước mắt. Nghĩ lại hình ảnh Imata để con trai cô ấy tự đi ra biển theo cách riêng của mình, Charlie đồng ý nghe theo kế hoạch của Scott.

“Thôi được rồi. Vây chúng ta sẽ thực hiện ý tưởng của anh chứ?” Charlie hỏi. Chú nhìn thẳng vào Scott đang cười toe toét và hào hứng: “Chúng ta sẽ có các bước đưa ra những yêu cầu cụ thể cho công việc của anh. Vì có thể mọi hướng giải quyết anh theo đuổi không hẳn là tạo ra thức ăn, những mong muốn của anh không hẳn là mọi thứ mà anh muốn đạt kết quả. Tôi mong anh sẽ dành ra khoảng 1/3 thời gian của mình để cố gắng tìm ra một cách mới có thể mang lại thức ăn cho đàn hải âu.”

Sự ủng hộ hết mình của Charlie khiến Scott thoải mái hơn để chia sẻ một chút lo lắng: “Sẽ thế nào nếu những ý tưởng của tôi không thành công?”

“Ờ...” Charlie ngập ngừng. Cậu cảm thấy rõ là việc đưa ra mong muốn rõ ràng cho đàn của cậu là chưa tốt. Cậu quyết định sẽ tới gặp anh rùa một lần nữa để xin lời khuyên.

“Thật lòng mà nói, tôi cũng không chắc lắm,” Charlie thật thà trả lời, cũng giống như lời tâm sự thật thà của Scott. “Nhưng tôi muốn nói rằng tôi sẽ có câu trả lời trước khi chúng ta gặp chuyện đó. Còn bây giờ, hãy bắt đầu công việc của anh nhé, vì trong đàn chúng ta còn có nhiều người đang đói lắm.”

Hai người đã dành ra ba tiếng đồng hồ sau đó để cùng nhau phác thảo nhiệm vụ mới của Scott trong đàn. Charlie nói cho cậu nghe mọi thứ mình biết về kiếm ăn đêm. Họ cũng vạch ra các phương pháp giải quyết đối với những khó khăn có thể nảy sinh khi thực hiện kế hoạch của Scott và Charlie cũng cẩn thận đưa ra chính xác những gì chú mong muốn ở Scott trong nhiệm vụ mới này. Thậm chí, Charlie còn thay đổi chức danh cho Scott để thể hiện sự thay đổi trong nhiệm vụ của chú: Trợ lý lãnh đạo hải âu.

Cuối buổi họp bàn hôm đó, cả đàn hải âu đều mệt lả nhưng họ cảm thấy thật vui vẻ vì đang theo đuổi một cái gì đó mới mẻ và khác lạ hơn, khiến họ làm việc hào hứng và năng suất hơn.

“Anh biết đấy, đúng là một ngày dài và cũng là một tuần dài vất vả. Anh thấy thế nào nếu chúng ta đi xả hơi một chút nhỉ?” Charlie hỏi.

“Thật không?” Scott ngạc nhiên hỏi lại.

“Ô, tất nhiên là thật rồi. Hãy rủ cả Maya, Yufan và bất kỳ ai muốn đi cùng nhé, chúng ta sẽ đến bãi đậu xe. Tôi biết nơi mà một trong sáu người phục vụ giấu một hộp sáu lon bia,” ngài hải âu lãnh đạo vừa nói vừa cười: “Chúng ta cũng sẽ nhảy nhót trên những chiếc xe nữa.”

“Được, nghe đã thấy hay rồi. Tôi sẽ quay lại ngay!”

Khi Charlie ngồi nhìn Scott đi rủ mọi người, chú cảm thấy thực sự thoải mái vì nhận ra rằng đã lâu lắm rồi chú mới có lại cảm giác vui vẻ trong công việc đến vậy.

Đề ra mục tiêu rõ ràng

Hãy đảm bảo rằng nỗ lực của các nhân viên chính là dành thời gian để làm đúng việc theo đúng phương pháp. Điều này có nghĩa là cần phải xác định rõ mình đòi hỏi họ phải làm gì và sự thể hiện năng lực của họ sẽ được đánh giá như thế nào trong tương lai, đồng thời có những thỏa thuận, phân công trách nhiệm công việc đối với mục tiêu đề ra. Có một điểm khác biệt lớn giữa việc nói cho mọi người hiểu rằng chúng ta mong đợi gì ở họ với việc chắc chắn rằng họ hoàn toàn hiểu họ cần phải làm gì.