Độc Cô Quái Khách

Hồi 55

Độc Cô Nhạn thu tiếng cười lại hỏi:

– Dã hòa thượng! Bình sinh hòa thượng thích gì nhất? Rượu ngon nhắm tốt chăng? Đàn bà con gái xinh đẹp chăng? Bạc vàng ngàn lạng chăng?… Nghĩ đến cái gì là có cái đó chăng?…

Tứ Bất hòa thượng thở phào một cái đáp:

– Bản hòa thượng chẳng muốn chi hết. Chỉ xin ngươi đừng cười nữa.

Độc Cô Nhạn trầm giọng nói:

– Cái đó đã hẳn. Cười không được chẳng ích gì. Dã hòa thượng hãy nghe điệu này…

Đoạn chàng lớn tiếng ngâm:

Trời không ưa uống rượu

Tửu lượng chẳng bằng ai

Đất không ưa uống rượu

Nên không có tửu tuyền

Trời đất mà thích rượu

Say rượu chẳng bẽ bàng

………………………..

Rồi chàng ngâm lúc nhỏ lúc to.

Tứ Bất hòa thượng kêu rầm lên, ngồi phệt ngay xuống.

Đồng thời trước mắt lão xuất hiện những ảo ảnh như có như không. Lão thấy một tiệc lớn ở trước mặt, nhắm ngon đầy bàn. Rượu thơm sực mũi. Lão không nhịn được cầm lấy chén uống.

Độc Cô Nhạn miệng không ngớt thổi. Còn Tứ Bất hòa thượng thì đưa tay ra ngửa miệng lên tựa hồ đang ăn uống coi có vẻ ngon lành thỏa thích, chẳng còn biết trời đất là gì nữa.

Độc Cô Nhạn trong bụng mừng thầm vì chàng đã chứng minh Tâm Ma khúc của mình đã thành hiệu quả.

Sau một hồi thổi sáo chàng lại cất tiếng ngâm:

Vóc ngọc da ngà lắm vẻ thanh

Gió về trêu cợt nảy hương tình

Bên rèm ánh nguyệt le nhìn trộm

Điên đảo thoa trâm tóc lộn vành

………………………………..

Tứ Bất hòa thượng tưởng mình ăn uống thỏa thích thì chợt lại thấy mỹ nữ kéo đến một đàn. Cô nào cũng phong phanh tấm áo sa mỏng dính tựa hồ thấu lộ hình hài. Tấm thân mềm uốn éo. Vẻ kiều mị không bút nào tả xiết.

Nhà sư cảm thấy tinh thần bâng khuâng, tâm trí mất hết, tưởng chừng đưa mỹ nữ vào phòng loan màn buông trướng rủ.

Những ảo ảnh trước mắt mỗi lúc một thêm li kỳ. Lão thấy ba ả mỹ nữ ra chiều suồng sã lả lơi.

Tứ Bất hòa thượng không nhịn được nữa, lão nghiêng người toan nhảy lên giường làm điều thú dục.

Đột nhiên lão thấy cái đầu trọc của mình bị đánh một thoi quyền rất nặng.

Độc Cô Nhạn cất tiếng cười bên tai lão, rồi nói:

– Dã hòa thượng! Tại hạ hãy tha cho hòa thượng một lần.

Tứ Bất hòa thượng tuy bị đánh đến nảy đom đóm, nhưng lão tỉnh táo lại ngay. Lão giương cặp mắt đỏ sọng nhìn Độc Cô Nhạn hỏi:

– Vụ này là thế nào đây?…

Hiển nhiên lão còn ở vào tình trạng lưu luyến ảo ảnh.

Độc Cô Nhạn đắc ý cười nói:

– Nếu dã hòa thượng còn thích cảnh mê ly thì tại hạ có thể làm cho dã hòa thượng trở về phòng the cùng mấy thiếu nữ ngả nghiêng loan phượng.

Tứ Bất hòa thượng kinh ngạc nhảy lên la hoảng:

– Tâm Ma khúc của ngươi đấy ư?

Độc Cô Nhạn ngạo nghễ hỏi lại:

– Thế nào? Dã hòa thượng đã chịu phục chưa?

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu nhăn nhó cười đáp:

– Phục lắm! Phục lắm! Thế là cái miệng ngươi không tha bản hòa thượng. Bản hòa thượng tuy không cữ rượu thịt, nhưng kiêng phạm sắc giới. Nếu ngươi làm hư hoại tấm thân tam bảo của bản hòa thượng thì còn làm sư thế nào được?

Độc Cô Nhạn toan trả lời, bỗng nghe thấy tiếng dức lác từ trong tiểu viện vọng ra.

Hai người chú ý lắng nghe thì ngoài cổng sơn môn có tiếng hô:

– Chính Nghĩa môn chủ là Âu Dương Bá thống lĩnh các anh hùng bản môn đã đến đó!

Tiếp theo nghe thấy tiếng bước chân sột soạt dường như bọn Tuệ Phàm thiền sư đã dẫn mọi người ra đón.

Tứ Bất hòa thượng chau mày hỏi:

– Độc Cô Nhạn! Ngươi đã nghe ai nói đến Chính Nghĩa môn gì gì đó bao giờ chưa?

Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng rồi hỏi lại:

– Dã hòa thượng vẫn khoe mình biết mặt khắp giang hồ. Thế mà sao cả một môn phái cũng không biết đến danh hiệu?

Tứ Bất hòa thượng hỏi:

– Ngươi có biết ư?

Độc Cô Nhạn ngập ngừng đáp:

– Tại ha… cũng chưa từng nghe ai nói đến bao giờ. Chắc là một phái nhỏ ở miền biên giới xa xôi.

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu nói:

– Không phải đâu! Cái tên này nghe cũng cổ quái. Nếu một môn phái nhỏ bé mà dám xưng là Chính Nghĩa môn thì e rằng không được ba ngày đã bị bọn ma đầu hắc đạo trừ diệt. Nếu là môn phái lớn thì có lý đâu bản hòa thượng lại không hay biết?

Độc Cô Nhạn nhăn tít cặp lông mày ra chiều suy nghĩ. Chàng lẳng lặng không nói gì nữa.

Độc Cô Nhạn nhớ tới câu Tuệ Phàm thiền sư đã nói là phải giữ thái độ bất biến để ứng phó với mọi biến cố. Đó là một biện pháp tốt nhất. Bất luận bọn mới đến kia là tiêng hay ma cũng chẳng cần gì.

Lúc này trời đã xế chiều. Bóng mặt trời chiếu xiên qua khe tùng, bách xuống đám hoa vàng mềm mại yếu ớt khiến cho tòa tiểu viện thêm phần ảm đạm.

Một lúc sau hai chú tiểu sa di bưng một mâm cơm chay vào đặt xuống rồi rút lui không nói một tiếng.

Độc Cô Nhạn cũng chẳng buồn hỏi. Chàng cùng Tứ Bất hòa thượng ngồi vào ăn no một bữa. Ăn cơm xong hai người lại ngồi vận công.

Sau hai giờ trôi qua đã đến lúc lên đèn.

Độc Cô Nhạn không nhẫn nại được nữa, bỗng nghe cửa lớn tiểu viện mở ra.

Tuệ Phàm thiền sư dẫn bốn nhà sư tuổi trach bảy mươi rảo bước đi vào. Vừa đến sảnh đường nhà sư đã tuyên Phật hiểu rồi cất tiếng gọi:

– Lâm lão hiệp sĩ đã tỉnh dậy chưa?

Độc Cô Nhạn cùng Tứ Bất hòa thượng ra nghinh tiếp đáp:

– Chẳng giấu gì lão thiền sư, lão phu tuy có chút tuổi tác nhưng chưa đến nỗi tham lam giấc ngủ.

Tuệ Phàm thiền sư mỉm cười nói:

– Theo lời Lâm lão hiệp sĩ tính toán thì Thuần Vu thế gia đại khái đêm nay sẽ tới đây. Vì vậy mà bần tăng đến mời Lâm lão hiệp sĩ cùng Tứ Bất thiền sư ra thương nghị kế hoạch đối phó.

Tuệ Phàm thiền sư nói xong trở gót dẫn đường đi về phía Đại hùng bảo điện.

Trong Đại hùng bảo điễn đã thấy đầu người đen sì, ít ra là có đến trăm người.

Chùa Linh Thạch là một phân chi lớn nhất của chùa Thiếu Lâm. Trong viện uy tụ tập đến hơn trăm anh hùng hảo hán mà vẫn còn rộng rãi.

Trong đại điện bầy từng hàng bồ đoàn rải rác khắp bốn phía.

Độc Cô Nhạn vận mục lực nhìn quanh một lượt. Chàng phát giác chỉ có một số ít quần hùng chàng đã quen biết còn phần nhiều là người lạ chưa từng gặp mặt bao giờ. Chàng bỗng để mắt đến một đám người dị dạng trong đám đông, bầt giác động tâm nhíu cặp lông mày ra chiều suy nghĩ.

Nguyên đám người này đứng đầu là một lão già cỡ bảy chục tuổi, thân hình bé nhỏ và gầy nhom. Cặp mắt xếch lên. Dưới cằm có một túm râu dê uốn cong. Bộ mặt trơ trơ dường như có đeo mặt nạ.

Xung quanh lão là một bọn người võ phục áo ngắn, hai bàn tay không, trạc tuổi đều trên dưới ba mươi. Lạ ở chỗ họ mình mặc áo ngắn mà đầu lại đội mũ. Những người này mặt mũi sáng sủa, ngực nở, mông tròn tựa hồ họ là đàn bà cải nam trang.

Độc Cô Nhạn nhìn kỹ thì dường như bọn này cũng đeo mặt nạ. Chàng sinh lòng nghi hoặc bất giác tiến về phía bọn họ.

May mắn bên bọn người này còn có mấy cái ghế trống. Độc Cô Nhạn chẳng chờ ai mời, ngồi ngay xuống đó.

Tuệ Phàm thiền sư chẳng hiểu vô tình hay hữu ý nhìn chàng khẽ mỉm cười giới thiệu:

– Vị này là một quý khách của lão tăng, tiếng tăm lừng lẫy võ lâm. Y chính là Âm Thánh Lâm Thiên Lôi.

Lão già có chòm râu dê bỗng run lên một cái, vội vàng chắp tay đáp:

– Tại hạ cũng được nghe danh đã lâu…

Rồi lão gượng cười nói tiếp:

– Lão hiệp sĩ hãy còn cường kiện ở nhân gian. Vậy mà sao dạo trước có tin đồn là người đã xa chơi tiên cảnh…

Độc Cô Nhạn cười ha hả đáp:

– Hùng biện không bằng sự thật, lời đồn vẫn là lời đồn. Lão phu chẳng muốn nói nhiều…

Chàng đưa cặp mắt sắc như tên nhìn vào mặt lão rồi hỏi:

– Xin các hạ cho biết đại danh…

Chàng chợt nhớ tới khẩu âm người này rất quen thuộc dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng trong lúc thảng thốt chàng không nghĩ ra.

Độc Cô Nhạn đang còn ngẫm nghĩ thì Tuệ Phàm thiền sư đứng bên đáp:

– Vị này là Âu Dương hiệp sĩ ở Chính Nghĩa môn.

Độc Cô Nhạn chấn động tâm thần, bất giác chàng đảo mắt nhìn những người tùy tùng lão kia. Nhưng họ đều đeo mặt nạ, đầu đội phong mạo, dù mắt chàng sắc bén đến đâu cũng không nhìn ra được họ thuộc môn hộ nào.

Âu Dương Bá bật lên tiếng cười khô khan nói:

– Lão phu là kẻ vô danh, đâu dám sánh với Lâm lão hiệp sĩ.

Tuy miệng hắn nói vậy, nhưng hắn nghênh ngang quay đầu nhìn ra phía khác.

Độc Cô Nhạn hắng giọng một tiếng. Đột nhiên vai chàng bỗng run lên vì chàng bật tiếng cười oang oang.

Tiếng cười này rất quái đản. Quần hùng trong đại điện có đến tám chín phần mười nghe tiếng cười mà khí huyết nhộn nhạo, tim đập hồi hộp.

Chính Nghĩa môn chủ Âu Dương Bá nghe tiếng cười cũng giật mình, không tự chủ được, hai vai chuyển động.

Điều khiến cho Độc Cô Nhạn kinh ngạc là trong bọn tùy tùng ngồi sau lưng Âu Dương Bá có một người không xúc động chút nào. Hắn chỉ đưa cặp mắt sắc như tên nhìn Độc Cô Nhạn.

Độc Cô Nhạn rất lấy làm kỳ, vì tiếng cười của mình là một hình thức âm công, chính Âu Dương Bá còn bị cảm nhiễm không đủ công lực chống lại. Bọn thuộc hạ của hắn thống lĩnh theo lẽ ra không thể cao thâm bằng hắn được. Vậy mà người kia không bị âm công làm cho cảm nhiễm thì hiền nhiên công lực của hắn cao thâm gấp mười Âu Dương Bá. Đó là một điều rất không hợp lý.

Độc Cô Nhạn lại đưa mục quang nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Bá.

Âu Dương Bá thấy Độc Cô Nhạn nhìn mình một cách xoi mói liên cúi đầu xuống rồi quay sang phía khác, có ý né tránh cái nhìn sắc bén của chàng. Nhưng Độc Cô Nhạn cũng hướng thị tuyến ra chỗ khác rồi. Vì chàng đã nhận thấy ở Âu Dương Bá ít nhiều bí mật. Nguyên từ hai vành tai cho đến lỗ mũi có ẩn hiện những tia đỏ. Nguyên một điểm này cũng đã đủ cho chàng thấy rõ mọi sự và trong lòng chàng đã hiểu hết cả rồi.

Tuệ Phàm thiền sư đứng bên Độc Cô Nhạn cũng là người bị tiếng cười cảm nhiễm. Cặp mắt lão chiểu ra những tia sáng kỳ dị khôn tả. Nhưng lão vui vẻ nói:

– Lâm lão hiệp sĩ không hổ với hai chữ Âm Thánh. Tuy chỉ là một tràng cười tầm thường cũng đủ cho người ta phải chấn động tâm thần.

Tiếp theo lão dùng phép truyền âm nhập mật bảo chàng:

– Thảo nào Độc Cô thí chủ mạo xưng là Âm Thánh Lâm Thiên Lôi. Té ra âm công của thí chủ chẳng kém gì lão. Võ lâm được Độc Cô thí chủ viện trợ thật may mắn vô cùng

Độc Cô Nhạn cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp:

– Lão thiền sư đừng vội quá khen. Tại hạ cảm thấy hứng thú đối với vị Chính Nghĩa môn chủ này…

Chàng quay lại tươi cười hỏi Âu Dương Bá:

– Lão phu tuy đã có ít nhiều kinh nghiệm giang hồ, các môn phái võ lâm cũng biết được một hai mà sao chưa được nghe đến ba chữ “Chính Nghĩa môn”?

Âu Dương Bá cười lạt đáp:

– Lão phu ở chốn biên cương xa thẳm vả lại là môn phái nhỏ bé thì khi nào lọt đến tai Lâm lão hiệp sĩ được?

Độc Cô Nhạn lại hỏi:

– Không hiểu quý môn sáng lập phái từ ngày nào?

Âu Dương Bá thản nhiên đáp:

– Mới năm bữa trước đây!

– Năm bữa trước đây ư?

Độc Cô Nhạn cười khẩy hỏi tiếp:

– Tôn giá đã truyền lịnh báo cáo cùng các phái võ lâm và mời các đại môn phái đến chứng kiến cuộc lễ mở đàn chưa?

Âu Dương Bá ra chiều bất mãn xẵng giọng đáp:

– Lão phu đã nói rồi. Vì môn phái nhỏ bé chẳng dám kinh động các vị hiền tài.

Độc Cô Nhan trợn mắt lên nói:

– Chiếu theo luật lệ giang hồ, tôn giá mà không tuyên cáo trước võ lâm lại không mời các phái lớn đến coi lễ thì không thể khai môn lập phái để tự xưng là Chính Nghĩa môn chủ được.

Âu Dương Bá nghe Độc Cô Nhạn công kích ra mặt thì căm phẫn vô cùng. Lão đã toan nổi hung, nhưng lão đưa mắt nhìn về đám tuỳ tùng phía sau thì thấy người chưa bị tiếng cười của Độc Cô Nhạn làm cho cảm nhiễm chỉ nhìn xuống chân hắn chứ không lộ vẻ gì.

Độc Cô Nhạn để hết tinh thần chú ý đến phản ứng của bọn họ, nên nhất cử nhất động của từng người chàng đều thấy rõ.

Âu Dương Bá dường như thấy người kia không lộ vẻ gì thì lập tức biến đổi thành thái độ mềm dẻo. Lão nở nụ cười nham hiểm hỏi:

– Phải chăng Lâm lão hiệp sĩ là người đứng chủ trương cuộc đại hội này?

Độc Cô Nhạn không khỏi sửng sốt. Chàng bị câu hỏi xói móc nhưng rất có lý làm cho bối rối. Cứ tình thực mà nói thì quả nhiên chàng đã phạm vào lỗi xuyên tân đoạt chủ.

Chàng liền quay lại nói với Tuệ Phàm thiền sư:

Câu nói nhẹ nhàng này đưa cục diện bẽ bàng đổ lên đầu Tuệ Phàm thiền sư.

Tuệ Phàm thiền sư nhíu cặp mày bạc gượng cười nói:

– Lâm lão hiệp sĩ nói thật chí lý, nhưng hiện nay thiên hạ nhiễu nhương không thể theo quy củ như lúc bình thời, dĩ nhiên chẳng nên phiền trách Âu Dương môn chủ. Huống chi bây giờ các vị đều đem lòng lo lắng cho cuộc an nguy của võ lâm đã không từ nguy hiểm gian lao đến đây, tưởng ta bất tất phải câu nệ những điều tiểu tiết…

Những lời nói của nhà sư già uyển chuyển khéo léo khiến cho hai bên đều hạ đài một cách êm thấm.

Độc Cô Nhạn cười mát nói:

– Lão phu còn có một chút hiếu kỳ muốn đưa ra thỉnh giáo Âu Dương môn chủ.

Âu Dương Bá hắng giọng một tiếng đáp:

– Hai chữ “thỉnh giáo”, lão phu khi nào dám đương. Lâm lão hiệp sĩ có điều chi xin cứ nói ra.

Độc Cô Nhạn nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Bá hỏi:

– Tại sao quý môn lại dùng hai chữ “Chính Nghĩa” để đặt tên cho môn phái?

Âu Dương Bá lại ra chiều bất mãn đáp:

– Cái đó… dĩ nhiên là tệ môn lấy ý chí chính nghĩa làm thiên thức để chủ trương tham dự công cuộc chỉnh đốn võ lâm. Chẳng lẽ cái này có chỗ nào không ổn? Lão hiệp sĩ can dự vào như vậy tưởng cũng hơi nhiều.

Độc Cô Nhạn cười khẩy hỏi:

– Theo ý tôn giá phải chăng chính nghĩa tức là lấy oán trả oán lấy thù trả thù?

Âu Dương Bá gật đầu cười lạt đáp:

– Có thể nói như vậy.

Độc Cô Nhạn lại nhìn chằm chặp vào mặt Âu Dương Bá hỏi:

– Quý môn không nhận được thiếp mời của Tuệ Phàm thiền sư mà cũng đến đây là có ý gì?

Âu Dương Bá lộ vẻ tức giận đáp:

– Về điểm này lão phu chỉ cần nói với một mình Tuệ Phàm thiền sư mà thôi. Lâm lão hiệp sĩ bất tất hỏi đến làm chi.

Tuệ Phàm thiền sư vội niệm phật hiệu chen vào giữa câu chuyện hai người rồi nói:

– Lão tăng có ý muốn dẫn kiến một người nữa cùng Lâm lão hiệp sĩ. Không hiểu lão hiệp sĩ có thể tạm dời tịch vị được chăng?

Độc Cô Nhạn hiểu rõ Tuệ Phàm e ngại giữa mình và Âu Dương Bá phát sinh xung đột, chàng liền gật đầu cười đáp:

– Dĩ nhiên lão phu tuân mệnh.

Chàng liền cùng Tứ Bất hoà thượng đứng lên theo Tuệ Phàm thiền sư ra giữa đại điện.

Tuệ Phàm thiền sư truyền dụ cho người trà nước tới.

Trong Đại hùng bảo điện nổi lên một phen nhốn nháo khiến cho bầu không khí khẩn trương nhạt đi khá nhiều.

Tuệ Phàm thiền sư dẫn Độc Cô Nhạn ra giữa Đại hùng bảo điện ngồi bên chủ vị. Lão muốn dùng lúc uống trà để ngấm ngầm hỏi Độc Cô Nhạn bằng phép truyền âm nhập mật:

– Tại sao Độc Cô thí chủ đối với Chính Nghĩa môn chủ ra điều gay gắt?

Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp:

– Vì quá nửa bọn chúng là những người mà tại hạ đã biết mặt.

Tuệ Phàm thiền sư sửng sốt hỏi:

– Thí chủ biết mặt ư?

Nhà sư lại hỏi tiếp:

– Đã là chỗ quen biết mà sao lời nói có vẻ lạnh lùng sắc bén?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Vì bọn chúng với tại hạ là oan gia đối đầu!

Tuệ Phàm thiền sư hỏi ngay:

– Ủa! Chẳng lẽ Âu Dương Bá trước khi thành lập Chính Nghĩa môn…

Độc Cô Nhạn thở dài ngắt lời:

– Chẳng lẽ lão thiền sư lại dễ tin bọn họ thế được? Thiền sư tưởng hắn là Chính Nghĩa môn chủ thật hay sao?

Tuệ Phàm thiền sư lắc đầu đáp:

– Cũng không hẳn như thế. Có điều trước khi chưa có chứng cớ rõ ràng, lão tăng không tiện có những hành động đột ngột. Nhưng…

Tuệ Phàm thiền sư ngừng một chút rồi nói tiếp:

– Lão tăng đã có chút đề phòng…

Độc Cô Nhạn nhìn theo mục quang của Tuệ Phàm thiền sư. Bây giờ chàng mới phát giác ra những người ngồi xung quanh bọn Chính Nghĩa môn đều là những tăng lữ già của chùa Thiếu Lâm. Tuy coi bề ngoài vị nào cũng lừ thừ như hạng già nua bất lực, mà thực ra ai nấy đều ẩn giấu thần công kín đáo. Chàng biết ngay là những tay cao thủ phái Thiếu Lâm đã được lựa chọn.