Độc Cô Quái Khách

Hồi 56

Độc Cô Nhạn nhăn tít cặp lông mày nói:

– Cuộc bố trí của lão thiền sư tuy có vẻ chu đáo. Nhưng một khi phát động tại hạ e rằng những tăng lữ quý tự khó bề tránh được một trường đổ máu.

Tuệ Phàm thiền sư nhăn nhó cười đáp:

– Lão tăng đành hết sức người còn thì nghe ở thiên mệnh. Bây giờ thí chủ có thể nói rõ cho lão tăng biết chính nghĩa môn chủ là nhân vật thế nào không?

Độc Cô Nhạn vẫn dùng phép truyền âm nhập mật đáp:

– Hắn chính tên gọi là Tư Đồ Xảo và được người gắn cho một ngoại hiệu là Tiếu Diện Lỗ Ban. Hắn rất tinh thông về mọi cách bố trí và đã ẩn nấp dưới bàn tay Vô Danh Tẩu mười năm. Hung thủ sát hại cha con Lý bang chúa cùng mười mấy người Cái Bang ở Nhị Long trang chính là thằng cha này.

Tuệ Phàm thiền sư vẫn không lộ vẻ kinh ngạc, lão niệm phật hiệu rồi nói:

– Nếu vậy cũng không ngoài dự kiến của lão tăng. Hắn đã là nanh vuốt của Thuần Vu Thế Gia thì tất đã đến đây nằm vùng từ trước, sợ là bọn Thuần Vu Thế Gia sắp kéo đến.

Độc Cô Nhạn bình tĩnh đáp:

– Họ đến cả rồi đó.

Tuệ Phàm thiền sư không thể giữ vẻ bình tĩnh nữa, vội hỏi ngay:

– Họ ở chỗ nào?

Độc Cô Nhạn hỏi lại:

– Tư Đồ Xảo trá danh Chính nghĩa môn đem theo bao nhiêu người?

Tuệ Phàm đáp:

– Tất cả mười sáu tên.

Độc Cô Nhạn nói:

– Toàn thể bọn chúng đều là người Thuần Vu Thế Gia, Theo chỗ tại hạ biết thì Thuần Vu đại phu nhân cũng ở trong này.

Tuệ Phàm thiền sư lại đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Bá thì thấy bọn tuỳ tùng chẳng có chỗ nào đặc biệt. Tên nào thân hình cũng bé con con, gầy khẳng kheo. Mười mấy tên ngồi ủ rũ ở một chỗ, trông còn có vẻ đáng thương nữa.

Nhưng nhà sư biết lời Độc Cô Nhạn không phải hão huyền. Lão vội hỏi ngay:

– Bản lãnh Thuần Vu đại phu nhân thế nào?

Độc Cô Nhạn chau mày hỏi lại:

– Quần hùng thiên hạ được mời đến đây, công lực tương đương với lão thiền sư phỏng có bao nhiêu người?

Tuệ Phàm thiền sư trầm ngâm một lát rồi đáp:

– Lão tăng đã mời đến mười mấy vị đã ẩn cư lâu năm. Những vị đó có đến mấy chục năm chưa từng hội diện. Ngày trước võ công so với lão tăng chẳng hơn kém nhau gì mấy. Nhưng hiện giờ thực lực ra sao thì khó mà biết được. Chắc có mấy vị cao thâm hơn lão tăng mà cũng có mấy vị kém hơn một chút. Còn quần hùng các phái thì không phải lão tăng có ý coi thường, tình thực bản lĩnh họ còn lạc hậu kém xa lắm...

Độc Cô Nhạn thở phào một tiếng rồi nói:

– Như vậy thì tại hạ cùng lão thiền sư và mười mấy vị Ẩn Giả đó, đại khái có thể chống chọi được với Thuần Vu đại phu nhân còn ngoài ra thì khó nói lắm.

Tuệ Phàm thiền sư cả kinh hỏi:

– Như vậy thật là một việc rất khó tin. Chẳng lẽ võ công bọn Thuần Vu Thế Gia ghê gớm đến thế ư?

Độc Cô Nhạn nhăn nhó cười đáp:

– Tin hay không là ở lão thiền sư, tại hạ không tiện nói nhiều.

Tuệ Phàm thiền sư đảo mắt nhìn quanh rồi nói:

– Đa tạ Độc Cô thí chủ đã có lời chỉ bảo. Lão tăng sẽ có cách...

Bỗng ngoài điện có một tiếng chuông vọng vào để báo đêm đã sang canh một.

Tuệ Phàm thiền sư đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi, đứng lên, hai tay chắp để trước ngực, dõng dạc lên tiếng niệm phật hiệu.

Đại hùng bảo điện đang nhốn nháo lập tức yên tĩnh nghiêm trang trở lại, bao nhiêu cặp mắt đều nhìn vào nhà sư.

Tuệ Phàm thiền sư khẽ chép miệng thở dài nói:

– Lão tăng lui về ẩn nơi chốn sơn tuyền, rắp tâm trọn đời tiềm tu Phật quả cho hiểu rõ tiền nhân. Chẳng ngờ trong võ lâm đột nhiên xuất hiện một thiếu niên đồi bại...

Thanh âm nhà sư tuy hạ thấp nhưng từng tiếng một lọt vào tai mọi người. Trong đại hùng bảo diện tuy số quần hùng đông đảo là thế mà chẳng một ai không nghe rõ.

Tuệ Phàm thiền sư ngưng nói một chút, rồi cũng dùng phép truyền âm nhập mật nói:

– Xin Độc Cô thí chủ miễn trách cho lão tăng thật là đắc tội..

Rồi nhà sư tiếp tục tuyên bố:

– Gã này ỷ mình thân kỳ tài cái thế, rất nguy hại cho giang hồ, gã giết người không biết bao nhiêu mà kể. Núi Nhật Nguyệt là mồ chôn chín mươi ba tay cao thủ các phái. Trên núi Bắc mang gã làm cho Tĩnh Từ sư thái, chưởng môn phái Võ Di biến tành một đống đổ nát. Nếu không trừ gã thì toàn thể võ lâm chẳng được ngày nào yên tĩnh. Vì vậy mà lão tăng phải dời chỗ ẩn cư xuống núi.

Đại hùng bảo điện yên lặng như tờ không một tiếng động. Chính nghĩa môn chủ Âu Dương Bá cùng mười mấy người tuỳ tùng ngồi im một góc không phản ứng chi hết dường như họ đang chú ý lắng tai nghe.

Tuệ Phàm thiền sư hắng giọng môt tiếng nói:

– Nhờ được các vị chẳng quản đường xá xa xôi lặn lội tới đây là nghĩa cử khiến cho lão tăng cảm kích vô cùng, Có điều lão tăng nghe nói Độc Cô Nhạn võ nghệ siêu quần, người thường không thể bì kịp. Lão tăng so đo lực lượng vẫn e rằng khó đương đầu nổi.

Tuệ Phàm Thiền sư vừa tuyên bố câu này trong đại điện lập tức nổi lên những tiếng ồn ào.

Mười mấy vị lão già ngồi trên bồ đoàn nơi thủ vị gần đó lập tức đứng cả dậy. Nét mặt đều tỏ vẻ không hài lòng. Một lão lớn tiếng nói:

– Lão thiền sư thật quá lo xa.

Tuệ Phàm Thiền sư liếc mắt nhìn ra thì chính là một vị ẩn cư đã mấy chục năm mà mình đã mời đến. Lão là Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường.

Tuệ Phàm Thiền sư vội chấp tay lên hỏi:

– Thân lão thí chủ có điều gì cao kiến?

Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường cho là lời nói vu khoát liền cười nói:

– Lão phu tưởng có gì trọng đại mà phải mở cở gióng trống. Té ra là một thẳng lỏi vào hàng hậu sinh vãn bối chưa ráo máu đầu, miệng còn hôi sữa. Cử động này của lão thiền sư thật quá hão huyền. Ai lại đi khoe trương một thẳng lỏi để tự giảm gió thân mình. Đúng là một chuyện tức cười thiên cổ hiếm có.

Tuệ Phàm Thiền sư vẫn trịnh trọng nói:

– Thân lão thí chủ thật hợp đạo lý. Nhưng lão tăng nghĩ rằng ta vẫn nên cẩn thận là hơn. Lão tăng vừa tiếp được mật báo cho hay Độc Cô Nhạn đã biết tin cuộc họp bí mật trên núi Phục Ngưu này. Gã đi suốt ngày đêm để tới đây thi hành độc thủ.

Hà Lạc Điếu Tẩu kêu to lên:

– Nếu gã mà đến đây thì lão phu chỉ cần cái cần câu này phứt đầu gã đi là xong chuyện.

Tuệ Phàm Thiền sư nói:

– Thân lão thí chủ hùng tráng thật là đáng phục, song nhân mạng đâu phải là trò chơi? Lão tăng mong rằng không cần phải giết người mà khiến cho Độc Cô Nhạn phải y theo một phép.

Thần Công Thường lạnh lùng hỏi:

– Kế hoạch của lão hoà thượng thế nào?

Tuệ Phàm thiền sư cười nói:

– Độc Cô Nhạn tuy võ công cái thế đáng kể vào cao nhân hạng nhất nhưng tính khí quật cường nóng nảy. Muốn cho y tâm phục thì không nên dùng sức mạnh để thủ thắng, lão tăng muốn cầu ân sư xin lão gia thâu phục con người lầm đường lạc lối này. Nếu gã còn mê muội không tin thì mời các vị xuất thủ, tưởng hạ gã không khó gì.

Nhà sư muốn đề cập đến nhà Thuần Vu Thế Gia mà chỉ nói tới Độc Cô Nhạn. Ngoại trừ Thân Công Thường không ai lên tiếng bầu không khí thần bí cơ hồ ngẹt thở.

Thân Công Thường chỉ thấy mười mấy người là có ý bênh vực ý kiến của lão, còn ai nấy trầm lặng không nói gì, lão thở ồ ồ hắng giọng một cái rồi ngồi phịch xuống.

Tuệ Phàm Thiền sư lại tuyên phật hiệu rồi nói:

– Bây giờ đã hết canh một, chính là lúc gia sư ngồi chơi trong viện, lão tăng có điều thỉnh nguyện, mong các vị chuẩn cho.

Thân Công Thường run lên hỏi:

– Lão thiền sư có điều gì sao không dám nói ra?

Giọng nói ra chiều bất mãn.

Tuệ Phàm Thiền sư chẳng để ý gì đến thái độ của Thân Công Thường chậm rãi đáp:

– Cảm phiền các vị cùng lão tăng đến thỉnh gia sư khiến lão nhân gia nể mặt các vị mà không tiện từ chối thì mới có hy vọng được lão nhân gia ra khỏi cấm phòng viện trợ.

Thân Công Thường lắc đầu thở dài không nói câu gì.

Tuệ Phàm Thiền sư hai tay chắp để trước ngực, không nói gì nữa, dẫn bước đi trước.

Quần hùng lục tục theo sau.

Độc Cô Nhạn chỉ chú ý đến Chính nghĩa môn chủ Âu Dương Bá cùng mười mấy tên tuỳ tùng. Chàng thấy bọn họ trà trộn vào trong đám đông cùng đi ra ngoài, tựa hồ chưa có ý động thủ ngay.

Độc Cô Nhạn thở phào một cái rồi nhìn ra chỗ khác. Chàng ngấm ngầm dùng phép truyền âm nhập mật nói hỏi Tuệ Phàm:

– Lão thiền sư có cử động này là vì lẽ gì?

Tuệ Phàm Thiền sư cũng dùng phép truyền âm nhập mật đáp lại:

Lời của Độc Cô thí chủ quả là đúng lắm. Lão tăng không thể để quần hùng gặp nạn tru lục nên phải có cử động này.

Độc Cô Nhạn lại hỏi:

– Nếu Ngộ Quả thiền sư không chịu ra khỏi cấm phòng thì làm thế nào?

Tuệ Phàm Thiền sư đáp:

– Lão nhân gia lòng dạ rất từ bi. Trừ trường hợp người tính ra đây là một kiếp nạn chẳng thể nào thoát khỏi không thì người chẳng chịu để cho bọn yêu nhân mặc sức chém giết trong chốn thiền quan của người.

Độc Cô Nhạn lại hỏi:

– Nếu trong trường hợp không có cách nào cứu vãn tình thế thì lão thiền sư định dời chiến trường đồ sát ra ngoài thiền quan của lệnh sư phụ phải không?

Tuệ Phàm Thiền sư đáp:

– Lão tăng nghĩ không đến nỗi phải như vậy.

Giữa lúc hai người đối đáp với nhau, quần hùng tiếp tục từ Đại hùng bảo điện rẽ sang mé bên để tiến vào hậu viện.

Đoàn người xuyên qua bảy tầng toà viện thì tới một lối đi nhỏ khá dài.

Hai bên đường hẻm này trồng toàn là tùng bách. Đường đi mỗi lúc một lên cao ít ra là ba bốn chặng mới đến một toà viện bằng đá xếp thành. Đây là một gian thạch thất nhỏ bé ẩn trong rừng rậm.

Độc Cô Nhạn vận mục lực nhìn ra thì toà thạch thất nhỏ bé này tuy có phần u tinh nhưng đượm vẻ thê lương quạnh quẽ khiến lòng người động mối thê lương.

Độc Cô Nhạn trong lòng đang ngẫm nghĩ thì người đã tới trước cửa viện. Cửa tiểu viện vừa thấp vừa hẹp không đầy ba thước trên cửa khắc bốn chữ lớn: “Từ bi thiền viện”.

Tuệ Phàm Thiền sư vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trọng thả nhẹ bước chân.

Quần hùng dư trăm người lúc này tụ tập ở trước cửa viện.

Chính nghĩa môn chủ Âu Dương Bá cùng mười mấy tên tuỳ tùng vẫn ung dung trà trộn vào đám đông không lộ vẻ gì hấp tấp, khẩn trương.

Tuệ Phàm thiền sư đảo mắt nhìn ra bốn phía rồi đột nhiên quỳ xuống, mắt hướng về phía cổng thiền viện khẽ niệm một tiếng phật hiệu. Thế là bao nhiêu tăng lữ chùa Thiếu Lâm có mặt tại trường đều theo thứ tự cao thấp mà quỳ sau Tuệ Phàm thiền sư.

Tuệ Phàm bỗng lộ vẻ nghiêm trang không nói gì.

Tuệ Phàm thiền sư cất tiếng:

– Đệ tử là Tuệ Phàm khấu đầu thỉnh an ân sư.

Cửa thạch viện đóng kín quanh năm nên đầy bụi bặm. Ngoài viện tùng bách mọc đầy, lại không đèn lửa nên tối tăm ảm đạm tựa hồ một tòa nhà cổ hoang phế đã lâu.

Chờ mãi không thấy tiếng người đáp lại, Tuệ Phàm thiền sư lại lên tiếng:

– Đệ tử đến phá cuộc thanh tu của ân sư thật là tội lớn nhưng đệ tử lâm vào tình trạng bất đắc dĩ. Nay vì thương sinh của thiên hạ mà đệ tử phải đến gõ cửa để cầu khẩn.

Bên trong cửa vẫn lặng ngắt như tờ.

Tuệ Phàm thiền sư ngẫu nhiên quay lai nhìn phía sau rồi ngấm ngầm dùng phép truyền âm nhập mật nói với Độc Cô Nhạn:

Gia sư không chấp nhận lời thỉnh cầu, thế là ý trời đã định cho vụ kiếp nạn này.

Độc Cô Nhạn chau mày hỏi:

– Không hiểu lệnh sư đã nghe rõ lời khấn thỉnh của đại sư chưa?

Tuệ Phàm thiền sư gật đầu đáp:

– Phật pháp của gia sư đã am hiểu đến lẽ cùng thông của tạo hóa. Chẳng cần lão tăng phải lên tiếng thỉnh cầu chỉ cần quỳ ở trước cửa là lão nhân gia đã phát giác ra rồi.

Nhà sư ngừng một chút rồi nói tiếp:

– Huống chi lúc này lão nhân gia đang ngồi chơi trong viện thì có lý đâu lại không nghe thấy?

Độc Cô Nhạn dường như đã tin vào hai thuyết nhân quả của nhà Phật. Chàng cũng cho là nhà sư trong tòa thạch viện này dự đoán và biết số trời đã định nên chàng cũng không hỏi gì nữa.

Chàng quay đầu lại thì thấy bọn Chính nghĩa môn vẫn đứng lẫn vào trong đám quần hùng không động tĩnh gì.

Đột nhiên một ý nghĩ lóa ra trong đầu óc chàng. Chàng khẽ đụng vào người Tứ Bất hòa thượng dùng phép truyền âm nhập mật hỏi:

– Dã hòa thưọng! Những tin tức hòa thượng lấy được ở đâu?

Tứ Bất hòa thượng sửng sốt, gãi đầu gãi tai ra chiều hoang mang hỏi lại:

– Tin tức gì?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Vụ Thuần Vu đại phu nhân đến đây?

Tứ Bất hòa thượng đáp liền:

– Dĩ nhiên là người do Cái Bang đưa lại.

Lão quay lại ngó bọn Chính nghĩa môn rồi nói tiếp:

– Chẳng nhẽ tin này không xác thực?

Độc Cô Nhạn chau mày nói:

– Tin tức thì đúng rồi, nhưng e rằng có chỗ sơ hở thiếu sót.

Tứ Bất hòa thượng hỏi lại:

– Người nói vậy là có ý gì?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Những người Thuần Vu Thế Gia đến đây chỉ có nhân mã của đại phu nhân hay còn có bọn nào khác? Không hiểu Thuần Vu lão phu nhân...

Tứ Bất hòa thượng vỗ đùi ngắt lời:

– Cái đó khó nói lắm. Lúc bản hòa thượng đến đây thì tên đệ tử Cái Bang đã bảo còn có tin quan trọng hơn lục tục đưa đến. Nhưng bản hòa thượng vội vã lên đường, lật đật cưỡi chim đến đây.

Độc Cô Nhạn giật mình kinh hãi vội hỏi Tuệ Phàm thiền sư:

– Ngộ Quả thiền sư có đúng ngồi chơi trong viện không?

Tuệ Phàm thiền sư sửng sốt hỏi:

– Vì lẽ gì thí chủ lại hỏi câu này?

Độc Cô Nhạn trầm giọng đáp:

– Có khi là tại hạ quá lo xa, nhưng nếu quả thực mà Ngộ Quả thiền sư đang ngồi chơi mà có người lén vào thì kết quả...

Tuệ Phàm thiền sư la lên một tiếng kinh hoàng nét mặt xám ngắt, đột nhiên lão đứng phắt dậy, thì đồng thời nghe đánh vù một tiếng, một bóng đen từ trong viện nhảy vọt lên như tên bắn xuyên qua đám tùng bách xẹt về phía sau tiểu viện, loáng cái đã mất hút.

Động tác của bóng đen mau lẹ vô cùng. Quần hùng tại trường tuy đều trông thấy nhưng chẳng một ái nhìn rõ bóng đen đó là người hay là ma.

Trong Từ bi thiền viện vẫn im lìm không một tiếng động, người ta có cảm tưởng chẳng có biến cố gì xảy ra.

Tuệ Phàm thiền sư không khỏi sững sờ. Mục quang lão vẫn nhìn đăm đăm vào cánh cửa đá bí mật đóng kín. Lão chắp tay tiếp tục thỉnh cầu:

– Ân sư từ bi! Lão gia có thể trả lời đệ tử được chăng?

Dĩ nhiên trong tiểu viện vẫn không có tiếng đáp lại.

Độc Cô Nhạn chau mày nói:

– Việc đã đến thế này, tưởng lão thiền sư nến có thái độ quả quyết.

Tuệ Phàm thiền sư run lên hỏi:

– Chẳng lẽ lão tăng lại phá cửa mà vào hay sao?

Độc Cô Nhạn cười lạt đáp:

– Giả tỷ lệnh sư cả đêm không trả lời, lão thiền sư cùng quần hùng cũng đứng yên thế này hay là bỏ về?

Tuệ Phàm thiền sư ngập ngừng đáp:

– Việc này thật quá xa với dự liệu của lão tăng. Lão tăng...

Độc Cô Nhạn đột nhiên dùng phép truyền âm nhập mật hỏi:

– Vừa rồi có một bóng đen bay ra, lão thiền sư có trông thấy chăng?

Tuệ Phàm thiền sư gật đầu đáp:

– Đó đúng là một cao thủ tuyệt thế.

Độc Cô Nhạn trầm ngâm một lát hỏi:

– Có phải lệnh sư không?

Tuệ Phàm thiền sư khẽ lắc đầu đáp:

– Nhất định là không phải. Gia sư đóng cửa tiềm tu chẳng khi nào lại tự nhiên vô cớ vọt ra ngoài. Huống chi người này mặc áo đen, gia sư chẳng bao giờ ăn mặc như thế cả.

Độc Cô Nhạn trầm giọng hỏi:

– Trong thiền phòng của lệnh sư lúc nửa đêm mà có cao thủ tuyệt thế ở đó vọt ra, vụ này... có vẻ nghiêm trọng đó.

Tuệ Phàm thiền sư miệng không ngớt niệm phật hiệu. Lão nói:

– Sự thực khó mà biết được. Nhưng phá cửa tiến vào.....

Độc Cô Nhạn hỏi ngay:

– Phá cửa vào thì phạm tội gì?

Tuệ Phàm thiền sư đáp:

– Đó là tội bất kính...

Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười đáp:

– Việc này mà lão thiền sư hành động thì kẻ dưới phạm thượng nên mắc tội đại bất kính, nhưng tại hạ lấy tư cách Âm Thánh Lâm Thiên Lôi mà làm thì ít ra cũng gỡ được mối liên can đến lão thiền sư.

Tuệ Phàm thiền sư kinh ngạc ngăn lại:

– Không được! Hãy để lão tăng nghĩ kỹ đã.

Nhưng Độc Cô Nhạn chẳng cần nhà sư nghĩ kỹ hay không nghĩ kỹ, chàng vung chưởng đánh ra nhanh như điện chớp.

Tuệ Phàm thiền sư muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa. Một tiếng sầm vang động. Cánh cửa đá nhà mật thất lập tức vỡ tan. Đá vụn tung bay mù mịt, để ra một lỗ thủng, rộng đến mấy thước.

Tuệ Phàm thiền sư thở dài nói:

– Độc Cô thí chủ lỗ mãng quá chừng.

Dĩ nhiên nhà sư cũng dùng phép truyền âm nhập mật để bưng bít không cho mọi người biết Độc Cô Nhạn là Lâm Thiên Lôi. Giọng nói của nhà sư có vẻ trách móc chàng.

Độc Cô Nhạn không rảnh để nói lời với lão. Chàng vội giương mắt lên nhìn vào phía trong.

Phía trong cổng tùng bách chi chít, cửa sổ lệch lạc ba gian thạch thất tối om, không có đèn lửa, cửa phòng đóng kín, chỗ nào cũng tịch mịch im lìm, không một bóng người.

Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn quanh hỏi:

– Phải chăng lão thiền sư nói giờ này lệnh sư đang tản bộ trong viện?

Tuệ Phàm thiền sư trong lòng hồi hộp đáp:

– Đúng thế! Bao nhiêu năm nay gia sư đã luyện thành tập quán như vậy, vì lẽ gì..

Nhà sư chưa dứt lời đã tất tả chạy vào trong viện.

Viện này không rộng mấy, từ cửa viện đến cửa phòng, chỉ cách chừng sáu bảy trượng.

Tuệ Phàm thiền sư vào qua cửa viện rồi, quần hùng cũng ùa vào theo.

Độc Cô Nhạn liếc mắt nhìn Chính nghĩa môn chủ cùng mười sáu tên tùy tùng đi lẫn vào trong quần hùng. Chàng vôi nói với Tuệ Phàm thiền sư:

– Người nhiều càng phức tạp. Nếu xảy chuyện động thủ rất dễ gây nên đại loạn. Hiện giờ tình trạng lệnh sư ra sao, mình chưa biết vậy không thể đặt hết hy vọng vào lão tiền bối được.

Tuệ Phàm thiền sư chỉ lo lắng về sự an nguy của ân sư. Lão nghe Độc Cô Nhạn nói vậy vội hỏi:

– Độc Cô thí chủ có cao kiến gì không?

Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn quanh vội hỏi lại:

– Vừa rồi ở ngoài Đại hùng bảo điện, tại hạ đã mượn tiếng cười để phát huy một chút âm công, lão thiền sư có bị ảnh hưởng gì không?

Tuệ Phàm thiền sư hơi tức mình đáp:

– Lão tăng tuy công lực chẳng lấy gì làm thâm hậu nhưng may mà chưa bị cảm nhiễm.

Độc Cô Nhạn tủm tỉm cười rồi hỏi lại:

– Lão hòa thượng miễn trách cho tại hạ, Quần hùng trong trường hợp đại khái có bao nhiêu người không bị ảnh hưởng về âm công của tại hạ?

Tuệ Phàm thiền sư trầm ngâm một chút rồi đáp:

– Đại khái chỉ có bọn Hà Lạc Điếu Tẩu Thân Công Thường mà mấy vị lão hữu mà thôi.

Độc Cô Nhạn gật đầu đáp:

– Lúc tại hạ thi triển âm công đã dò xét thì trong bọn Chính nghĩa môn chỉ có một người không bị ảnh hưởng, người đó đại khái là Đại phu nhân trong Thuần Vu Thế Gia...

Tuệ Phàm thiền sư tỉnh ngộ hỏi:

– Độc Cô thí chủ có ý muốn dùng âm công để kiềm chế mọi người trong trường. Còn vị Thuần Vu phu nhân kia thì do lão tăng đối phó phải không?

Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn quanh rồi đáp:

– Ý kiến của tại hạ quả đúng là vậy. Nếu thiền sư còn có cao kiến gì khác...

Tuệ Phàm thiền sư vội ngắt lời:

– Không có. Cứ theo ý kiến của Độc Cô thí chủ là được. Hành động này ít ra tạo nên cơ hội cho quần hùng ít bị tử thương.

Độc Cô Nhạn cùng Tuệ Phàm thiền sư thủy chung vẫn hết sức để ý đến Chính nghĩa môn chủ và mười sáu tên tùy tùng. Nhưng bọn kia lại bình tĩnh lạ thường khiến hai người phải ngạc nhiên. Dường như bọn chúng cố ý lọt lại sau quần hùng và đứng cách bọn Tuệ Phàm thiền sư ít nhất là ngoài năm trượng. Tên nào cũng thõng tay, bình tĩnh bàng quang.

Ngoài ra quần hùng tại trường đều không giữ được vẻ bình tĩnh. Có người trông ngang trông ngửa, có người bàn tán thầm thì, xem chừng đã hơi náo loạn.

Độc Cô Nhạn chăm chú nhìn Tứ Bất hòa thượng rồi dùng phép truyền âm nhập mật hỏi:

– Dã hòa thượng! Cây thiết địch của lão còn không?

Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười rồi cũng dùng phép truyền âm nhập mật trả lời:

– Bản hòa thượng biết trước thế nào cũng có lúc người phải cần đến ta.

Lão liền thò tay móc vào trong bọc.

Độc Cô Nhạn hừ một tiếng rồi nói:

– Tại hạ cử Tâm ma khúc không cần đến ống sáo.

Tứ Bất hòa thượng ngập ngừng:

– Thế thì...

Độc Cô Nhạn ngắt lời:

– Dã hòa thượng có thể tấu khúc Hoàng lương dẫn được không?

Tứ Bất hòa thượng đáp:

– Đó là trò ruột của bản hòa thượng sao lại không biết.

Độc Cô Nhạn vẫn không lộ vẻ gì, chàng nói:

– Dã hòa thượng cứ nhìn tại hạ ra hiệu là bắt đầu thổi lên chứ đừng chờ tại hạ phải lên tiếng ra lệnh. Dã hòa thượng cần phải nhớ kỹ là thổi lui thổi tới hoài, chớ có ngừng lại.

Tứ Bất hòa thượng đảo mắt nhìn quanh rồi nói:

– Bản hòa thượng trước nay không quen để ai quát tháo ra lệnh. Huống chi mình thi triển âm công thì không phải chỉ những người Chính nghĩa bị ảnh hưởng mà cả quần hùng nữa.

Độc Cô Nhạn lạnh lùng quát lên:

– Bất chấp. Dã hòa thượng có chịu nghe và đừng hỏi nhiều đến chuyện khác.

Tứ Bất hòa thượng liếc mắt nhìn Độc Cô Nhạn, lão không biết làm thế nào đành đáp:

– Được rồi! Bản hòa thượng đành chịu nhân lấy thời vận xúi quẩy này là xong.

Độc Cô Nhạn lại đảo mắt nhìn Tuệ Phàm thiền sư khẽ nói:

– Tại hạ xin mở đầu đây.

Tuệ Phàm thiền sư gật đầu không nói gì. Nhà sư từ từ đưa mắt cho Thân Công Thường và mấy lão già.