Độc Cô Quái Khách

Hồi 54

Nguyên hai lão lúc nắm tay nhau đều ngấm ngầm vận kình lực, dù chỉ trong nháy mắt, Tuệ Phàm thiền sư cũng cảm thấy nội lực đối phương rất là hùng hậu, khiến cho cánh tay mình bị tê chồn và khí huyết đã hơi nhộn nhạo.

Lâm Thiên Lôi cười ha hả nói:

– Thần công cửa Phật của lão thiền sư đã đến bậc thông huyền. Lão thiền sư là một cao thủ hạng nhất trong số những người mà lão phu đã gặp từ trước đến nay. Lão phu cam chịu lội thất kính.

Lâm Thiên Lôi nói xong chắp tay xá dài.

Nguyên Tuệ Phàm thiền sư phát huy kình lực tuy không cao thâm bằng Lâm Thiên Lôi, nhưng cũng khiến cho chàng giảm bớt lòng khinh miệt các môn phái lớn.

Sau một chiêu thử sức chàng thấy công lực Tuệ Phàm thiền sư dù không hơn được chàng nhưng cũng tương đương với mình.

Trừ hai nhà sư đứng gác trước cửa, còn ngoài ra chưa có ai tới. Tuệ Phàm thiền sư nghiêm sắc mặt nhìn hai nhà sư thụ lập quát:

– Các ngươi truyền dụ ra ngoài đâu đấy phải canh phòng cho nghiêm nhặt, đừng thấy trời sáng mà chểnh mảng. Sau nữa ra báo cho quần hùng ở ngoài điện hãy vào nhà khách xá nghỉ ngơi.

Hai nhà sư kính cẩn dạ một tiếng rồi đi ngay.

Trong khách đường tịch mịch, chỉ còn lại Tuệ Phàm thiền sư, Lâm Thiên Lôi và Tứ Bất hòa thượng.

Tuệ Phàm thiền sư niệm Phật hiệu rồi hỏi:

– Lâm lão hiệp sĩ! Bây giờ… Lão hiệp sĩ đã cho biết tên họ thiệt chưa?

Lâm Thiên Lôi ung dung cười đáp:

– Lão thiền sư đã biết tại hạ giả mạo rồi chăng?

Chàng cũng không ngờ mình lại bật ra câu hỏi này.

Tuệ Phàm thiền sư bình tĩnh đáp:

– Âm Thánh Lâm Thiên Lôi tạ thế đã có tin đưa đến lão tăng. Tuy những lời đồn đại trên chốn giang hồ khó mà tin được, nhưng ít ra nó cũng làm cho lão tăng phải nghi ngờ và chú ý đến thí chủ nhiều hơn.

Độc Cô Nhạn cười nói:

– Nguyên nhân chân chính khiến cho tiền bối khám phá ra tại hạ đã mạo xưng Lâm Thiên Lôi là vì tiền bối cùng Âm Thánh quen biết nhau và mấy chục năm trước đã có mấy phen đi lại. Không thì…

Tuệ Phàm thiền sư vẫn bình tĩnh ngắt lời:

– Không phải thế đâu mà là ngược lại. Giữa lão tăng cùng Âm Thánh Lâm Thiên Lôi tuy ngưỡng mộ đại danh mà chưa từng gặp mặt một lần. Dĩ nhiên lão chẳng tặng đối liễn chi hết và chưa bước chân tới núi Phục Ngưu này lần nào.

Độc Cô Nhạn vừa cười vừa trầm giọng nói:

– Té ra tại hạ có tật giật mình… Giả tỷ tại hạ không nhìn nhận những điều mà tiền bối bịa đặt ra thì e rằng tiền bối cũng không phân biệt được là chân hay giả.

Tuệ Phàm thiền sư cười nói:

– Sự thực là như vậy. Vì tấm mặt nạ của thí chủ chế tạo rất tinh vi nên tuy giữa ban ngày ban mặt cũng khó lòng mà phân biệt được chân giả…

Rồi nhà sư trầm giọng quát hỏi:

– Thí chủ là hào kiệt phương nào? Thí chủ mạo xưng Lâm Thiên Lôi trà trộn lên núi Phục Ngưu vì mục đích gì?

Tứ Bất hòa thượng lớn tiếng xen vào:

– Tuy y mạo xưng nhưng bản hòa thượng là của thật.

Lão dùng phép truyền âm nhập mật bảo Độc Cô Nhạn:

– Ngươi đừng nói rõ tên hiệu thật của mình…

Ngờ đâu câu này làm cho Độc Cô Nhạn tức giận. Chàng cười khẩy một tiếng rứt tấm mặt nạ ra để lộ chân tướng.

Tứ Bất hòa thượng vỗ cái đầu trọc lóc la lên:

– Ông nội ơi! Ông định làm hư việc hay sao?

Lão hấp tấp xoay mình lùi lại mấy bước.

Tuệ Phàm thiền sư đột nhiên biến sắc, kinh hãi la lên:

– Phải chăng ngươi là…

Độc Cô Nhạn dõng dạc đáp:

– Tại hạ là Độc Cô Nhạn… ngoài ra tưởng chả cần nói gì thêm nữa.

Tuệ Phàm thiền sư vạt áo phùng lên như cái trống, Hiển nhiên là lão đã vận đầy đủ thần công. Nhưng Độc Cô Nhạn tỏ thái độ oai hùng, bình tĩnh khiến cho nhà sư không khỏi sửng sốt.

Độc Cô Nhạn ngạo nghễ không thèm đề phòng, cười lạt hỏi:

– Lão thiền sư đã biết tại hạ là ai mà sao chưa hành động?

Tuệ Phàm thiền sư khẳng khái thở dài nói:

– Lão tăng coi người đã nhiều mà chưa thấy ai diện mạo tuấn kiệt như thí chủa. Có điều đáng tiếc là thí chủ lạc vào tà đạo. Nếu không thì nhất định là một tay hào kiệt quán thế đội trời đạp đất…

Độc Cô Nhạn cười rộ ngắt lời:

– Tại hạ chỉ hỏi lão thiền sư định đối phó với tại hạ bằng cách nào?

Tuệ Phàm thiền sư hắng giọng một tiếng rồi đáp:

– Thí chủ hãy cho biết trước mình giả trang làm Âm Thánh Lâm Thiên Lôi lên núi Phục Ngưu để mưu đồ chuyện gì rồi lão tăng sẽ nói cách đối phó thí chủ.

Độc Cô Nhạn thở phào một cái đáp:

– Trên núi Nhật Nguyệt tại hạ đã tàn sát chín mươi ba tay cao thủ các môn phái, rồi ở núi Bắc Mang lại làm cho chưởng môn phái Võ Di nát ra như tương thì bây giờ bất luận có nói gì chắc lão thiền sư cũng chẳng tin nào.

Tuệ Phàm thiền sư bình tĩnh đáp:

– Bất luận lão tăng tin hay không, sao thí chủ không thẳng thắn nói ra.

Độc Cô Nhạn bị thái độ của đối phương làm cho chấn động. Giả tỷ là người khác thì tất nhiên đã phóng hiệu lên cáo cấp và sắp khai diễn một trường huyết chiến. Nhưng nhà sư già này lại không hoang mang,đàm luận một cách ung dung, cách đối đãi không kiêu căng mà cũng không chịu lép vế, thêm vào thái độ bình tĩnh đủ khiến cho người ta phải kính phục,

Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

– Tại hạ tuy giết người đã nhiều, nhưng những người bị giết đều có lý do đáng chết, họ hầu hết là phường tàn bạo bất nhân. Còn vụ chín mươi ba tay cao thủ trên núi Nhật Nguyệt là do bọn đó bức bách tại hạ, nên mới…

Tuệ Phàm thiền sư ngắt lời:

– Những cái đó lão tăng đã hoàn toàn tin là sự thực. Lão tăng chỉ hỏi thí chủ đến đây với mục đích gì?

Độc Cô Nhạn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

– Mục đích của tại hạ chính là viện trợ chính phái diệt trừ tà đồ để giải trừ hậu hoạn cho võ lâm…

Đoạn chàng đem việc mìng cùng Thiên Long tăng, Địa Kiếp Đạo, Vô Danh Tẩu và Thế Ngoại Tam Kỳ từng đi lại với nhau nói cho Tuệ Phàm nghe. Chàng thản nhiên kể chuyện tìm đến Thuần Vu thế gia lấy cắp Kim Ty Thảo đem về thuật hết một lượt.

Dĩ nhiên chàng rút câu chuyện cho ngắn lại và những điểm liên quan đến tự sự chàng đều lược bớt đi. Sau hết chàng nói đến vụ Thuần Vu đại phu nhân thống lĩnh hàng ngàn nhân mã đã động thân ba ngày trước đây tiến đến núi Phục Ngưu.

Độc Cô Nhạn thấy Tuệ Phàm thiền sư khí độ không phải tầm thường mới đem mọi việc nhất nhất nói hết.

Tuệ Phàm thiền sư không hỏi xen vào, lão chờ Độc Cô Nhạn kể xong mới niệm Phật hiệu một lần.

Độc Cô Nhạn nhíu cặp lông mày hỏi:

– Những điều tại hạ muốn nói chỉ có bấy nhiêu. Còn tin hay không thì tùy ở lão thiền sư. Tại hạ…

Tuệ Phàm thiền sư nghiêm trang ngắt lời:

– Lão tăng hoàn toàn tin là sự thật.

Độc Cô Nhạn lấy làm kỳ hỏi:

– Chẳng lẽ lão thiền sư không hoài nghi một điểm nào ư?

Tuệ Phàm thiền sư bật lên tràng cười sang sảng đáp:

– Vì khóe mắt thí chủ đã tố cáo tâm trạng của thí chủ một cách rất rõ ràng.

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi nói tiếp:

– Đáng tiếc là thí chủ trán đã hiện màu hắc ám. Trong vòng ba ngày e rằng có cơ nguy đến tính mạng…

Độc Cô Nhạn tưởng phải nói đến rách đầu lưỡi chưa chắc nhà sư đã chịu tin mình. Ngờ đâu sự tình lại giải quyết được một cách mau lẹ như vậy, chàng mừng rỡ vô cùng!

Độc Cô Nhạn hoan hỉ cười nói:

– Không dấu gì lão thiền sư, tại hạ trúng phải Hắc Phúc Cổ của Thiên Nam Độc Thánh Đoàn Văn Trình, nhiều lắm là ba ngày hai đêm nữa tại hạ sẽ lìa bỏ cõi trần.

– Trời ơi!

Tuệ Phàm thiền sư không ngờ có việc này. Lão nhíu cặp lông mày nói:

– Thí chủ nên đi kiếm Thiên Nam Độc Thánh cầu y giải cứu cho.

Độc Cô Nhạn khảng khái cười đáp:

– Đây là việc tư của tại hạ. Lão thiền sư bất tất phải quan tâm… Nhưng việc Thuần Vu đại phu nhân thống lĩnh binh mã đến đây, lão thiền sư cần phải phòng bị.

Tuệ Phàm thiền sư ung dung đáp:

– Phép xử sự của đệ tử Phật môn là lấy bất biến để đối phó với vạn biến. Hiện giờ gia sư chưa ưng thuận xuất sơn mà quần hùng đến đây rất đông. Nếu có cuộc chuyển động thì e rằng khó tránh được tại mắt bọn Thuần Vu thế gia, đành phải dùng phương pháp lấy sự nhàn hạ đối phó với kẻ nhọc mệt, cứ chờ cho bên địch tới đây sẽ tính. Có điều hay hơn hết là Vô Danh Tẩu cùng Lê Vi Tử luyện thuốc chữa ác tật mau chóng thành công để làm điều kiện căn bản giải quyết kiếp vận trong võ lâm trong trường hợp này.

Lão lại nhìn Độc Cô Nhạn một lần nữa, thở dài nói:

– Thí chủ đã không coi sinh mạng làm trọng thì lão tăng cũng không hỏi nhiều nữa. Nhà tranh quê kệch, mời hai vị nghỉ tạm đây một ngày, lão tăng xin tạm thời cáo thoái.

Lúc sắp bước chân ra khỏi sảnh đường, nhà sư quay lại nhìn Độc Cô Nhạn nói:

– Độc Cô thí chủ nên đeo mặt giả vào như trước vì hiện giờ quần hùng đối với thí chủ vẫn còn căm hận sâu cay chứ chưa tin được thí chủ như lão tăng đâu…

Độc Cô Nhạn xiết bao cảm kích chăm chú nhìn nhà sư già rồi đeo mặt nạ vào khôi phục lại diện mạo Lâm Thiên Lôi.

Lát sau hai chú tiểu đưa trà nước cùng đồ điểm tâm vào rồi chẳng nói gì, kín đáo rút lui.

Trong tiểu viện hoàn toàn tịch mịch không một tiếng động. Trong phòng cửa đóng âm u, bên ngoài tùng bách che kín làm cho bầu không khí càng thêm nặng nề khiến người ta tưởng chừng nghẹt thở.

Độc Cô Nhạn đưa mắt nhìn ra thấy các cửa đều đóng kín. Chàng ngấm ngầm vận công, tuy cách tấm cửa gỗ mà chàng vẫn trông rõ có hai nhà sư canh gác.

Độc Cô Nhạn thấy Tuệ Phàm thiền sư đã có lòng tin mình, thì chàng cũng tin nhà sư, nên tuy trong lòng phiền muộn mà chàng vẫn không nghi ngờ có chuyện gì xảy ra.

Độc Cô Nhạn uống trà ăn điểm tâm rồi ngồi xuống vận công điều tức. Tuy chàng mắc phải Hắc Phúc Cổ của Thiên Nam Độc Thánh, nhưng chưa đến thời kỳ phát tác. Chàng vẫn không thấy gì khác lạ.

Vận khí điều tức rồi, chàng cảm thấy nội lực cuồn cuộn, tâm trí sáng suốt. Chàng vẫn tin Thiên Nam Độc Thánh không phải là người dùng lời nói để hăm dọa ai. Hết ba ngày, chất độc phát tác, chàng nhất định phải chết.

Đột nhiên chàng nghĩ tới mấy ngày nay bôn ba nhọc mệt, trừ lúc ở trên núi Vân Vụ chàng đã luyện tập được mấy khúc âm công. Chàng chưa luyện lại lần nào. Bây giờ gặp lúc thanh tịnh, chàng tự nhủ:

– “Sao ta không nhân lúc này tiềm tâm nghiên cứu võ học một phen. Dù sinh mệnh sắp kết thúc, mình học thêm chút võ công cũng chẳng hại gì”.

Nghĩ thế rồi chàng bỏ hết tạp niệm dụng tâm nghiên cứu.

Lâm Nguyệt Thu cho chàng một ít khúc phổ chàng đã thuộc lòng, liền đem khúc phổ đọc lại một lượt thì chẳng thấy chỗ nào đặc biệt cho lắm. Chàng nhớ lại Lâm Nguyệt Thu có nói cuốn Thiên Lôi Dẫn đã bị thất lạc không thì…

Một ý nghĩ thoáng qua đầu óc, chàng thấy tự sáng chế ra võ học là một điều hợp với tính ngạo nghễ của mình rồi tự hỏi:

– “Sao ta không sáng tác một khúc có thể chẳng kém gì khúc Thiên Lôi Dẫn”.

Chàng liền nhắm mắt cố nghĩ, miệng nói lảm nhảm tựa như kẻ điên khùng. Hiển nhiên chàng đã đi vào lĩnh vực quên hết cả người lẫn mình.

Tứ Bất hòa thượng không được ung dung như chàng. Lão ở trong phòng bước lui rồi lại bước tới, có lúc vò đầu bứt tai, có lúc ngồi phệt xuống đất ra chiều xao xuyến không yên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, lại qua mất nửa ngày.

Độc Cô Nhạn vẫn ngồi yên như trước không nhúc nhích chút nào.

Tứ Bất hòa thượng không nhịn được nữa. Lão cố ý nện chân xuống thật mạnh cho Độc Cô Nhạn nghe tiếng, lão thấy chàng vẫn ngồi lỳ liền thở dài la lên:

– Độc Cô Nhạn! Chúng ta sắp chết đến nơi rồi, ngươi có biết không?

Độc Cô Nhạn vẫn ngồi yên, chẳng hỏi han mà cũng không nhìn đến lão.

Tứ Bất hòa thượng cúi gầm mặt xuống nhìn chàng một lúc rồi lớn tiếng hỏi:

– Độc Cô Nhạn! Mi si ngốc rồi ư?

Độc Cô Nhạn bỗng mở mắt ra. Ánh mắt sáng như điện nhìn Tứ Bất hòa thượng cười hỏi:

– Dã hòa thượng! Ta biết gọi dã hòa thượng bằng gì bây giờ? Biểu huynh nhé?

Tứ Bất hòa thượng không ngờ chàng hỏi câu này. Lão ngơ ngác đáp:

– Người xuất gia không co gia đình, những việc tục gia không nói đến nữa. Bản hòa thượng pháp hiệu là Tứ Bất. Còn người muốn kêu bằng dã hòa thượng hay phong hòa thượng gì tùy ý ngươi.

Độc Cô Nhạn mỉm cười nói:

– Dã hòa thượng đã là cháu Lâm Thiên Lôi thì chắc âm công phải giỏi lắm. Tại hạ muốn biết điều đó.

Tứ Bất hòa thượng nhe răng cười đáp:

– Nói ra lại mắc cỡ: Bản hòa thượng không làm cho lão nhân gia vui lòng. Nên chẳng học được bao nhiêu.

Độc Cô Nhạn lại hỏi:

– Dã hòa thượng so với Lâm Nguyệt Thu thế nào?

Tứ Bất hòa thượng vẫn còn có chút kiêu ngạo. Lão cười đáp:

– Bản hòa thượng tuy nói là không học được nhiều, so với y chẳng biết có hơn không, nhưng nhất định không chịu kém.

Độc Cô Nhạn gật đầu:

– Tại hạ cũng nhờ Lâm Nguyệt Thu mà học được chút âm công…

Tứ Bất hòa thượng vỗ cái đầu trọc nói:

– Cái đó bản hòa thượng đã biết rồi… Cây thiết địch mà ta cho ngươi đem ra ngoài giang hồ cũng đủ hăm dọa người rồi đó.

Độc Cô Nhạn lạnh lùng nói:

– Tại hạ tự mình cũng chế ra được một khúc mệnh danh là Tâm Ma khúc…

Tứ Bất hòa thượng “ồ” một tiếng rồi nói:

– Ngươi là kẻ thông minh tài trí thì tất nhiên khúc đó cũng có chút uy lực, ngươi lại dùng cây thiết địch của ta thì có thể tự hào là một tay danh thủ về âm công rồi đó.

Độc Cô Nhạn “hừ” lên một tiếng rồi rút ông thiết địch mà Tứ Bất hòa thượng đã cho chàng ở trong tay áo ra. Chàng rung tay liệng cây thiết địch quát lên:

– Đây cầm lấy!

Tứ Bất hòa thượng đón lấy cây thiết địch ra chiều hối hận hỏi:

– Ngươi giận ta rồi ư?

Độc Cô Nhạn cười lạt đáp:

– Tại hạ phát minh ra khúc này không cần một thứ nhạc khí nào hết.

Tứ Bất hòa thượng trợn hai mắt tròn xoe lắp bắp nói:

– Kỳ nhỉ! Kỳ nhỉ! Âm công mà không dụng nhạc khí thì chỉ có tổ phụ Lâm Thiên Lôi phục sinh mới làm nổi. Bản hòa thượng e rằng ngươi không giỏi đến thế được.

Độc Cô Nhạn cười rồi nói:

– Tâm Ma khúc của tại hạ uy lực thế nào chưa thể chứng minh được. Bây giờ tại hạ hãy cùng hòa thượng tỉ thí một phen.

Tứ Bất hòa thượng nhẩy lên hỏi:

– Ngươi tỉ thí với bản hòa thượng?

Độc Cô Nhạn đáp:

– Chính thế!

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu nói:

– Ngươi cùng bản hòa thượng đang ở trong hang cọp, cần phải che đỡ cho nhau. Có lý đâu lại tàn sát nhau bao giờ?

Độc Cô Nhạn cười hỏi:

– Dã hòa thượng muốn nói là âm công thắng được tại hạ chăng?

Tứ Bất hòa thượng ấp úng đáp:

– Không phải thế đâu! Nhưng….

Độc Cô Nhạn đột nhiên cười rộ rồi thổi lên mấy tiếng lanh lảnh.

Tứ Bất hòa thượng cười hích hích nói:

– Ngươi thổi sáo miệng…

Độc Cô Nhạn ngừng tiếng thổi lanh lảnh rồi phát ra một tràng cười đặc biệt kỳ lạ.

Tứ Bất hòa thượng la lên:

– Ngươi định giở trò gì vậy?

Miệng lão nói thế mà lòng cực kỳ kinh hãi. Vì tiếng còi lanh lảnh lão nghe chẳng coi vào đâu, nhưng khi chuyển sang tiếng cười thì lão tưởng chừng như đầu óc bị cưa xẻ.

Chỉ trong khoảnh khắc, Tứ Bất hòa thượng công lực mình đã đề tụ hoàn toàn bị tiêu tan. Lão tựa hồ người uống nhiều rượu nóng, đầu nặng mà chân nhẹ, tứ chi mềm nhũn.

Tứ Bất hòa thượng lắc đầu lắc cổ la lên:

– Thôi im đi!

Đồng thời lão cầm cây thiết địch để lên miệng thổi. Nhưng hai tay lão tựa hồ đeo nặng ngàn cân mà cả khí lực cần để thổi tiêu cũng mất hết. Lão miễn cưỡng thổi lên mấy tiếng yếu ớt, chẳng thấm thía gí. Lão đành dừng lại đứng thừ người ra.