Doãn Hồng Yến hai ngày nay luôn ở trong trạng thái ức chế và bi thương. Giang Minh Cao chết trong vụ nổ lựu đạn, Phong Chấn Đào vì muốn ngăn cản kẻ đánh bom cảm tử tấn công đã chết chung với địch.
Nếu như mình có thể trao đổi với đối phương nhiều hơn, nếu như mình có thể kịch liệt yêu cầu thượng tá Penm Nouth ngăn cản kẻ đánh bom cảm tử, nếu như mình có thể làm công tác tình báo tỉ mỉ hơn, đồng đội của mình có phải sẽ không phải hi sinh không?
Ngày thứ hai sau khi hành động kết thúc, Sở trưởng Quan Thành Quân của sở hành động đặc nhiệm liền tới Singapore, họp liên tục ba ngày với nhóm người Sunderman, thảo luận tổng kết được và mất của lần hành động này. Doãn Hồng Yến vừa cần làm tốt công tác tình báo, sắp xếp hồ sơ của cuộc họp vừa phải hỗ trợ phiên dịch, khi cuộc họp buổi chiều ngày thứ ba sắp kết thúc, liền ngất xỉu tại hội trường.
Khi Doãn Hồng Yến tỉnh dậy liền phát hiện ra mình đang nằm trong một gian phòng có màu hồng và màu trắng đan xen, sau vài giây mới nhận ra mình đang nằm ở bệnh viện.
“Chào cô, cô cảm giác thế nào rồi?” Một cô gái không quá cao, nước da ngăm đen, mỉm cười bước tới bên cạnh giường của cô.
“Chào cô, có thể nói cho tôi biết nơi này là đâu không?”
“Bây giờ cô đang ở trong bệnh viện, tôi rất tiếc là baby của cô đã không giữ được, cô đã sảy thai.” Khẩu khí của y tá Mai khiến Doãn Hồng Yến nhớ tới hồi nhỏ mẹ an ủi mình.
Y tá an ủi một lúc sau đó lại nói với Doãn Hồng Yến một số việc điều trị sau đó mới rời đi, những việc tương tự như vậy họ thường xuyên gặp phải, trong căn phòng đơn không lớn lắm này chỉ còn lại một mình cô.
Xoa nhẹ bụng mình, nghĩ tới sinh mệnh bé nhỏ chỉ ở lại trong người mình hơn một tháng, nước mắt cô từ từ tuôn rơi. Đúng lúc này, điện thoại ở đầu giường vang lên, Quan Thành Quân gọi điện tới, nói Doãn Hồng Yến hãy nghỉ ngơi, sau khi sức khỏe cho phép sẽ về nước luôn, không tham gia vào công việc sắp tới nữa.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Doãn Hồng Yến đã khôi phục được chút ít thể lực, nhìn thấy người bệnh đều có người nhà và bạn bè thăm hỏi, còn mình thì đơn độc như vậy, trong lòng cô bất giác dấy lên cảm giác xót xa.
Cảnh có đẹp thế nào đi nữa chung quy cũng không phải nhà mình.
Ba ngày sau, Doãn Hồng Yến xuất viện lên máy bay về nước.
Hành động ở nước ngoài đã chấm dứt, nhưng hành động xử lý trong nước vừa mới bắt đầu. Căn cứ theo hồ sơ Đỗ Tu Hải cung cấp, Bộ trưởng đã hạ lệnh xử lý, cơ quan an ninh đang phối hợp với các ban ngành khác tiến hành điều tra các công ty này.
Ba ngày sau, trong quá trình phân tích, trung tâm phân tích thông tin lại phát hiện ra được thông tin có liên quan tới công ty thương mại Hưng Long dính líu tới vụ án buôn lậu vũ khí và chất nổ.
Tối cùng ngày, cơ quan an ninh liền mở cuộc họp tình báo. Tham gia cuộc họp lần này ngoại trừ Vụ Đông Nam Á của cơ quan an ninh, còn có Vụ trưởng vụ châu Âu và vụ Đông Á. Cục trưởng Cục Tám Dương Trường Sinh đích thân chủ trì cuộc họp lần này, thông qua phân tích dữ liệu trong server, phát hiện buổi tối diễn ra hành động ở Nam Dương có một địa chỉ IP khả nghi ở nước Anh và địa chỉ IP của công ty thương mại Hưng Long ở Nam Dương đã từng xây dựng một đường đi mã hóa. Sau khi kết thúc hành động tấn công ở Nam Dương, lối đi này liền bị cắt đứt, địa chỉ IP này cũng tự động biến mất, và sau đó không hề có bất cứ dấu vết đăng nhập nào.
Hứa Tất Thành phụ trách toàn bộ công tác thu thập và phân tích thông tin: “Vì châu Âu đã mở lối đi di dân trên diện rộng, phần tử khủng bố cực đoan của Anh vô cùng nhiều, thời gian gần đây đích thực đã tập trung xảy ra hàng loạt vụ án khủng bố. Những phần tử khủng bố này rất có thể đã thiết lập liên hệ với phần tử cực đoan của Nam Dương. Nhưng chúng ta không có cách nào xác định được rốt cuộc là tổ chức nào hoặc là cá nhân nào có liên hệ với phía Nam Dương. Nhưng có thể khẳng định rằng đó là phần tử cực đoan ẩn náu ở Nam Dương, chắc chắn có quan hệ vô cùng mật thiết với nhóm người của công ty thương mại Hưng Long này, hoặc có thể nói rằng bọn chúng chính là một tổ chức.”
Doãn Hồng Yến ngồi ở vị trí phía cuối bàn họp, một ngày trước khi về nước cô đã nói lại hành trình của mình cho chồng, chờ đợi cô là một tin nhắn ngắn gọn mà chồng gửi tới, trong tin nhắn chỉ có hai chữ “ly hôn”.
Cô không muốn về nhà, ở đó đã không còn tìm được cảm giác ấm áp. Cô cũng không muốn về nhà ba mẹ, càng không muốn một mình ở trong kí túc xá, vì cô sẽ không thể kìm nén được cảm giác bi thương của mình. Vì thế cô bất chấp sự phản đối của Quan Thành Quân. Ngày thứ hai sau khi về nước liền bắt đầu tham gia công việc.