"Các lãnh đạo hãy nhìn xem, trong này có một câu nói, nơi mặt trời mọc,” Doãn Hồng Yến cố gắng vực dậy tinh thần, chỉ vào hồ sơ dữ liệu đã được phiên dịch nói, “Thông qua kinh nghiệm phân tích tình báo của chúng tôi từ trước tới giờ, sau khi câu nói này xuất hiện thường sẽ đại diện một nơi, đó là Nhật Bản. Tôi nghi ngờ rằng dữ liệu tình báo này có liên quan tới Bộ Quốc phòng Nhật Bản.”
“Người Nhật Bản bề ngoài nhìn rất khiêm tốn nhưng bản chất rất kiêu ngạo. Từ trước tới giờ, bất luận là ở trong nước hay ở quốc tế, chưa bao giờ phát hiện thấy cơ quan gián điệp tình báo Nhật Bản có qua lại với phần tử cực đoan. Đương nhiên từ góc độ công tác tình báo cũng không phải không có khả năng. Nhưng từ những thông tin và giám sát tình báo của chúng ta có thể thấy được rằng, gần đây không hề có phần tử cực đoan quốc tế nào tới Nhật Bản cả.” Người đưa ra chất vấn là Vụ trưởng Vụ Đông Nam Á.
“Nếu như họ có liên hệ thì không nhất định chọn địa điểm gặp mặt ở khu vực Đông Nam Á.” Vụ trưởng Vương của vụ châu Âu nói: “Ở một điểm giám sát tình báo tại nước Anh, chúng tôi phát hiện ra có một số kẻ tình nghi là nhân viên của tổ chức tình báo Nhật Bản có tiếp xúc với người của sở nghiên cứu văn hóa Trung Đông của nước Anh, rất nhiều tình báo cho thấy, tổ chức này có quan hệ rất phức tạp với một số lực lượng vũ trang phi pháp của Trung Đông và Tây Á.
Ranh giới giữa phần tử khủng bố và vũ trang phi pháp của Trung Đông và Tây Á là rất nhỏ, hai bên hoán đổi cho nhau cũng chỉ trong một suy nghĩ của họ mà thôi.
Việc này khớp với tình báo mà trước đây Quan Thành Quân nhận được. Lý Tứ Hải khi đó đã từng nghi ngờ, người Ả Rập mà Tiểu Điền liên hệ rất có thể là thành phần vũ trang phi pháp mang tính chất phần tử khủng bố.
“Không có thông tin chi tiết về bọn chúng sao?” Cục trưởng Dương Trường Sinh nhìn Vụ trưởng Vương nói.
Câu nói này vốn dĩ phải hỏi Đỗ Tu Hải mới đúng, vì toàn bộ đều là khu vực anh ta phụ trách. Nhưng mục đích chủ yếu của lần hành động này là nhằm vào Vụ Tây Á, điều tra Đỗ Tu Hải, sao có thể tìm anh ta để hỏi những tình báo này được.
“Hiện tại không có, nhưng chúng tôi đã tìm ra được tung tích của bọn chúng, có thể theo dõi, điều tra.” Vụ trưởng Vương nói.
“Vậy thì hãy mau chóng hành động nhưng phải bí mật, tuyệt đối không được kinh động tới bọn chúng.” Dương Trường Sinh không yên tâm, dặn dò một câu.
“Vâng, tôi sẽ bố trí những gương mặt mới!” Vụ trưởng Vương trả lời.
…
Vương An Nhiên vóc dáng cao ráo, gương mặt xinh đẹp, ba năm trước sau khi tốt nghiệp đại học ở trong nước, làm visa sinh viên tự túc tới Anh, học Tiến sỹ chuyên ngành sinh vật phân tử của đại học London nổi tiếng, chương trình học không nhiều nhưng học phí thì rất cao, vì thế cô không thể không tận dụng thời gian tan học để đi làm thêm.
Chịu thương chịu khó là đặc điểm của người dân Trung Quốc, về điểm này, rất ít người dân nước khác trên thế giới có thể sánh bằng. Nhưng Vương An Nhiên hình như biểu hiện rất hướng nội, bất luận là đi học hay đi làm, mặc dù rất cố gắng nhưng hình như không đặc biệt thích giao du với người khác. Hàng ngày ngoài lên giảng đường, thư viện, phòng thí nghiệm và kí túc xá sinh viên trong trường ra, thì là nhà hàng món Hoa cô làm thêm, ngoài những địa điểm này ra, cô rất ít khi đi tới nơi khác.
Sắp hoàn tất chương trình học, thầy giáo hướng dẫn rất hài lòng với biểu hiện của cô. Nếu như không có gì bất trắc, mấy tháng nữa cô sẽ có thể nhận được chứng nhận học vị, sau đó về nước tìm một công việc với đãi ngộ tốt.
Thầy giáo hướng dẫn và nhà trường đã bảo đảm với cô rằng, việc nhận chứng nhận học vị gần như chắc chắn. Vì thế Vương An Nhiên tỏ ra rất vui mừng, cô cho phép mình nghỉ ngơi một ngày, sau khi rời khỏi trường học, Vương An Nhiên liền tới công ty cho thuê xe hơi thuê một chiếc xe con, cô chuẩn bị tự lái xe tới ngoại ô cảm nhận không khí của thiên nhiên. Đây chính là thói quen của cô khi ở trong nước trước đây, tâm trạng vui hoặc buồn cô điều ra ngoài đi dạo.