Bây giờ đã không cần đến thiết bị nhìn đêm nữa, lựu đạn phát nổ đã đốt cháy các vật trang trí trên hành lang, ngọn lửa cháy hừng hực, anh thấy một người phụ nữ da trắng mặc đồ rộng đang bị kiềm chế bước từng bước từ trên lầu xuống, tên tội phạm gian xảo hoàn toàn ẩn nấp ở sau lưng con tin.
“Mẹ kiếp.” Phong Chấn Đào quát lên, đứng dậy, duy trì tư thế chiến thuật, điểm đỏ phát ra từ kính nhắm laser của súng trường hướng về mục tiêu đang đi chuyển.
“Xác định có con tin, không thể nổ súng, xác định có con tin.” Trong nguy cấp Phong Chấn Đào dùng tiếng Trung rống lên với người bên đài phát thanh, tần số của đài phát thanh đang ở một vị trí công cộng, như vậy tất cả đội viên, trung tâm điều khiển nhiệm vụ đều có thể nghe được.
“Xác định có con tin, không thể nổ súng.” Doãn Hồng Yến đeo tai nghe trong trung tâm điều khiển lặp lại hai lần bằng tiếng Anh, trong lòng đầy lo lắng.
Harry đang quay lưng với đội viên đột kích, miệng súng của súng trường chống lên cổ của Nayi, từng bước từng bước đi đến cửa sảnh tầng một, phía sau là ba khẩu súng trường chiếu ra điểm đỏ. Harry không hề lo lắng sẽ bị trúng đạn ở sau lưng, khoảng cách gần như vậy, mình lại áp sát vào kẻ ném bom cảm tử, nếu bây giờ nổ súng nhất định sẽ xuyên qua cơ thể mình trước, rồi chui vào trong cơ thể “con tin” sau.
Với tinh thần nhân đạo ngu xuẩn, những kẻ ngốc này tuyệt đối sẽ không làm vậy, điều duy nhất hắn lo lắng là kẻ thủ bên ngoài, cùng với tay bắn tỉa hắn không nhìn thấy, nên hắn cố gắng cúi thấp cổ xuống, miễn là không bắn vào phần não sau và cổ thì hắn có thể nổ súng hoặc làm nổ trái lựu đạn đeo trên người. Kính nhắm của kẻ thù rất tốt, họ nhất định có thể thấy được tình huống này tuyệt đối không thể nổ súng.
Khi tên tội phạm và con tin xuất hiện ở ngoài cửa chính, thượng tá Penm Nouth thốt ra một câu “Thứ gian xảo”, là một chỉ huy đặc chủng, ông biết mưu đồ của đối phương, nhưng không hề tuyệt vọng, chỉ cần mục tiêu tiến lên trước năm mét nữa, các xạ thủ ở vị trí bắn tỉa phía tây và phía đông sẽ có khả năng bắn trúng mục tiêu mà không làm tổn thương con tin, tối nay đã đủ tồi tệ rồi, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.
“Tay bắn tỉa, các anh có thể bắn mục tiêu chưa?” Thượng tá nóng lòng hỏi.
Tạp âm radio khó nghe vang lên sau đó có một giọng nói trả lời “Hai giây sau có thể nổ súng.”
Kính nhắm của súng trường có thể phóng to từ ba tới chín lần, thông qua cách giảm độ phóng đại mà có được tầm nhìn lớn hơn, ông nhìn thấy mục tiêu áp sát con tin đang dần dần di chuyển tới trung tâm tầm nhìn.
“Tốt, tới chút nữa, tới chút nữa.” Vừa thì thầm với mình, vừa dùng sức trên cần nạp đạn, từ khẩu súng truyền đến tiếng “cạch” nhỏ chỉ có xạ thủ mới nghe rõ, động tác nạp đạn đầu tiên đã hoàn thành, chỉ cần dùng thêm sức nữa, viên đạn sẽ được bắn ra.
“Chạy mau, đến nơi nhiều người.” Harry mệnh lệnh Nayi, sau đó dùng sức đẩy cô một cái, khi hai người tách ra, hai trái lựu đạn bay đến những chiếc xe ở hai bên đường.
“Đùng, đùng.” Trái lựu đạn phát nổ khiến chiếc xe cảnh sát đang đậu trên đường bị tung lên cao, kế tiếp dẫn đến sự bùng nổ lớn lơn, hiện trường đã trở nên hỗn loạn.
Nhân lúc hỗn loạn, Harry chui vào dưới gầm của xe cứu thương, lại thay một băng đạn cho khẩu súng của mình, hắn quyết định cố gắng gây hỗn loạn, tạo cơ hội cho kẻ ném bom cảm tử.
“Tất cả đơn vị, tập trung hỏa lực, tiêu diệt mục tiêu, yểm hộ con tin.” Thượng tá Penm Nouth ra lệnh.
“Thượng tá, hành động của con tin không được bình thường, hướng dẫn cô ta đến xe cảnh sát, không được để cô ta tùy tiện di chuyển.” Là một phụ nữ, Doãn Hồng Yến cảm thấy hành động của người phụ nữ da trắng này không được bình thường cho lắm, cô ta hầu như không hề ngừng lại, chỉ một mạch chạy ra ngoài khu vực phong tỏa, bước đi vô cùng kiên định, một trực giác nói cho cô biết nhất định phải ngăn cản cô ta lại.
Penm Nouth nhìn thoáng qua Doãn Hồng Yến, không hề đếm xỉa cô, đánh chết tên điên khiến ông mất mặt kia mới là chuyện đầu tiên nên làm trong lòng ông, còn về con tin, bên ngoài còn có cảnh sát bình thường, bọn họ sẽ giúp đỡ cô ta.
Tất cả hỏa lực trên hiện trường đều tập trung vào chiếc xe cứu thương nơi Harry đang núp, nhưng cũng vô ích thôi, những viên đạn vốn không thể bắn trúng gầm xe, tay bắn tỉa cũng hết cách, điều này không được suy nghĩ đến trong khi lập kế hoạch.
Các đội viên đội đột kích phụ trách tiếp viện ở bên ngoài thử lại gần chiếc xe, nhưng sau khi bắp chân và bàn chân của một vài đội viên bị trúng đạn mới phát hiện ra trừ khi tên tội phạm bắn hết đạn, nếu không hoàn toàn không có khả năng, nhưng cái thằng gian xảo này chỉ bắn từng phát một, nhất định là muốn tiết kiệm đạn.
Không được kéo dài nữa, “Tổ tiếp viện hỏa lực nghe lệnh.” Penm Nouth ra lệnh, hai đội viên đội đột kích mang theo ống phóng Rocket tìm một nơi rộng rãi, “Vù” một tiếng viên đạn được bắn vào xe cứu thương, chưa tới ba giây, cả trời đất hầu như đều rung chuyển, Harry và xe cứu thương cùng hòa thành một ngọn lửa.
Tất cả sức chú ý đều tập trung ở chỗ khác, đối với Nayi mà nói cơ hội tạo ra lịch sử đã đến rồi, cô ta dốc sức chạy ra ngoài khu vực giải tỏa, mục tiêu rất rõ ràng, chính là trung tâm y tế dành cho phụ nữ và trẻ em cách xa 900 mét, đây là một bệnh viện dành cho bà mẹ và trẻ em thuộc quy mô trung bình, có thể đến ngay trong vòng chưa đầy bốn phút.
“Đứng lại.” Người quát lên là Phong Chấn Đào luôn đi theo ở phía sau họ, có lẽ là sợ tiếng Anh của mình không chuẩn, anh đem cây súng trường giấu ở sau lưng, vội bước lên giúp đỡ Nayi.
Càng ngày càng gần, Phong Chấn Đào phát hiện ra có chút vấn đề, quần áo của cô ta vốn là áo choàng trắng rộng nhưng bên trong lại phồng lên, không được bằng phẳng, điều này khiến anh nghĩ đến áo bom, một đồng đội của anh đã hi sinh vì thứ này. Anh ôm Nayi từ phía sau, lộn ra sau theo võ Judo, chiếc túi lớn đeo trên người phụ nữ bay ra ngoài, rơi vào trong thùng rác lớn bên lề đường.
“Bình tĩnh, chúng tôi sẽ giúp cô.” Cho đến bây giờ Phong Chấn Đào vẫn cho rằng cô ta là một người bị hại.
Nayi nghe không lọt tai bất cứ điều gì, chỉ cố gắng thoát khỏi ràng buộc, đưa một cánh tay vào trong áo choàng, đó là một công tắc kích nổ, ngón tay cái trắng nõn của cô liều mạng nhấn xuống ngòi nổ, mười miếng thuốc nổ đều nổ tung hết, mọi thứ đều yên lặng, chỉ để lại một cái hố thật to ở trên mặt đất, cái thùng rác được làm bằng sắt rèn cực dày, nó ngăn cách phần lớn nhiệt độ cao, áp suất cao, không gây ra phản ứng hóa học gây nổ.