"Vũ khí cao cấp” đã ra biển, nếu không có sự cố gì ngoài ý muốn thì thứ này sẽ theo tuyến tàu đã được định sẵn thuận lợi về đến Nhật Bản.
Nhật Bản đã kêu gọi phát triển vũ khí hạt nhân trong nhiều thập kỷ. Đặc biệt là sau khi Trung Quốc – kẻ bị Nhật coi là kẻ địch giả tưởng có vũ khí chiến lược hạt nhân.
Nhưng do sự giám sát và ràng buộc mạnh mẽ từ phía quân đội Mỹ nên Nhật Bản vẫn luôn không dám có động thái gì lớn. Nhật không muốn có thêm sự cố như ở Hiroshima và Nagasaki nữa. Hơn nữa Nhật còn nghi rằng nếu Mỹ thực sự muốn hành động thì người khổng lồ nước láng giềng chắc chắn sẽ kháng nghị vài câu ngoài miệng nhưng trong lòng lại tươi như hoa.
Các tổ chức nghiên cứu hạt nhân bản địa của Nhật Bản vẫn luôn chịu sự giám sát chặt chẽ của quân đội Mỹ, Nhật muốn làm chuyện gì vượt tầm thì chắc chắn người Mỹ sẽ không đồng ý. Nhưng chỉ cần không phải là bọn họ chế tạo ra mà nghĩ cách vận chuyển thứ này từ nơi khác về thì vẫn thuộc mức chấp nhận của người Mỹ.
Huống hồ, người Mỹ có niềm tin tuyệt đối là chính phủ Nhật Bản sau khi có được thứ này thì có thể bị bọn họ tiêu huỷ.
Vì vậy mà người Mỹ chẳng lo lắng chút nào.
Sau khi rời khỏi Pakistan, Claire đặt chân lên hành trình quay về dưới sự tháp tùng của vệ sĩ. Tin tức ông bị bệnh nan y không hiểu đã bị rò rỉ ra bằng cách nào. Không chỉ người nhà của ông ở Anh biết mà đến ngay cả MI6 của Anh và CIA của Mỹ cũng có được thông tin như vậy.
Thông thường những người sắp chết đều rất điên rồ. Người Mỹ và người Anh đều vô cùng sợ rằng Claire trước lúc chết sẽ làm ra chuyện gì đó khiến tất cả mọi người trên toàn thế giới phải kinh ngạc. Sau khi biết đích đến cuối cùng của “hàng” là Nhật Bản thì bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, tất cả tài sản của Claire ở trong nước Anh, bao gồm cả nhà của ông ta đều nằm dưới sự khống chế của nhân viên tình báo. Sau khi ông ta về nước thì sẽ bí mật tiến hành khống chế ông ta.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng Claire đặt chân lên nước Anh chỉ là thế thân của ông ta mà thôi. Claire lúc này đã thông qua cách thức bí mật tiến vào biên giới Trung Quốc.
Một chiếc xe việt dã phổ thông đi vòng qua trạm gác biên phòng đang tiến về một trấn nhỏ ở Tây Tạng. Lái xe là một người đàn ông trông độ ngoài ba mươi tuổi, đeo kính râm và để râu ngắn ở cằm. Đầu anh ta tưởng như sắp chạm nóc xe tới nơi rồi, trông dáng người vô cùng lực lưỡng.
Nếu Tống Triều Dương ở đây nhìn thấy người này thì chắc chắn sẽ cảm thấy rất quen mắt bởi lái xe chính là Mèo Rừng.
Ngồi đằng sau là một ông lão với bộ râu rậm rạp, ăn mặc như người Duy Ngô Nhĩ. Nhưng sắc mặt của ông lại tái xanh, bộ dạng trông như là đã ốm mấy ngày trời.
“Ring ring ring…”
Điện thoại của người lái xe vang lên, anh ta vừa lái xe vừa nghe điện thoại. Nhưng sau khi điện thoại được kết nối thì anh ta nói ra một tràng dãy số rồi lại đưa điện thoại vào tay ông lão ngồi đằng sau.
“Người bạn già, ông vẫn khoẻ chứ!” Claire sau khi cải trang không còn chút sức lực nào hỏi.
“Người nhà của ông đang bị ban ngành tình báo giám sát, ông không lo lắng sao?”
“Tôi sớm đã nghĩ tới ngày này nên đã sắp xếp sẵn rồi!” Claire nói.
“Chỉ cần ông không lo lắng thì chỗ tôi chắc chắn không vấn đề gì?”
“Có gì mà phải lo chứ, bao nhiêu năm như vậy, những thứ nên có được thì bọn họ sớm đã có rồi!” Thần sắc Claire trống rỗng nói.
“Lần này quay về thì ông cứ tĩnh dưỡng nghỉ ngơi một thời gian đi…”
“Tôi không nghĩ đây là ý hay đâu, tôi không muốn cuối cùng mình sẽ chết trên giường bệnh!”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu rồi mới nói: “Sẽ như ông muốn, người anh em của tôi!”
Bốn tiếng sau, khi con tàu buôn Nhật Bản chở đầu đạn đi trên vùng biển Viễn Đông thì đột nhiên kích hoạt một ngư lôi không biết đã thả ra từ bao giờ.
Do con tàu buôn ở sát với vùng biển Trung Quốc nên cục vận chuyển hải dương Trung Quốc là nơi nhận được tín hiệu cầu cứu đầu tiên.
Tàu đánh cá cứu viện tới rất nhanh. Trước khi con tàu buôn bị chìm xuống thì tất cả tàu viên ở trên tàu đã được cứu lên.
Sau khi tàu đánh cá rời đi thì một tàu ngầm đi tới vùng biển mà con tàu bị chìm.
…
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ló ra thì Bộ trưởng Hình và Triệu Khắc Hùng đã hớt ha hớt hải tới tứ hợp viện.
“Cái gì? Người Nhật chế tạo bom hydro? Đã thế lại còn có liên quan tới Kim Bằng?” Nhìn tin tình báo trong tay, Lý Tứ Hải không tin vào mắt mình.
“Chuyện này thì có gì là lạ?” Bộ trưởng Hình hỏi vặn lại: “Đầu đạn hạt nhân họ có được là có sẵn, vì vậy mà không cần quá trình phân hạch vật chất, chỉ cần lắp ráp đơn giản mà thôi....”
“Cái tôi nói không phải cái này!” Lý Tứ Hải lắc lắc đầu: “Tình báo chỉ rõ ra rằng sự việc lần này là do thương nhân buôn bán vũ khí Claire gây ra, nhưng tại sao lại có cả Kim Bằng ở đây?”
“Một người là thương nhân buôn bán vũ khí quốc tế, một người là đầu sỏ gián điệp quốc tế, hai người họ có quan hệ với nhau thì có gì là lạ?” Bộ trưởng Hình hỏi.
“Đằng sau Claire là người Anh và người Mỹ, mà Kim Bằng trước giờ không vừa mắt với người Mỹ… trong chuyện này chắc chắn có điều gì đó mà chúng ta không biết!” Lý Tứ Hải chau mày nói rồi lại nhìn Triệu Khắc Hùng hỏi: “Việc giao dịch tình báo của Kim Bằng có manh mối gì chưa?”
“Hiện tại vẫn chưa có tiến triển gì lớn!”
…
Căn cứ địa ngoại ô Kinh Thành!
“Chuẩn bị xong rồi, những cái còn lại đều nghe theo ông!” Giọng nói trong điện thoại vô cùng nghiêm túc.
“Thật sự phải đi tới bước này sao?” Phương Thủ Vân chau mày hỏi.
“Cái này nên hỏi ông mới đúng? Không thử trăm vị trong nhân gian thì làm gì có khổ tận cam lai?” Người trong điện thoại lại nói.
“Nhưng động thái này quá lớn! Tại sao không thể dùng phương pháp gì nhẹ nhàng hơn một chút?” Phương Thủ Vân thở dài nói.
“Nhẹ nhàng? Ông nhẹ nhàng mấy chục năm nay rồi, đám người này báo đáp lại ra sao? Ăn cây táo rào cây sung, cấu kết với nhau làm việc xấu…”
“Dù gì bọn họ cũng từng lập công…”
“Câu này không cần phải nói với tôi, tôi thấy ông nên phản ánh lên trên, nói không chừng hiệu quả hơn đấy!”
Một câu nói khiến Phương Thủ Vân không biết phải nói gì. Đến khi ông định thần lại thì điện thoại chỉ còn tiếng tút tút dồn dập.