"Cậu đem theo mấy người đáng tin cậy đưa những cái này lên thuyền, đặt trong khoang hàng nhỏ rồi sắp xếp chỗ ở cho người vận chuyển.” Thuyền trưởng dặn dò lái chính.
“Đúng rồi, Kawano, cái này phải âm thầm làm. Những thứ này không đăng ký hải quan và cũng không có danh sách chuyên chở, chỉ có tôi và cậu biết thôi, hiểu không?”
“Tôi hiểu, đây là “hàng hoá cá nhân” mà một người hay một công ty nào đó cần.” Lái chính mỉm cười với thuyền trưởng.
Có một vài người trong công ty thường xuyên lợi dụng tàu hàng Viễn Dương để vận chuyển một vài thứ nhập khẩu không chính thức, hoặc là tư lợi riêng, hoặc là tự bản thân họ dùng, những cái này thì thuyền trưởng và lái chính đều ngầm hiểu trong lòng. Dù sao thì các quan viên ở cảng tại các quốc gia Nam Á được biết đến với sự quản lý lỏng lẻo, chưa bao giờ họ chủ động gây phiền phức nên cũng có thể coi là không phải chuyện gì to tát.
Đồ không nhiều, thể tích cũng chẳng lớn, bốn thùng gỗ được xếp trong xe cứu hộ sơn logo của Tân Nguyệt, chữ được sơn trên xe thể hiện cái này thuộc “trung tâm nghiên cứu trị liệu Đông Á”. Trung tâm nghiên cứu này là một bệnh viện hiện đại mà mấy năm trước chính phủ Nhật Bản viện trợ cho Pakistan, trình độ tiên tiến của nó hơn hẳn các cơ quan y tế của quốc gia Nam Á này.
Kawano liền lập tức nhận ra bên trong những cái thùng này là cái gì. Kiểu buôn bán thuốc phiện ở cái quốc gia phủ bại này về cơ bản được coi như là kiểu buôn bán nửa công khai, ông và thuyền trưởng từng nhận được một khoản thu nhập không nhỏ từ những mối làm ăn như thế này, thậm chí số tiền đó còn hơn hẳn mức lương nộp thuế hợp pháp chính thức với vai trò thuyền viên của họ.
“Hê hê, các chủ tịch của công ty càng lúc càng to gan, lại còn lợi dụng cả xe cứu hộ để tiến hành giao dịch như thế này nữa. Lái chính lẩm bẩm.
Người hộ tống hàng hoá là hai người Ả Rập hoặc Pakistan gì đó, mà cũng có thể là người Afghanistan. Thông qua những từ tiếng Anh đơn giản và ngôn ngữ bằng tay, ông biết rằng 2 người này sẽ ở luôn trên tàu, qua Nhật Bản cũng không xuống mà vài tháng nữa mới quay về bến cảng Karachi.
Lái chính chẳng mấy quan tâm tới hàng hoá và 2 người này, ông phải bắt đầu chuẩn bị các giấy tờ đi khỏi cảng và tiếp tế lương thực. Muộn nhất là ngày kia con tàu này sẽ bước vào cuộc hành trình đi về nhà.
…
“Lãnh đạo, vụ án buôn lậu vũ khí đã có manh mối rồi!” Trong tứ hợp viện của Lý Tứ Hải, Triệu Khắc Hùng và Dương Trường Sinh báo cáo với Lý Tứ Hải và Hình Minh Viễn.
Tài liệu đã được tăng cường bảo mật, chỉ có Triệu Khắc Hùng mới có thể mở được.
“Bom hydro!” Khi nhìn thấy nội dung, Lý Tứ Hải trước giờ luôn điềm tĩnh đột nhiên thảng thốt kêu lên một tiếng, sắc mặt của Hình Minh Viễn đột ngột thay đổi, ông xông tới chỗ máy tính.
“Những cái này là Đỗ Tu Hải điều tra ra được à?” Lý Tứ Hải ngẩng đầu lên hỏi, ánh mắt lạnh lùng của ông khiến người khác phải run rẩy.
Triệu Khắc Hùng im lặng gật gật đầu.
“Cược cả hai phía, suy nghĩ thông minh thật đó!” Lý Tứ Hải cười khẩy một tiếng.
“Anh ta liệu có phải đang chứng minh rằng vụ án này không liên quan gì tới mình hay không?” Hình Minh Viễn hỏi.
Lý Tứ Hải lắc lắc đầu: “Anh ta vẫn chưa to gan đến vậy đâu!”
“Người Nhật Bản định làm gì vậy?” Hình Minh Viễn chau mày hỏi.
“Tạm thời thì tôi cũng không rõ. Nhưng từ tin tình báo từ các kênh khác chuyển tới thì người Mỹ cũng đã phát hiện ra rồi, họ đang tiến hành điều tra.” Triệu Khắc Hùng đáp.
“Nghĩ cách điều tra cho rõ đi!” Lý Tứ Hải trầm giọng nói. Ông biết rất rõ rằng nếu người Nhật có được thứ này thì sẽ là uy hiếp lớn nhất với ai.
Triệu Khắc Hùng gật đầu.
…
“Báo cáo!” Một tiếng hét rung chấn cả màng nhĩ từ ngoài cửa vọng vào. Quan Thành Quân chau mày rồi ngẩng đầu lên nói vào đi. Cánh cửa được mở, lộ ra thân hình cường tráng của Vương Thanh, anh ta đưa tay lên tai hành lễ với Quan Thành Quân. Nhìn Vương Thanh ưỡn thẳng bụng bia lên, Quan Thành Quan bất lực lắc lắc đầu.
“Ra ngoài một chuyến, sao còn béo lên thế này?”
Vương Thanh hạ tay xuống, cười hề hề: “Ngày nào cũng được vỗ béo, chẳng phải làm gì cả, không tăng vài cân mới lạ đấy.”
Quan Thành Quân gật gật đầu, ông biết thói quen của Vương Thanh. Không có nhiệm vụ gì thì sở thích lớn nhất của Vương Thanh là tập luyện. Anh ta có thể ôm bao cát đánh từ sáng đến tối. Sau khi bị phái tới bên cạnh Mục Hán, vì tránh sự nghi ngờ của Mục Hán và Vương Hưng Nghiệp nên tất nhiên là Vương Thanh không thể ngày ngày ôm bao cát tập luyện nữa rồi. Tập luyện ở cường độ cao đột nhiên dừng lại thì cơ thể khó tránh việc sẽ phát phì.
“Qua đây xem xem.”
Quan Thành Quân ném một tập hồ sơ lên bàn, Vương Thanh nhanh chóng sải bước tới cầm hồ sơ lên giở ra. Khi nhìn thấy mấy chữ lớn màu đỏ ở trên trang bìa, Vương Thanh rít vào một hơi.
Người Nhật Bản liên thủ với phần tử khủng bố trốn ở vùng núi Afghanistan? Bất luận là người Nhật Bản hay phần tử khủng bố Afghanistan thì đều có mối thù địch sâu sắc với Trung Quốc.
Rồi anh ta lại nhìn sang các đối thủ có liên quan như CIA của Mỹ, MI6 của Anh, Bộ quốc phòng Nhật Bản và cả Mossad của Israel nữa... Bất luận là đụng vào ai cũng sẽ sứt đầu mẻ trán, huống hồ là tất cả đều trộn lẫn thành một mớ.
Vương Thanh biết đây là một cục xương khó nhằn, quả thực là không thể so sánh với vụ án của Mục Hán được. Nhưng anh biết rõ chức trách của mình, kể cả là nhiệm vụ to bằng trời có hạ xuống thì anh cũng phải nghĩ cách để hoàn thành.
“Xin lãnh đạo ra nhiệm vụ!” Vương Thanh mạnh mẽ nói. Quan Thành Quân hài lòng gật đầu rồi lại chỉ vào tài liệu nói.
“Đây là văn kiện tuyệt mật. Không được cầm ra ngoài, chỉ được xem ở đây thôi… Cho cậu thời gian ba ngày, ba ngày nữa sẽ xuất phát!”
Vương Thanh gật đầu, anh ôm tập tài liệu rồi kéo một chiếc ghế ra một góc phòng làm việc. Lúc này ngoài cửa lại vọng vào tiếng gõ cửa cốc cốc, Quan Thành Quân đáp lại một tiếng, Doãn Hồng Yến với khuôn mặt tiều tụy đẩy cửa bước vào.
“Sở trưởng!” Doãn Hồng Yến hô lên với Quan Thành Quân rồi lại nhìn qua Vương Thanh ngồi ở trong góc. Vương Thanh liếc nhìn Doãn Hồng Yến mà giật thót mình, mới chỉ có mấy tháng không gặp thôi mà sao Doãn Hồng Yến lại tiều tụy tới mức này? Trông cứ như đã già đi cả chục tuổi vậy.
“Đã lâu không gặp.” Doãn Hồng Yến nở một nụ cười nhẹ với Vương Khanh.
“Sao cô lại…” Vừa mới nói được ba chữ thì Vương Thanh lập tức ngậm miệng lại. Chủ đề này không thích hợp để nói ở đây, dẫu quan hệ của anh và Doãn Hồng Yến có tốt đến thế nào đi chăng nữa và kể cả Quan Thành Quân không phải là một lãnh đạo cổ hủ.
“Quả thực không ổn thì xin nghỉ phép dài hạn đi, ra ngoài đi loanh quanh xem?” Quan Thành Quân thở dài nói.
“Không cần đâu, Sở trưởng, tôi không sao!” Doãn Hồng Yến kiên quyết lắc đầu.