Sáng sớm, mặt trời vừa nhô lên, tia nắng đầu tiên chiếu thẳng vào khuôn mặt của Tống Triều Dương. Cậu khẽ mở mắt ra, dùng tay che đi ánh mặt trời chói mắt ấy rồi ngồi dậy, mặc bộ đồng phục vào.
Hôm qua cậu vừa xuất viện. Vốn dĩ bệnh viện chuẩn bị làm phẫu thuật cấy ghép da cho cậu nhưng đã bị cậu từ chối. Vết thương ở ngực đã bình phục hoàn toàn rồi, thực sự là cậu không muốn ở lại bệnh viện nữa.
Lý Hương Quân đã bị đưa ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào liên hệ được, Lý Tương Tư tạm thời cũng được cậu giải quyết ổn thoả. Hiện nay chuyện quan trọng nhất là đợi sự sắp xếp của ông nội. Còn như là việc thi đại học thì cậu chưa từng nghĩ tới.
Nhưng vẫn phải tới trường, nếu không thì sẽ khiến người khác nghi ngờ. Vậy nên Tống Triều Dương chuẩn bị tới trường báo danh.
Cậu thu dọn cặp sách xong, đang định mở cửa thì nhìn thấy hai cảnh sát đang đứng trước cửa.
“Tôi họ Tôn, chắc là cậu biết!” Một cảnh sát trẻ tuổi giơ thẻ ngành ra.
Tất nhiên là cậu gặp anh ta rồi. Lần trước khi cậu bị bắt, vì để cho Lý Hương Quân gặp cậu nên cảnh sát họ Tôn này đã giúp đỡ.
“Xin hỏi có chuyện gì vậy!” Tống Triều Dương thở dài nói.
“Mời cậu đi với chúng tôi một chuyến, cậu bị tình nghi làm bị thương người khác…” Tiểu Tôn cười nói.
Chẳng phải Mục Hán đã tha cho cậu rồi hay sao, tại sao mà vụ án của Mục Đức Cao vẫn chưa xong vậy?
Tống Triều Dương có chút nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo cảnh sát lên xe cảnh sát.
Cùng lúc đó, Hồ Ly tới phòng bệnh của Mục Đức Cao, tự xưng là bạn của Mục Hán.
“Két!” một tiếng, cánh cửa sắt nặng nề đóng lại. Tiểu Tôn đứng bên ngoài cười một cái với Tống Triều Dương qua ô cửa sổ rồi bước đi.
Nhìn một lượt căn phòng, Tống Triều Dương chau mày.
Tuy không đeo còng nhưng suốt cả quãng đường Tống Triều Dương bị bịt đầu lại nên cậu không biết là mình bị đưa đi đâu. Nhưng bây giờ cậu cũng hiểu ra là nơi này căn bản không phải là Cục Công an thực nghiệm mà là phòng tạm giam.
Có điều may mà là phòng đơn nên chỉ giam một mình Tống Triều Dương mà thôi.
Đến ngay cả thẩm vấn cơ bản nhất cũng miễn luôn sao? Tống Triều Dương thầm nghĩ.
Cậu còn chưa kịp tìm Mục Hán và Mục Đức Cao để gây chuyện thì lại chẳng ngờ đã bị bọn họ ra tay trước rồi.
Tống Triều Dương vẫn cứ tưởng rằng là Mục Hán đứng đằng sau chuyện này, cậu vẫn chưa biết Mục Hán sắp chết đến nơi rồi.
Lần trước sau khi Tư Hình cùng Lý Hương Quân tới bệnh viện thì Tống Triều Dương đã nghĩ tới những cái này. Không có sự bảo hộ ngoài mặt của Lý Hương Quân thì Mục Hán tìm đến cậu báo thù là chuyện rất bình thường, nhưng chẳng ngờ là ông ta lại ra tay nhanh như vậy.
Sắc trời dần tối đen, ánh sáng trong phòng giám sát tự động được bật lên. Nguyên một ngày trời không ai tới quản Tống Triều Dương, nhưng cậu lại chẳng hề lo lắng.
Có cai ngục tới đưa cơm cho cậu. Cơm canh khá ngon, có thịt kho tàu và cơm, và cả một bát canh nhỏ nữa. Tống Triều Dương bưng bát cơm lên ăn một miếng thật to.
Canh ngục tới thu dọn bát đũa bẩn rồi lại đi, cả quá trình không hề nói bất kỳ câu nào với Tống Triều Dương, Tống Triều Dương cũng chẳng mở miệng.
Cậu đang tính xem ngoài Lý Hương Quân ra thì còn ai tới cứu cậu nữa.
Anh hai? Không thể nào! Anh ấy chỉ có thể xử lý thế lực không phải quan chức.
Lý Tương Tư? Cái này cũng có khả năng, nhưng ít nhất phải khiến cô biết được cậu bị ai bắt đi đã.
Nghĩ tới đây, Tống Triều Dương lại bất giác cười khổ. Sống tới lúc này mà bản thân cậu chỉ có thể chỉ huy được hai người phụ nữ sao?
Thời gian cứ trôi qua từng phút một. Khi vào đây thì mọi đồ đạc trên người cậu đều phải giao nộp hết, Tống Triều Dương không biết thời gian cụ thể nhưng cậu đoán rằng bây giờ chắc cũng gần mười hai giờ rồi.
Ở trong này yên tĩnh lạ thường, dường như chỉ nhốt một mình cậu thôi vậy. Từ lúc cậu vào đây tới giờ đã trôi qua mười tiếng đồng hồ rồi, ngoại trừ canh ngục tới đây hai lần thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
“Cạch cạch…” Có tiếng động bên ngoài, Tống Triều Dương ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người mặc cảnh phục đứng ngoài cửa.
Người này cúi đầu mở cửa, cậu không nhìn rõ được ngoại hình trông như thế nào.
“Kéttt!” một tiếng, cánh cửa sát được mở ra, một cảnh sát bước vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Tống Triều Dương ngồi thẳng người lên nhìn vào vị cảnh sát ở trước mặt mình nhưng cảnh sát đó vẫn cứ cúi đầu, dường như không muốn để cậu nhìn thấy khuôn mặt của anh ta vậy.
Tống Triều Dương vô cùng nghi hoặc. Cậu đứng lên, cậu muốn nhìn rõ xem người này là ai, tại sao đi vào xong lại không nói gì cả.
Cậu còn chưa kịp di chuyển bước chân thì người này liền thở dài một tiếng não nề, dường như anh ta đang vô cùng khó xử.
Âm thanh này sao lại quen thuộc đến thế, dường như cậu đã từng nghe qua vô số lần. Tuy người đến chỉ thở dài một tiếng nhưng Tống Triều Dương lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Khi nhìn lại thể hình và dáng người của viên cảnh sát trước mặt thì trong đầu Tống Triều Dương bỗng loé lên một tia sáng, cuối cùng cậu cũng biết người này là ai rồi.
Anh hai?
“Anh vào đây kiểu gì?” Tống Triều Dương vô cùng hoảng hốt.
Tuy cậu nguy hiểm nhưng vẫn có chút giá trị lợi dụng. Hơn nữa thì ngoài vỏn vẹn mấy người ra thì những người khác đều không biết thân phận thực sự của cậu.
Nhưng Mèo Rừng thì khác, chỉ cần là người biết thân phận thật sự của ông nội thì đều biết đến sự tồn tại của Mèo Rừng. Những người gặp được anh ta đều giống như người bị bỏ đói lâu năm nhìn thấy thịt mỡ vậy.
Mèo Rừng ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Tống Triều Dương rồi bước tới ngồi trên bậc thềm của chiếc giường.
“Còn vào như nào nữa, tất nhiên là quang minh chính đại đi vào rồi. Cậu tưởng là tôi đánh chết canh ngục xong thay y phục của anh ta giống trong phim à…”
Ngữ khí của Mèo Rừng tuy có chút oán trách nhưng vẫn khá nhẹ nhõm, không giống với dáng vẻ đại nạn lâm đầu. Tống Triều Dương liền thở dài.
“Anh tới đây làm gì, cứu em ra ngoài sao?” Tống Triều Dương lại hỏi.
“Thế cậu nghĩ sao!” Mèo Rừng liếc mắt ngao ngán.
“Có nhất thiết phải vậy không?” Tống Triều Dương có chút không tình nguyện: “Anh có biết là nơi này nguy hiểm thế nào không? Nhỡ đâu anh bị người khác phát hiện ra thì sao, cùng lắm em chỉ bị giam vài ngày rồi ắt sẽ có người tới vớt em ra…”