Kerry liền gập các thiết bị lại, cất vào trong túi xách lớn, bước xuống núi, tìm tới một chỗ đất rộng khá bằng phẳng, sau đó lại tìm một vài cục đá, xếp thành một hình tròn lớn, ở vùng đất trống trong hình tròn dùng bịt phun sơn màu đỏ mang theo người vẽ một chữ “H” lớn.
Mặc trời đã lên cao, ánh sáng mặt trời vàng rực rỡ khiến hai mắt Kerry cảm thấy đau nhức, anh cố gắng chớp mắt để giảm bớt cảm giác khó chịu, đúng lúc này, tiếng rầm rầm vọng tới từ hướng mặt trời mọc, đội trưởng trinh sát mệt mỏi mỉm cười.
Một chiếc máy bay trực thăng “diều hâu đen” dần dần tiếp cận vùng đất trống, nhân viên lái có chút ngờ vực, lệnh nhận được là tới đón một nhân viên trinh sát rút lui, nhưng bên dưới kí hiệu ước định chỉ có một người bộ lạc vùng núi đang không ngừng vẫy tay, có điều, kí hiệu chính xác là được, nhân viên lái liền mang theo nghi ngờ hạ cánh xuống giữa vùng đất trống, người này cúi đầu chạy về phía trực thăng, trên vai phải có đeo một chiếc túi xách mà người vùng núi thường dùng.
“Là thượng úy Kerry phải không?” Một thượng sỹ thắt đai cố định bên mạn phải, tay cầm súng trường bắn tỉa chiến thuật M-21 hỏi người dân bộ lạc này.
“Đúng vậy, Kerry, đơn vị trinh sát đặc chủng Israel!”
“Chào mừng lên trực thăng, thượng úy!” Tay trái khỏe mạnh, kiên định của lính bắn tỉa kéo chặt lấy cánh tay của đội trưởng trinh sát.
Claire chống gậy, được cận vệ dìu đỡ vất vả đi trên con đường nhỏ trong khe núi, Manuk dẫn theo hơn hai mươi chiến sỹ mang theo súng trường đột kích AK bảo vệ chặt chẽ bốn chiếc rương gỗ bình thường, loại rương này thường được tội phạm buôn lậu dùng để đóng gói vận chuyển ma túy do Afghanistan sản xuất.
Claire có rất nhiều thời gian, bọn họ sau khi đi qua một khe núi hẹp dài, sẽ đáp một chiếc xe tải và một chiếc xe khách đường dài trang trí hoa sặc sỡ và hình ngôi sao ca nhạc trên đường tới Peshawar, đương nhiên hàng hóa sẽ được đặt ổn thỏa xen kẽ trong số ba mươi người dân bình thường về Peshawar từ Afghanistan, người Mỹ sẽ không có hứng thú với những chuyến bus đường dài chạy giữa hai nước này, hàng ngày có hàng trăm xe chở khách ngoại hình hoàn toàn giống nhau chạy giữa hai nước láng giềng.
Sau khi tới Peshawar, người bạn Nhật Bản của ông ta sẽ sắp xếp một chiếc xe tải có thân phận hợp pháp, từ thành phố biên giới chạy tới thành phố cảng lớn nhất – Karachi, một trong số hàng trăm tàu hàng hoặc tàu khách ở cảng khẩu sẽ đưa những chiếc rương gỗ đã được thay đổi ngoại hình tới một nơi tuyệt đối an toàn.
Claire và 2 vệ sỹ ngồi trong một chiếc xe việt dã Toyota màu trắng, đi với tốc độ chưa tới 60 kilomet trên con đường “quốc lộ quốc tế” tới Peshawar, Pakistan, phía sau họ là một chiếc xe khách đường dài chở đầy người dân thường, phần lớn đều là tiểu thương đi lại giữa hai đất nước, một chiếc xe bán tải Nissan cũ kỹ đi sau xe khách cách chưa tới hai mươi mét, mấy chiến sỹ mang theo súng trường và súng phóng tên lửa RPG bảo vệ sát sau đoàn xe quái dị này.
1200 mét trên đỉnh đầu đoàn xe, “máy bay không người lái” bay theo sau họ, cho dù đã bay với tốc độ chậm nhất, máy bay không người lái vẫn tỏ ra quá nhanh. Khớp nối phổ quát ở giữa thân máy bay không ngừng phát ra tiếng động khẽ, để đảm bảo máy quay lắp đặt bên trên hướng đúng mục tiêu trong suốt quá trình.
Đồn kiểm tra biên phòng của Pakistan rõ ràng không phải là một công trình biên phòng hợp lệ, Claire và đội xe của ông ta gần như không đừng lại, chỉ hơi giảm chậm tốc độ, để tiện nhét mấy tờ đô la Mỹ màu xanh cho thiếu úy quân đội biên phòng bước tới, sức quyến rũ của tiền giấy gần như là vô tận, xe khách và xe bán tải Nissan phía sau thuận lợi đi qua hàng rào lan can của chốt biên phòng, bất chấp chiến sỹ ngồi trên xe bán tải có mang theo súng trường phản chiếu ánh kim loại lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đoàn xe dừng lại ở trước cổng chợ trong thành phố Peshawar, Claire lúc này không thể nhịn được cảm giác buồn nôn mãnh liệt, ngồi trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, các chiến sỹ dường như đã rất quen thuộc với cơ thể yếu ớt của thủ lĩnh, chỉ thản nhiên khiêng mấy chiếc rương gỗ xuống khỏi xe khách, sau đó cẩn trọng đặt lên xe bán tải, mười phút sau, xe bán tải và xe Toyota sau khi hoàn tất bốc dỡ liền lái lần lượt rời khỏi chợ, đi vào một con phố nhỏ hẹp.
Một chiếc ô tô “Hyundai” màu trắng ngoại hình có phần cũ kỹ lặng lẽ đậu trên quảng trường cách cổng thánh đường Masjid Sultan chừng 30 mét, do không phải là ngày lễ, các tiểu thương liền biến quảng trường lớn nhất bên ngoài thánh đường thành một khu chợ tự nhiên, các loại ô tô được trang trí sặc sỡ và ô tô cũ không biết từ niên đại nào nhốn nháo chiếm vị trí trống.
Trong xe Hyundai có một tài xế và một hành khách, từ tướng mạo có thể thấy trăm phần trăm là người Pakistan, nhưng họ không hề có hứng thú với hàng hóa ở chợ, thi thoảng gặp trẻ nhỏ xách giỏ trái cây khô và thuốc lá tới mời cháo cũng mặc kệ, chỉ nhìn chằm chặp vào cửa thánh đường Masjid và chiếc ô tô Toyota đỗ ở cửa, người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái phụ thi thoảng lại nhấc máy ảnh có ống kính tele, ống kính hướng thẳng về phía cửa thánh đường.
Họ đích thực là người Pakistan, biển số của xe Hyundai cũng là đăng ký ở Islamabad, nhưng chủ của họ thì ở tận Trung Quốc xa xôi.
Nhiệm vụ giám sát cự ly gần trên mặt đất loại này, vụ Tây Á của Đỗ Tu Hải thường có thói quen dùng đặc nhiệm ngoài biên chế của nước mình hoặc của bản địa, mỗi tháng họ đều có thể nhận được lương chuyển qua rất nhiều tầng lớp ngân hàng, thông thường sẽ thanh toán bằng tiền bản địa, nhân viên điều phối của vụ Tây Á, cục an ninh khi cần thiết sẽ cử họ thực hiện một số công việc cần trà trộn vào trong nhóm người bản địa, nếu như những người này không may bị thương hoặc mất tích trong nhiệm vụ, một khoản tiền bồi thường lớn sẽ lập tức được gửi cho cô nhi và quả phụ.
Có điều, nếu như cơ quan phản gián điệp của nước mình bắt được bọn họ, vụ Tây Á sẽ không thừa nhận có bất cứ liên hệ gì với những con người đáng thương này, vì hồ sơ thuê đặc nhiệm ngoài biên chế chỉ có trong đầu của người phụ trách các cứ điểm bản địa Tây Á.
…
Thuyền trưởng Kotokichi rất ghét mệnh lệnh công ty yêu cầu tàu hàng của ông đợi thêm một tuần ở Karachi, nhiệm vụ lần này của họ là vận chuyển một lộ động cơ ô tô và mấy chục chiếc xe nguyên kiện tới Pakistan, đây là hành trình bình thường không thể bình thường hơn trên tuyến đường biển Nam Á của công ty.
Do toàn bộ hàng hóa đều đã được tháo dỡ, thuyền viên mấy hôm nay đều trong trạng thái rảnh rỗi, Kotokichi không thích như vậy, uống rượu, đánh lộn, lên bờ tìm thú vui, thủy thủ trưởng đã nhiều lần báo cáo với ông, nếu cứ tiếp tục nhàn rỗi thế này, nói không chừng “Shikura” sẽ không thể lên đường.
Chừng tám giờ tối, thuyền trưởng đang soạn nhật ký hàng hải trong cabin của mình, đây là thói quen tốt được bồi dưỡng nhiều năm của ông, Kotokichi không thích giao mọi việc cho thuyền phó, đó là hành vi lười biếng và vô trách nhiệm. Cửa cabin vang lên tiếng gõ có tiết tấu, là lái chính Kawano tới báo cáo với ông, mấy hôm trước, phòng điều hành của công ty thông qua điện đài vô tuyến đã thông báo rằng hàng và người áp tải hàng về Nhật Bản mà họ cần đợi đã tới bến cảng, cần thuyền trưởng chỉ thị có lập tức vận chuyển lên tàu hay không.