Trong kho hàng này tổng cộng có một trăm hai mươi thùng hàng linh kiện điện tử, kiểm tra cũng rất nhanh, chả mấy chốc hai công nhân bốc vác đã kiểm tra xong hết, nhưng bên trong là linh kiện bình thường, căn bản không có thùng nào rỗng cả, cũng không có những thứ khác thay thế.
“Sao rồi?” Trịnh Lệ Tú nhíu mày hỏi.
Hai công nhân bốc vác kia liền liếc mắt nhìn Triệu Định An theo phản xạ, sau đó một người nói: “Trong này đều là linh kiện điện tử, không hề thiếu.”
Triệu Định An nghe thấy vậy lập tức kêu lên thất thanh: “Sao lại thế được?”
Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng, nói: “Trưởng phòng Triệu, tại sao không thể như vậy chứ?”
Triệu Định An phẫn nộ nói: “Cậu rõ ràng là…” Vừa định nói ra rằng ở đây lẽ ra phải thiếu tám thùng, nhưng lại đột nhiên ý thức được nếu mình nói ra những lời này há chẳng phải cho thấy mình biết trước được việc này sao, hắn liền đổi giọng nói: “Cậu rõ ràng đã động vào chỗ hàng này, nếu không có vấn đề gì, cậu động vào những thùng hàng này làm gì?”
Tống Triều Dương mỉa mai nói: “Trưởng phòng Triệu, anh thật lợi hại, thùng hàng ở chỗ tôi để thế nào, người quản lý kho hàng là tôi cũng không rõ, anh là người một năm không tới kho hàng một lần lại còn biết tôi vốn dĩ để thùng hàng như thế nào?”
“Tôi…” Triệu Định An lập tức nghẹn lời, liền nói: “Hừm, tôi nhận được tố cáo của người khác.”
“Vậy sao? Có phải là nói với anh rằng trong kho hàng mất tám thùng linh kiện điện tử không, mất tối qua chứ gì?”
Triệu Định An lập tức gật đầu nói: “Không tồi! Tôi biết rồi, cậu chắc là đã làm mất chỗ hàng đó sau đó lại tự mình mua bù vào.”
Tống Triều Dương cười ha ha nói: “Phó phòng Triệu, anh thật biết nói đùa, giá trị của những linh kiện này cao tới mức nào, trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ dựa vào một nhân viên quèn chưa đi làm đủ một tháng như tôi, có thể mua nổi tám thùng linh kiện điện tử sao?”
Triệu Lệ Tú hừ một tiếng, bất mãn nói với Triệu Định An: “Phó phòng Triệu, việc này chấm dứt tại đây, Tiểu Tống là người của phòng hành chính chúng ta, nếu như xảy ra vấn đề, vậy thì phòng hành chính chúng ta cũng sẽ mất mặt.”
Triệu Định An hậm hực hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm, trong lòng vô cùng bực bội, những kẻ đó rõ ràng đã nói rằng đã làm rất tốt, sao lại có vấn đề chứ? Lẽ nào những kẻ đó nói dối?
Lúc này Tống Triều Dương mới áy náy nhìn Trịnh Lệ Tú nói: “Trưởng phòng Trịnh, thành thực xin lỗi, tối qua chúng tôi thực sự có mất tám thùng linh kiện điện tử, có điều tôi đã kịp thời báo cảnh sát, và lập tức tìm lại hàng, mấy người đó đã bị cảnh sát bắt rồi. Hiện giờ cảnh sát chắc đã thẩm vấn xong, chỉ e là phòng hành chính chúng ta có người dính líu vào vụ việc này, tôi không bảo vệ tốt hình tượng của phòng hành chính chúng ta, thực sự là suy nghĩ thiếu thấu đáo.”
Sắc mặt Triệu Định An lập tức tái mét, anh ta không ngờ mấy người đó lúc này đã rơi vào tay cảnh sát, vậy thì chắc chắn sẽ cuốn anh ta vào trong vụ việc này, vụ án này tuy không lớn, cùng lắm là phạt một ít tiền, nhưng… mình lần này mất mặt chắc rồi, sau này còn ở lại công ty được hay không cũng là một vấn đề.
Khi đang nghĩ làm thế nào để thoát thân thì xe cảnh sát đã dừng lại ở cửa kho hàng, hai cảnh sát bước vào, tới thẳng trước mặt Tống Triều Dương, hai người liền dùng khẩu khí rất khách sáo nói với Tống Triều Dương: “Quản đốc Tống, việc này chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi, việc này là do một người có tên Triệu Định An của công ty Viễn Hoa các người ủy thác, chúng tôi sẽ lập tức đi bắt anh ta.”
Tối qua Tống Triều Dương báo cảnh sát bảo họ dẫn người tới, nhìn thấy bốn tên trộm ngồi trên mặt đất, kẻ nào kẻ nấy mặt lộ vẻ sợ hãi, khi đó họ cũng không để ý, dẫn về thẩm vấn một phen mới biết bốn kẻ đó là bị Tống Triều Dương một mình bắt giữ.
Một người đánh bốn người, chỉ cần lợi hại thì vẫn có thể thực hiện, nhưng một người bắt bốn người thì rất khó, đối với một Tống Triều Dương giỏi đánh đấm như vậy, đương nhiên họ ít nhiều cũng có chút kính nể.
Trán Triệu Định An lập tức vã mồ hôi, quay người muốn bỏ chạy, anh ta không muốn bị người của đồn cảnh sát bắt đi, bây giờ đi, quay đầu lại tìm người giải quyết sẽ không có việc gì to tát, nhưng bây giờ mà bị bắt, vậy thì sẽ rất phiền phức.
“Cám ơn các anh, có điều các anh không cần vào nội thành nữa, vị này chính là phó phòng Triệu Định An của chúng tôi.” Tống Triều Dương quay người chỉ vào Triệu Định An định bỏ chạy.
Triệu Định An vội vàng quay đầu lại, hằn học nhìn Tống Triều Dương, quát lên: “Tống Triều Dương, xem mày lợi hại, mày đợi đấy, tao nhất định sẽ báo mối thù này.”
Tống Triều Dương lập tức nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, các anh nghe thấy rồi đấy, đến giờ anh ta vẫn còn đang đe dọa tôi.”
“Chúng tôi sẽ bổ sung một tội nữa cho anh ta.” Hai cảnh sát lập tức bước tới bắt Triệu Định An, sau đó áp giải lên xe cảnh sát.
Tối qua bị hai công nhân khuân vác chuốc say, Tống Triều Dương liền phát hiện ra vấn đề, vì thế cậu cũng giả vờ say, nửa đêm quả nhiên phát hiện có người vào trộm đồ, đối với những tên trộm này, cậu đương nhiên có thể dễ dàng bắt được, không cần mạnh tay cũng khiến bốn tên này khai ra Triệu Định An, sau đó lại cố tình để một tên gọi điện cho Triệu Định An, dụ anh ta tới, nên mới có việc ở kho hàng ngày hôm nay.
Đối với những người muốn đối phó với cậu, Tống Triều Dương trước giờ không bao giờ mềm tay, đặc biệt là những kẻ cặn bã như Triệu Định An, Tống Triều Dương sẽ càng không khách sáo, có thể trừng trị thế nào thì sẽ trừng trị như thế.
Cảnh sát đi được một lúc, người trong phòng hành chính đều giễu cợt Triệu Định An, Thẩm Nam Nam lên tiếng trước tiên: “Gã Triệu Định An này thật không ra gì, lại dùng cách này để hãm hại Tống Triều Dương.”
Lý Chí Sâm cũng lắc đầu nói: “Thật không ngờ, gã này cũng thật nham hiểm, cũng may Tiểu Tống nhanh trí, nếu không mất hàng thật, Tiểu Tống sẽ khó mà thoát tội.”
Mễ Đóa Đóa tươi cười rạng rỡ nói: “Tiểu Tống, anh thật lợi hại, tôi đã bảo sao anh ta cứ nhất quyết nói rằng đồ ở đó có vấn đề, thì ra là do anh ta làm.”
Trịnh Lệ Tú khẽ hắng giọng nói: “Tiểu Tống, cậu cứu vãn được tổn thất cho công ty, tôi sẽ báo lên giúp cậu, có điều… tôi hy vọng sau này nếu xảy ra việc tương tự, cậu hãy thông báo trước cho tôi, có thể giải quyết trong nội bộ công ty thì chúng ta sẽ giải quyết trong nội bộ, dù sao việc này cũng liên quan tới danh dự của công ty.”