Tống Triều Dương liền khiêm tốn nói: “Vâng, trưởng phòng Trịnh, do tôi suy nghĩ không chu toàn, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
“Ừm, có điều người như Triệu Định An cũng là hiểm hoạ ở phòng hành chính chúng ta. Lần này tôi nhất định sẽ đi tìm Trần tổng kiên quyết khai trừ anh ta ra khỏi phòng hành chính.
Mọi người liền đồng thanh hoan hô, bọn họ ai ai cũng vô cùng căm ghét Triệu Định An. Đặc biệt là Mễ Đoá Đoá, cô hưng phấn đến nỗi khuôn mặt nhỏ xinh đỏ ửng, chỉ cần Triệu Định An đi rồi thì cô chẳng cần lo ngay ngáy việc bị người ta quấy nhiễu mỗi ngày nữa. Đây là việc phiền phức nhất mà những cô gái xinh đẹp đi làm gặp phải.
Lúc này Tống Triều Dương lại nhìn về hai người công nhân bốc dỡ vẫn đang ngẩn ra. Hai người đó chột dạ tới mức không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Triều Dương. Trong lòng bọn họ đang nơm nớp lo sợ là Triệu Định An đã bị cảnh sát đưa đi rồi, liệu bọn họ có phải cũng sẽ bị bắt không?
Trịnh Lệ Tú cũng nhìn ra được vấn đề của hai công nhân bốc dỡ này, cô mỉm cười rồi nói: “Tiểu Tống à, bây giờ cậu là quản đốc ở đây, xử lý người ở đây ra sao thì không phải là việc của trưởng phòng hành chính tôi, cậu cứ liệu mà làm.”
Tống Triều Dương gật gật đầu rồi nói với hai công nhân bốc dỡ: “Hai người làm việc ở đây nhưng lại cấu kết với người ngoài làm những việc không có lợi với kho thì đã chẳng còn tư cách làm việc ở chỗ này nữa rồi. Còn như phía cảnh sát có tìm tới các người hay không thì phải xem Triệu Định An có khai hai người ra không mà thôi. Nể tình cùng là nhân viên làm việc ở kho, tôi cũng không tố cáo hai người.”
Hai người đó nào dám nói gì nữa, họ biết Tống Triều Dương làm như vậy đã coi như là cho họ một con đường lui rồi, họ vô cùng cảm kích Tống Triều Dương rồi lập tức thu dọn đồ đạc đi khỏi đây.
“Tiểu Tống xử lý được lắm, tuy bọn họ phạm pháp nhưng ở cùng một công ty thì cũng không thể cứ hễ có chuyện gì là lại kỷ luật được, ít nhiều gì cũng phải nghĩ tới tình người, nếu không thì đã chẳng có hợp tác tập thể tốt như vậy. Hôm nay vừa hay tất cả mọi người đều có mặt ở đây, buổi trưa tôi mời mọi người ra ngoài ăn cơm.”
Tống Triều Dương vội nói: “Hôm nay mọi người tới chỗ tôi thì tôi cũng có thể coi như là chủ nhà, kiểu gì cũng phải mời mọi người ăn cơm mới đúng.”
Trịnh Lệ Tú mỉm cười: “Kể từ khi Tiểu Tống tới phòng chúng ta, tôi vẫn chưa đón gió tẩy trần cho cậu mà, bữa này coi như là tôi bù đi. Vì vậy hôm nay bất luận ra sao cũng là tôi mời, nói đúng hơn là phòng hành chính chúng ta mời. Đừng quên là phòng hành chính chúng ta cũng có một khoản dự toán chi phí chiêu đãi, lần này có thể báo về công ty, cậu còn tranh với tôi không?”
Mọi người đồng thanh hoan hô, Tống Triều Dương cũng không tranh nữa, có tiền công không ăn mà móc tiền trong ví ra thì bản thân cậu há chẳng phải quá ngốc sao.
Bữa này mọi người ăn cơm rất vui vẻ, đây cũng là buổi liên hoan đầu tiên kể từ khi Tống Triều Dương tới phòng hành chính từ hơn nửa tháng nay. Bây giờ Trịnh Lệ Tú cũng vô cùng tán thưởng Tống Triều Dương, một chuyện vốn phiền phức như vậy mà lại được Tống Triều Dương hoá giải dễ dàng, xem như là đã coi Tống Triều Dương trở thành một nhân viên thực sự của phòng hành chính.
Có điều vì là buổi trưa nên mọi người cũng uống khá ít rượu. Buổi chiều Trịnh Lệ Tú đưa mọi người rời khỏi đó, Tống Triều Dương thì vẫn phải ở lại kho kiên trì cho tới thứ hai, bởi thứ hai tuần sau quản đốc cũ ở đây mới quay lại.
Các phòng ban khác có thể nghỉ cuối tuần nhưng kho của Tống Triều Dương lại chẳng được nghỉ ngơi, vẫn còn một vài hàng hoá xuất nhập nên đây cũng là nguyên nhân mà một vài người không thích tới kho làm. Nơi này quả thực là quá gò bó, tiền thì kiếm được nhiều hơn chút đấy nhưng không được tự do, chẳng biết lúc nào sẽ lại có việc.
Buổi chiều thứ bảy, cô gái Tô Vãn Trinh đó lại tới kho, điều này khiến những nhân viên ở đây đều ngẩn ra. Lần trước Tô Vãn Trinh tới vào buổi tối nên mọi người không nhìn thấy, chỉ có một mình Đổng Phương Dân nhìn thấy. Nhưng lần này Tô Vãn Trinh tới thì tất cả mọi người đều trông thấy.
“Vãn Trinh, sao cô lại tới đây?” Tống Triều Dương nhìn thấy Tô Vãn Trinh cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tô Vãn Trinh mặt mũi đỏ bừng, cô cúi đầu xuống hai tay đan các ngón vào nhau rồi khẽ nói: “Tôi tới để giúp Tiểu Tống giặt quần áo hoặc làm gì đó.”
Lúc này Đổng Phương Dân quả thực là phục sát đất Tống Triều Dương. Người ta thường nói là gái điếm vô tình, ca kỹ bất nghĩa. Gái bị Tống Triều Dương chơi một lần, mà lại còn chủ động tới giặt đồ cho cậu, sao anh ta không sớm gặp được cô ta chứ?
Cả tuần nay Tống Triều Dương quên béng mất Tô Vãn Trinh. Về cơ bản là cậu cũng chẳng để tâm tới việc tốt mà mình đã làm. Có điều Tô Vãn Trinh tới đây thì cậu cũng rất vui, cậu cười nói: “Cuối tuần sao cô không đi chơi với bạn học mà chạy tới chỗ tôi chứ?”
Tô Vãn Trinh thấy Tống Triều Dương không trách cô không mời mà tới liền ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Tống Triều Dương nói: “Chỉ là tôi muốn giúp Tiểu Tống làm chút gì đó thôi.”
“Vậy cũng được, cô vào trong phòng xem có thể làm được gì không, tôi vẫn còn việc phải làm, lát nữa mới qua được.”
“Được!” Tô Vãn Trinh nhận lời rồi nhanh chóng rảo bước vào trong phòng của Tống Triều Dương.
Lúc này Đổng Phương Dân mới ghé sát tới rồi giơ ngón tay cái lên với Tống Triều Dương: “Quản đốc Tống à, cậu quả thật là quá lợi hại đấy. Tôi đi bao nhiêu lần như vậy mà cũng chẳng gặp được cực phẩm thế này, xem ra lại vẫn còn đang đi học.”
Tống Triều Dương vỗ vào vai Đổng Phương Dân một cái rồi nói: “Anh Đổng à, chuyện này đừng nhắc tới với người khác nhé. Cô ấy đã không làm chuyện đó nữa rồi, tôi không muốn huỷ hoại cả đời của cô ấy.”
Đổng Phương Dân cười khan một tiếng: “Không đâu, tất nhiên là không rồi. Có điều tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một chút, tuy cô ấy rất xinh đẹp nhưng nuôi cũng tốn kém lắm đấy, tốt nhất là đừng có thật lòng.”
Tống Triều Dương cười he he nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ làm như vậy. Đi làm việc thôi.”
Buổi chiều ngày hôm đó, rõ ràng là mọi người đều không chú tâm làm việc, hơi tí là lại ngó về cửa phòng của Tống Triều Dương bởi Tô Vãn Trinh liên tục bước từ đó ra phơi quần áo hay làm gì đó.
Bây giờ tuy mới là cuối tháng Hai, nhưng Đồng Giang vẫn rất lạnh. Trước ngực Tô Vãn Trinh đeo một cái tạp dề, cô xắn tay áo lên lộ ra một khoảng cánh tay trắng nõn, đặc biệt là khi bê chậu hay phơi quần áo thì quả thật rất giống một cô vợ nhỏ. Đám đàn ông ở kho bình thường toàn nhìn thấy những người phụ nữ cộc cằn thô kệch nên có một cô gái như Tô Vãn Trinh ở đây thì bảo sao mà bọn họ quản được cái mắt của mình cơ chứ.
Buổi chiều, bốn giờ hơn thì Tống Triều Dương mới bận xong, cậu đi thẳng về phòng của mình. Tô Vãn Trinh đứng đón cậu ở cửa, tay cô cầm một cái bàn chải chà chà lên người Tống Triều Dương rồi nói: “Tiều Tống à, anh thay bộ đồ này ra đi, tôi giúp anh giặt cả thể.”