"Tiểu Mễ à, làm việc thì phải nghiêm túc, không thể vì Tống Triều Dương là người của phòng mình, nên cô bao che được.” Triệu Định An đuổi theo Mễ Đóa Đóa, cố tình dùng khẩu khí của lãnh đạo để nhắc nhở Mễ Đóa Đóa.
Mễ Đóa Đóa ghét nhất là gã Triệu Định An này, nhưng lúc này cũng không dám đắc tội hắn ta, chỉ đành mỉm cười nói: “Cám ơn phó phòng Triệu đã nhắc nhở.”
Hai người lần lượt vào kho hàng số 1 và kho hàng số 2, hàng ở đây rất nhiều, Mễ Đóa Đóa vốn dĩ đếm rất kỹ, nhưng Triệu Định An ra sức hối thúc cô, tới kho hàng số 3 chứa linh kiện điện tử, Triệu Định An lại thay đổi hoàn toàn thái độ, tốc độ chậm hẳn lại.
Cảm thấy Mễ Đóa Đóa đang nghi ngờ, Triệu Định An liền đằng hắng một tiếng nói: “Những thứ hàng thể tích lớn, một món hàng nặng hơn một tấn, không dùng thiết bị máy móc thì không thể nào mất được, nhưng là những món đồ linh kiện điện tử thế này thì rất dễ lấy, một người cũng có thể xách được hai thùng, hơn nữa giá cả lại rất cao, nhất định phải kiểm tra tỉ mỉ.”
Mễ Đóa Đóa gật đầu, thực ra không cần Triệu Định An nói, lần nào cô kiểm tra những loại hàng này cũng đều rất nghiêm túc.
Triệu Định An đứng ở một bên, hai tay ôm vai, nhìn chằm chặp Mễ Đóa Đóa, lúc này chỉ đợi sau khi Mễ Đóa Đóa đếm xong, vẻ mặt hoảng hốt, sau đó anh ta sẽ có thể hỏi tội, đuổi Tống Triều Dương ra khỏi công ty, tới lúc này còn ai dám phá hoại việc của anh ta và Mễ Đóa Đóa.
“Trưởng phòng Triệu, tôi đã kiểm tra xong rồi.” Nào ngờ Mễ Đóa Đóa kiểm tra xong liền bình tĩnh chuẩn bị rời đi.
“Kiểm tra xong rồi? Chính xác không?” Triệu Định An lập tức kinh ngạc hỏi.
Mễ Đóa Đóa cầm đơn hàng nói: “Chính xác mà, anh nhìn xem, số tồn kho và số lượng ở đây hoàn toàn trùng khớp.”
Triệu Định An nhíu mày, nói: “Không đúng, tôi cảm thấy số lượng ở đây hình như thiếu một chút, cô kiểm tra lại đi.”
Mễ Đóa Đóa có chút bất mãn, từ trước tới giờ cô kiểm tra đều rất nghiêm túc, Triệu Định An nói vậy rõ ràng là phủ nhận công việc của cô, có điều người ta là phó phòng, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn kiểm tra lại một lượt, sau đó cô nói: “Rõ ràng là chính xác mà.”
“Không thể nào! Ở đây rõ ràng mất tám thùng.” Triệu Định An kêu to lên.
“Đâu có mất, nếu trưởng phòng Triệu không tin, anh có thể tự kiểm hàng.” Mễ Đóa Đóa cũng nổi giận, cãi lại Triệu Định An.
Triệu Định An lúc này cũng không tranh cãi với Mễ Đóa Đóa, cẩn thận kiểm tra thùng hàng, quả nhiêu không hề thiếu thùng hàng nào cả, điều này khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, tối qua rõ ràng anh ta đã sắp xếp người tới đây ăn trộm tám thùng linh kiện điện tử, và sau khi họ trộm xong còn gọi điện cho anh ta, sao hiện giờ lại không thiếu thùng nào?
“Tôi biết rồi, trong này nhất định có thùng hàng rỗng, đúng, đúng, nhất định là thế!” Triệu Định An tự ý kêu lên, sau đó còn đắc ý nói: “Cô đi gọi trưởng phòng Trịnh và mọi người tới đây, tôi sẽ vạch trần màn kịch của Tống Triều Dương trước mặt mọi người, đừng tưởng rằng mất hàng, để mấy thùng hàng không ở đây là có thể qua mặt được.”
Mễ Đóa Đóa nhíu mày, cô không tin Tống Triều Dương sẽ làm vậy, cô chạy về gọi nhóm người Trịnh Lệ Tú, và còn có chút tức giận nói: “Trưởng phòng Trịnh, tôi rõ ràng đã kiểm hai lần rồi, không thiếu thùng hàng nào cả, nhưng phó phòng Triệu nhất quyết nói trong số đó có thùng hàng rỗng, muốn mở ra kiểm tra, rõ ràng là anh ta đang gây khó dễ.”
Trịnh Lệ Tú nhíu mày, đối với Triệu Định An, cô cũng rất phản cảm, chỉ có điều do có người bên trên nên không làm gì Triệu Định An được, nhưng nếu Triệu Định An làm bừa ảnh hưởng tới công việc của phòng, cô sẽ không nhân nhượng.
Có điều Trịnh Lệ Tú là người rất thận trọng, quay đầu nói với Tống Triều Dương: “Tiểu Tống, ở đây không có vấn đề gì chứ?”
Tống Triều Dương khẽ mỉm cười nói: “Trưởng phòng Trịnh yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt phòng hành chính đâu.”
Trịnh Lệ Tú gật đầu, Triệu Định An đưa ra yêu cầu như vậy, Tống Triều Dương vẫn rất bình tĩnh, rõ ràng là không vấn đề gì, còn Triệu Định An có phán đoán thế này, có chút khiến người ta nghi ngờ.
Vào trong kho, Triệu Định An liền chỉ huy hai công nhân khuân vác khiêng thùng hàng ở đó, chính là hai người tối qua ra sức chuốc rượu Tống Triều Dương.
“Trưởng phòng Trịnh, tôi nghi ngờ ở đây có thùng hàng không, hiện giờ đang mở thùng kiểm tra.”
Trịnh Lệ Tú nhíu mày nói: “Thái độ nghi ngờ đồng nghiệp vô cớ của anh có phải là có vấn đề không?”
Triệu Định An lập tức nói: “Trưởng phòng Trịnh, tôi không phải là nghi ngờ vô cớ, trong này chắc chắn có thùng rỗng, không tin cô hỏi hai công nhân khuân vác này mà xem.”
Trưởng phòng Trịnh quay đầu nhìn hai công nhân khuân vác, hai người này có chút chột dạ nhìn Tống Triều Dương sau đó gật đầu nói: “Hôm nay chúng tôi cảm thấy thùng hàng này đặt không đúng chỗ ngày hôm qua, vì thế… chắc là có vấn đề.”
Biểu hiện của hai công nhân khuân vác này khiến mọi người lập tức nhìn Tống Triều Dương, còn Tống Triều Dương vẫn rất thản nhiên.
Triệu Định An thấy Tống Triều Dương bình tĩnh như vậy, trong lòng cười thầm: “Tên nhóc này hiện giờ vẫn còn giả bộ, nếu không phải ông đây biết đồ trong này mất từ trước rồi, chắc cũng bị mày lòe.”
Trịnh Lệ Tú nhíu mày nói: “Vậy hãy kiểm tra cẩn thận, xem rốt cuộc có mất gì không.”
Triệu Định An vội vàng nhấn mạnh: “Nhất định phải cẩn thận, đừng tưởng rằng trọng lượng na ná nhau, bên trong nhất định sẽ có đồ, không chừng bên trong là đá, hàng giả đấy.”
Nói xong câu này, Triệu Định An liền nhìn về phía Tống Triều Dương, trên mặt Tống Triều Dương liền lộ vẻ lo lắng không thể che giấu, điều này khiến trong lòng Triệu Định An vô cùng vui vẻ, biết rằng cuối cùng mình cũng đã vạch trần màn kịch của Tống Triều Dương, cũng may mình thông minh, nếu không sẽ thực sự bị gã ta qua mắt một cách dễ dàng.
Mễ Đóa Đóa rõ ràng rất căng thẳng, cô rất tin tưởng Tống Triều Dương, cảm thấy việc này nhất định là Triệu Định An đang giở trò, cô khẽ kéo cánh tay Tống Triều Dương, thì thầm nói: “Làm sao đây?”
Tống Triều Dương nháy mắt với Mễ Đóa Đóa, ghé sát tai Mễ Đóa Đóa nói nhỏ: “Yên tâm, không sao cả.”
Mễ Đóa Đóa thấy Tống Triều Dương tự tin như vậy, trong lòng khẽ thở phào nhưng đột nhiên phát hiện ra cô đứng gần Tống Triều Dương thế này, gương mặt trắng hồng lập tức ửng hồng, khẽ nhích một bước, giữ khoảng cách với Tống Triều Dương.