"Ôi trời, xinh thế, ở đây mà cũng có hàng như thế này, quản đốc Tống đúng là tốt số.” Đổng Phương Dân lại liếc nhìn Tô Vãn Trinh, cô gái xinh đẹp thanh tú thế này mà lại có thể gặp ở nơi như quán karaoke, đúng là trăm năm hiếm thấy, hiện giờ trong lòng anh ta đang nghĩ, đợi tới khi Tống Triều Dương rời khỏi đây, anh ta sẽ phải tìm cô gái xinh đẹp thế này mới được.
Tống Triều Dương không biết những suy nghĩ đen tối trong lòng Đổng Phương Dân, nói: “Cũng không tồi, sớm thế này, có việc gì thế?”
“Ờ…” Đổng Phương Dân lúc này mới bừng tỉnh, nói: “Hàng chắc là tám giờ sẽ tới, tôi muốn hỏi quản đốc Tống có gì cần phải chuẩn bị không?”
Tống Triều Dương không hiểu gì về quản lý kho, lúc này mới nói: “Các anh bình thường sắp xếp thế nào thì giờ cũng sắp xếp như vậy.”
“Được thôi.” Đổng Phương Dân gật đầu, sau đó lại lưu luyến liếc nhìn Tô Vãn Trinh rồi mới quay người đi.
Tống Triều Dương lúc này nói: “Cô cũng thấy đấy, tôi cần phải làm việc rồi, tôi không tiễn cô nữa, mau đi đi, cầm lấy tiền, tôi là sợ cô gặp khó khăn lại làm chuyện hồ đồ, cô không cầm, tôi sẽ không yên tâm.”
Tô Vãn Trinh cuối cùng cũng cầm lấy tiền, ngẩng đầu nhìn Tống Triều Dương, kiên định nói: “Tiểu Tống, tôi sẽ không làm chuyện hồ đồ nữa, cho dù có làm chuyện hồ đồ thì tôi cũng nhất định sẽ tìm Tiểu Tổng để làm.”
Tống Triều Dương bị lời nói của Tô Vãn Trinh làm cho phì cười, nhưng cũng yên tâm hẳn, nói: “Được thôi, cô hãy nhớ số điện thoại của tôi, tôi ở đây một tuần, sau đó sẽ về thành phố Đồng Giang, cô có việc gì thì có thể tới tìm tôi.”
Tô Vãn Trinh lưu lại số điện thoại của Tống Triều Dương sau đó lại lấy điện thoại của mình gọi cho Tống Triều Dương, nói: “Tiểu Tống, tôi ở trường sư phạm ngoại ngữ ở Đồng Giang, anh muốn tìm tôi thì vào trường tìm tôi, gọi điện cho tôi cũng được, tôi sẽ ra nhanh.”
Tô Vãn Trinh đã rời đi, Tống Triều Dương cũng không còn gì lưu luyến, chỉ là có một hồi ức không tệ, có thế ôm một cô gái như vậy ngủ một đêm, thực ra cũng rất đáng nhớ.
Hơn tám giờ sáng, hàng loạt xe hàng được vận chuyển tới, nhân viên trong kho sắp xếp tháo gỡ hàng, đếm số lượng, đăng ký một cách quy củ, tất cả đều không cần Tống Triều Dương phải nhúng tay.
Cậu là quản đốc, dù gì cũng là người đứng đầu kho hàng, lúc này căn bản không cần làm gì cả, chỉ cần trò chuyện với người của phòng thu mua vật tư là được.
Mất nguyên một ngày, hàng hóa mới được trả hết về kho, dường như tất cả đều rất bình thường, không có chút vấn đề nào cả.
Trong ba ngày tiếp theo, bên kho hàng không có việc gì đặc biệt, đều là nhập hàng, xuất hàng, nhưng cũng rất bận rộn, nếu như không phải còn nhớ là Triệu Định An sắp xếp cậu tới đây, Tống Triều Dương chắc chắn sẽ không nghĩ tới những việc gì khác.
Tới ngày thứ năm, công việc bên này cơ bản đã không còn việc gì, mấy nhân viên trong kho liền đề nghị tối nay sẽ uống chút rượu, vì ngày mai chính là chủ nhật, vừa không nhập hàng, cũng không xuất hàng, hơn nữa tuần này mọi người đều rất bận, cần thư giãn một chút.
Tống Triều Dương lập tức vui vẻ đồng ý, có điều không dẫn mọi người ra ngoài, chỉ mua một ít đồ ăn, để mọi người uống một bữa trong nhà ăn của kho hàng.
Khi ăn cơm, mọi người đều lần lượt mời rượu Tống Triều Dương, đặc biệt là có hai công nhân khuân vác là càng tích cực, không những hai người ra sức mời rượu Tống Triều Dương, lại còn xúi bẩy người khác tới mời Tống Triều Dương.
Uống rượu có đùa giỡn là bình thường, nhưng từ ánh mắt qua lại của hai người, Tống Triệu Dương có thể nhìn ra hai người này có vấn đề, dường như có ý đồ muốn chuốc say cậu.
Tống Triều Dương thực ra cũng rất biết uống, bình thường nửa ký rượu trắng không thành vấn đề, có điều khi uống tới sáu bảy lạng, Tống Triều Dương liền giả bộ say mê mệt, được Đổng Phương Dân dìu về phòng mình, ngã xuống giường liền ngủ li bì.
Hơn một giờ đêm, người trong cả kho hàng đều đang ngủ say sưa, nhưng lại có hai người lén lút bước tới cửa lớn, rón ra rón rén mở cửa ra, sau đó lẻn vào trong kí túc xá.
Sau khi cửa mở ra, bốn người lén lút đi vào nhà kho, sau đó đi thẳng vào một kho hàng trong số đó, cạy cửa kho hàng ra, mấy người liền bắt đầu vận chuyển đồ ở bên trong.
Kho hàng này chứa các linh kiện điện tử, mặc dù số lượng không nhiều nhưng giá trị rất cao, chỉ có mấy thùng nhỏ nhưng trị giá hàng vạn tệ, bốn người này nhanh chóng khiêng hai thùng, sau đó lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, người của phòng hành chính bất ngờ chạy tới kho hàng của Tống Triều Dương, không chỉ có trưởng phòng Trịnh Lệ Tú, còn có cả phó phòng Triệu Định An, ngoài ra còn có Mễ Đóa Đóa, Trịnh Á Quyên, Lý Chí Sâm, tất cả mọi người đều tới.
Nhìn thấy những người này, Tống Triều Dương lập tức ngạc nhiên bước tới đón, nói: “Trưởng phòng Trịnh, sao mọi người lại tới đây vậy?”
Trịnh Lệ Tú gật đầu nói: “Tôi tới xem công việc của cậu thế nào rồi, nói thế nào đi nữa cậu cũng là người của phòng hành chính chúng ta, chúng ta không thể để xảy ra sai sót, ngoài ra mọi người cũng tới thăm cậu.”
Tống Triều Dương vội vàng cám ơn nói: “Trưởng phòng Trịnh, tôi ở đây rất tốt, mời vào!”
Trong phòng làm việc của Tống Triều Dương, Tống Triều Dương liền mời mọi người ngồi xuống, rót nước cho mọi người, khi Mễ Đóa Đóa nhận lấy nước từ Tống Triều Dương còn mỉm cười với cậu, trong công ty, quan hệ của hai người thân thiết nhất, giờ gặp mặt, đương nhiên sẽ thân mật hơn những người khác.
Sau khi hỏi một lát hỏi han đơn giản, Trịnh Lệ Tú liền nói với Mễ Đóa Đóa: “Tiểu Mễ, cô tới kho kiểm hàng, mặc dù hiện giờ Tiểu Tống của phòng hành chính chúng ta ở đây, nhưng cũng cần phải nghiêm túc một chút, tránh để các phòng khác nói chúng ta làm việc không nghiêm túc, chỉ quan tâm tới người phòng mình.
Mễ Đóa Đóa đáp một tiếng sau đó rời đi, Tống Triều Dương trong lòng cảm thấy rất ấm áp, Trịnh Lệ Tú tuy bình thường rất nghiêm khắc nhưng lại khiến cả phòng hành chính trở thành người một nhà thực sự, thực ra đây cũng là một lãnh đạo không tệ.
Triệu Định An lúc này mới đứng dậy nói: “Tôi đi giúp Tiểu Mễ, như vậy sẽ nhanh hơn.” Nói xong cũng đi theo.
Triệu Định An hôm nay không phải tới để sàm sỡ Mễ Đóa Đóa, ở nơi đông người như kho hàng, anh ta căn bản không thể ra tay được, anh ta đi theo là vì sợ Mễ Đóa Đóa bảo vệ Tống Triều Dương, giấu giếm việc cần báo cáo.