Tống Triều Dương vỗ lưng cô, nói nhẹ nhàng: “Nếu cô buồn ngủ thì ngủ một lát đi, tôi phải dậy rồi, nếu không những công nhân đều đi làm mất.”
Tô Vãn Trinh nhẹ giọng trả lời, vội ngồi dậy, hôm qua trên người cô gái này cũng mặc áo sơ mi, dù cô đã có chuẩn bị mặc cho Tống Triều Dương làm gì thì làm, nhưng vẫn không gan tới nỗi cởi áo ra dụ dỗ Tống Triều Dương.
Nhưng cô không phải lấy áo của mình mà là lấy áo của Tống Triều Dương bị đè dưới chân hai người ra.
Tống Triều Dương nhận lấy, vừa mặc vừa mỉm cười nói: “Cô ngủ thêm một chút đi, bên ba cô đã không còn chuyện gì nữa, cô cũng không cần gấp gáp.”
Tô Vãn Trinh cắn môi nói: “Tiểu Tống, tôi muốn hôm nay về xem một chút trước, buổi tối tôi mới... qua đây, được không?”
Tống Triều Dương vội nói: “Tôi bảo cô ngủ, không phải muốn làm gì với cô, chỉ là muốn cô nghỉ ngơi nhiều thêm, cô trở về nên đi học thì đi học, không cần đến chỗ tôi nữa.”
Tô Vãn Trinh bỗng đỏ mặt, nói nhỏ: “Nhưng anh... hôm qua mệt tới ngủ quên, tôi còn.... tôi còn chưa... với anh...”
Nhìn vẻ mặt không tự nhiên của Tô Vãn Trinh, Tống Triều Dương thực sự động lòng không thôi, xém chút đồng ý luôn, nhưng vẫn xoa mũi nói: “Nếu cô thực sự muốn báo đáp tôi, vậy tôi ra một điều kiện.”
“Được! Chỉ cần là chuyện Tiểu Tống nói, tôi nhất định sẽ làm theo.” Trong lòng Tô Vãn Trinh đột nhiên nhảy loạn xạ, không lẽ Tiểu Tống có sở thích đặc biệt gì chứ, cô nghe nói một số đàn ông ở trên mạng, lúc đối xử với phụ nữ, sẽ có một vài yêu cầu rất đặc biệt.
“Ha ha... Vậy đi, cô hôn tôi một cái, tôi cho là cô đã báo đáp tôi rồi.”
Tô Vãn Trinh bỗng trợn tròn mắt, điều Tống Triều Dương nói và điều cô nghĩ quả thật chênh lệch quá nhiều, cô ngơ ngác nhìn Tống Triều Dương, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.
“Nếu cô miễn cưỡng thì bỏ đi, tôi chỉ đùa thôi.” Tống Triều Dương cười vỗ nhẹ Tô Vãn Trinh, chuẩn bị xuống giường.
“Không phải không phải...” Tô Vãn Trinh vội kéo Tống Triều Dương lại, sau đó hít sâu một hơi, nằm trọn trong lòng Tống Triều Dương, ngẩng đầu, hơi vểnh môi nhỏ lên.
Tống Triều Dương toát mồ hôi, mình chẳng qua chỉ nói đùa muốn hôn một cái, cũng đâu phải hôn thật, nha đầu này quả thật rất thành thật, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên khuôn mặt đỏ đến sắp ứa ra máu của Tô Vãn Trinh, cười nói: “Được rồi.”
“Vậy là được rồi?” Tô Vãn Trinh ngơ ngác nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương gật đầu nói: “Nha đầu ngốc, nụ hôn của cô nên dành cho chàng trai cô thích, chứ không phải vì muốn báo đáp mà dành cho tôi.” Sau đó đỡ Tô Vãn Trinh xuống giường.
Thấy Tống Triều Dương xuống giường, Tô Vãn Trinh cũng nhanh chóng mặc quần áo, sau đó rót nước rửa mặt cho Tống Triều Dương và còn nặn sẵn kem đánh răng cho cậu, trong ly đánh răng cũng rót đầy nước.
Tô Vãn Trinh thực sự rất biết chăm sóc người, nếu ai cưới được cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng Tống Triều Dương biết mình không phải là người đó.
“Tiểu Tống, tiền này... trả cho anh.” Dọn dẹp xong, Tô Vãn Trinh lấy tiền trong túi xách ra, đây là hai vạn tối hôm qua Tống Triều Dương đưa cô, nếu không cần dùng đến thì cô lấy ra lại.
Tống Triều Dương mỉm cười nói: “Cô không cần sao?”
“Không cần nữa, không cần nữa.” Tô Vãn Trinh đỏ mặt nói: “Tiểu Tống đã giúp tôi giải quyết chuyện của ba, cũng không cần trả nợ nữa, tiền này tôi không cần nữa, hơn nữa Tiểu Tống, tiền này cũng là mượn về, cũng phải trả lại.”
Tống Triều Dương gật đầu, đếm đủ ba ngàn đưa cho Tô Vãn Trinh nói: “Vậy tôi không cho cô nữa, nếu không tôi trả tiền cũng phiền phức, nhưng số tiền này cho cô, tôi nghĩ chắc chắn ba cô đã hành hạ người nhà không ít, bản thân cô đi học cũng cần dùng tiền, trong tay không có chút tiền thì không có cách nào sống ở trong trường.”
“Không cần, không cần...” Tô Vãn Trinh xua tay liên tục, vội nói: “Tiểu Tống, anh đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi còn chưa báo đáp anh, sao có thể lấy tiền anh tiếp nữa.”
Tống Triều Dương cười nói: “Chẳng phải cô đã báo đáp rồi sao? Vừa nãy tôi đã hôn cô rồi.”
Lúc này Tô Vãn Trinh rất nghiêm túc nói: “Tiểu Tống, không tính, tôi biết Tiểu Tống chỉ muốn để tôi yên tâm thôi, không phải tôi báo đáp, tôi nhất định phải báo đáp Tiểu Tống, nếu không trong lòng tôi sẽ luôn bất an.”
Tống Triều Dương nhíu mày nói: “Chẳng lẽ cô thực sự muốn tôi lên giường với cô, như vậy mới được tính là báo đáp à?”
Tô Vãn Trinh giật nảy mình, uất ức vặn lấy tay, cúi đầu nói: “Tôi chỉ là... không biết báo đáp Tiểu Tống như thế nào, tôi... chỉ có mỗi thân thể này là vẫn còn sạch sẽ.”
Tống Triều Dương lại nhíu mày nói: “Nếu sau này cô lại được người khác giúp đỡ, có phải cũng dùng thân thể để báo đáp không?”
“Hả! Không phải, những sự giúp đỡ khác, tôi còn có thể nghĩ cách báo đáp, nhưng lần này nếu không phải Tiểu Tống giúp tôi, tôi cũng không biết bị ai hại nữa, nên tôi báo đáp Tiểu Tống như thế hoàn toàn là cam tâm tình nguyện, không hề miễn cưỡng chút nào, tôi biết Tiểu Tống cũng là người tốt, sau này sẽ không ức hiếp tôi đâu.”
Tống Triều Dương bỗng sa sầm mặt, nha đầu này không chỉ muốn dùng thân thể báo đáp, thậm chí còn muốn dùng cả đời để báo đáp, cậu nào chịu đựng được, lườm Tô Vãn Trinh nói: “Cô bỏ ý nghĩ đó cho tôi đi, tôi có bạn gái, không cần cô báo đáp như vậy, tôi cho tiền cô, đó là một duyên phận giữa hai chúng ta, sau này nếu có khó khăn gì vẫn có thể đến tìm tôi nhưng không được hở tí là nói báo đáp, nếu cô không nghe lời, bây giờ tôi sẽ đuổi cô đi liền, sau này đừng nghĩ đến tôi sẽ giúp cô nữa.”
Nghe Tống Triều Dương nói chuyện nghiêm khắc như thế, Tô Vãn Trinh bị dọa đến không dám lên tiếng, khuôn mặt trắng bệch, tỏ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Tống Triều Dương liền mềm lòng, sờ đầu cô nói: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, cô cứ xem tôi là anh trai cô là được, làm anh giúp đỡ em gái, chẳng phải rất bình thường sao.”
Tô Vãn Trinh dè dặt gật đầu, hiển nhiên là sợ nói sai lần nữa sẽ chọc giận Tống Triều Dương.
Lúc này có người gõ cửa, Tống Triều Dương bước qua mở cửa phòng, Đổng Phương Dân cười mỉm nhìn vào trong thì nhìn thấy Tô Vãn Trinh, liền sững sờ, kinh ngạc nói: “Quản đốc Tống, đây là người tối hôm qua à?”
Tống Triều Dương gật đầu nói: “Không sai.”