Hà Uyển hít một hơi thật sâu rồi nói: “Không sai, đúng là tôi có ý này, cậu có điều kiện gì thì có thể đề xuất với tôi. Trong khả năng mà tôi làm được thì tôi sẽ làm cậu vừa ý. Nhưng tôi nói cho cậu biết, tuy tôi là một giám đốc, lúc trước cũng làm việc ở tổng bộ nhưng năm ngoái tôi vừa mới mua nhà, về cơ bản là cũng chẳng có tích cóp gì, hy vọng cậu đừng vòi nhiều quá.”
Tống Triều Dương rít một hơi thuốc, cười híp mắt lại nhìn Hà Uyển rồi nói: “Giám đốc Hà, chị đang kêu nghèo đấy à?”
“Đúng là như vậy, tuy tôi muốn bịt mồm cậu lại nhưng thực sự là năng lực của tôi có hạn. Nếu cậu đòi quá nhiều thì quả thực tôi không cách nào đáp ứng được cho cậu, cùng lắm thì tôi không làm việc ở đây nữa mà sang công ty khác bắt đầu lại từ đầu. Hơn nữa thì dựa vào năng lực của tôi, có muốn nhảy việc cũng chẳng phải chuyện gì khó cả.”
Thấy Hà Uyển vẫn luôn dùng cách thức đàm phán nói chuyện với mình, cô vừa kêu nghèo lại vừa dứt khoát, điều này khiến Tống Triều Dương cảm thấy vô cùng hứng thú. Bình thường ra ngoài chơi tình một đêm thường sợ bị phụ nữ bám lấy nhưng bây giờ thì hay rồi, cậu lại gặp được một người sợ cậu bám lấy cô, hơn nữa còn cho cậu rất nhiều lợi ích.
“Nói đi, cậu có yêu cầu thế nào?” Hà Uyển thấy Tống Triều Dương không nói gì, trong lòng cô lại càng thấy mù mờ nhưng vẫn cố gắng thể hiện ra bản thân mình vô cùng bình tĩnh.
Tống Triều Dương nhìn Hà Uyển rồi lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi nhé, tôi không muốn lấy tiền của chị.”
Sắc mặt của Hà Uyển lập tức thay đổi, kẻ mặt dày mới là kẻ bám dai nhất, thực ra cái mà cô hy vọng nhất là Tống Triều Dương vòi tiền.
“Vậy cậu cần gì?” Hà Uyển gắng hết sức để nói với khẩu khí bình tĩnh.
Tống Triều Dương bỗng nhiên đứng dậy rồi bước tới bên cạnh cô rồi áp sát người vào, cậu nhìn Hà Uyển từ trên cao. Hà Uyển hơi ngửa người về phía sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Tống Triều Dương, cảm giác này khiến cô cảm thấy không ổn chút nào, cảm giác như là để cho Tống Triều Dương áp bức khiến cô cảm thấy rất bị động. Nhưng cô muốn đứng lên thì sẽ đụng phải Tống Triều Dương nên chỉ đành giữ nguyên tư thế này.
Tống Triều Dương khẽ hít hà, cậu tỏ ra cợt nhả rồi cười híp mắt lại nói: “Giám đốc Hà à, thực ra tôi muốn nói với chị là chị quả thật rất cuốn hút, mấy ngày sau đó tôi vẫn hồi tưởng lại sự điên cuồng của buổi tối ngày hôm ấy.”
Hà Uyển lập tức đỏ bừng mặt, nào phải cô không hồi tưởng, chỉ có điều là lần sau gặp lại Tống Triều Dương thì cô đã chẳng còn tâm trạng nhớ lại nữa rồi. Cô siết chặt nắm đấm rồi đanh mặt lại nói: “Tôi muốn cậu quên chuyện này, cậu ra điều kiện đi.”
Tống Triều Dương cười hê hê: “Được, tôi chỉ có một điều kiện thôi. Nếu chị đồng ý với tôi thì sau này tôi sẽ chôn chặt chuyện này trong lòng, tuyệt đối không nói với người thứ ba.”
Hà Uyển vội nói: “Cậu nói đi.”
Tống Triều Dương nở một nụ cười dung tục rồi nói: “Hê hê, điều kiện của tôi là… chúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ này.”
Sắc mặt của Hà Uyển lập tức trở nên lạnh lùng, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Không được, cậu đừng có mơ.”
Ngay lập tức Tống Triều Dương lộ ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc: “Thật sự không được sao? Giám đốc Hà à, chị đang đùa phải không?”
Hôm nay khi Hà Uyển tìm Tống Triều Dương thì cô có nghĩ tới một kết quả tốt nhất đó chính là Tống Triều Dương thoải mái nhận lời không nhắc tới chuyện này nữa, hai người họ coi như là chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng biết khả năng này là rất thấp. Cô có suy nghĩ này là bởi biểu hiện của Tống Triều Dương hôm đó ở quán bar thực sự khiến cô cảm thấy cậu không phải là người thích gây phiền phức cho người khác.
Nhưng bây giờ cô lại chẳng ngờ là Tống Triều Dương lại vô sỉ như vậy, cậu ta lại còn đòi cô duy trì mối quan hệ này. Cậu ta coi cô là loại người gì chứ? Hà Uyển cô phạm lỗi sai nhưng không thể sai mãi được, vậy nên cô chẳng cần suy nghĩ mà quả quyết từ chối.
“Nếu cậu ra điều kiện khác thì còn thương lượng được nhưng điều kiện này tuyệt đối tôi sẽ không đồng ý.” Hà Uyển nhấn mạnh ranh giới của mình một lần nữa.
Tống Triều Dương xoa đầu, cậu vừa lắc đầu vừa ngồi về chỗ cũ rồi nói với vẻ bất lực: “Xem ra dân văn phòng khó làm thật dấy, vừa mới đi làm ba ngày mà đã phải từ chức rồi.”
Cái câu nói không đầu không cuối này của Tống Triều Dương khiến Hà Uyển mù mờ không hiểu gì nhưng ngay lập tức cô đã bị doạ cho hết hồn. Cái tên này có ý gì đây? Há chẳng phải là thà rằng không cần công việc thì cậu ta cũng phải uy hiếp cô ư? Vừa nghĩ tới đây thì sắc mặt cô trở nên trắng bệch, không còn chút sức sống nào.
Hà Uyển hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương nói: “Tống Triều Dương, làm người phải biết chừng mực, đừng ép tôi quá. Cậu có thể đi nghe ngóng xem, Hà Uyển tôi không phải là người dễ bắt nạt đâu.” Nhưng câu nói này cảm giác như không đủ mạnh mẽ.
Tống Triều Dương lắc đầu nguầy nguậy, mặt mũi vô cùng ấm ức nói: “Tôi nói này giám đốc Hà, tôi cũng có bắt nạt gì chị đâu, tôi nói hai chúng ta duy trì mối quan hệ chị là giám đốc còn tôi là nhân viên quèn mà chị lại không chịu, cứ nhất định phải đuổi tôi khỏi công ty. Chị làm vậy quả thực là chẳng thông tình đạt lý chút nào cả. Chị còn muốn tôi phải làm thế nào đây?”
“Cái gì?” Hà Uyển đứng phắt dậy, hai mắt trợn trừng nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương vội né về phía sau, ra cái vẻ vô cùng sợ hãi lắp bắp nói: “Giám đốc Hà, chị định làm gì? Tôi nói cho chị biết, hôm đó chúng ta đã nói rõ rồi, đôi bên tình nguyện, sau khi xảy ra chuyện không được có bất kỳ dây mơ rễ má gì. Không phải là chị định bắt tôi lại xong không buông ra đấy chứ? Tôi chưa lấy vợ đâu, chị tha cho tôi đi.”
“Cậu… cậu….” Hà Uyển liên tiếp nói ra hai chữ “cậu” rồi bật cười chế giễu. Cô ngồi lại vào chỗ rồi nói: “Cậu là đồn khốn nạn, cố tình dọa tôi phải không?”
Lúc này Tống Triều Dương cũng không giả bộ ấm ức nữa mà cười hê hê: “Giám đốc Hà, trông chị căng thẳng quá nên mới đùa với chị thôi, chị đừng để bụng nhé.”
“Cậu làm tôi sợ chết đi được, tôi còn tưởng cậu là kẻ khốn kiếp, tham lam vô độ cơ.” Hà Uyển lườm Tống Triều Dương một cái nhưng mặt cô lại nở nụ cười. Cô căng thẳng cả buổi, lo lắng nguyên một ngày, đến cuối cùng lại có kết quả như vậy, quả thực là Hà Uyển không có cách nào che đậy được sự vui mừng của mình.
Tống Triều Dương cười hi hi nói: “Tuy tôi không có tiền nhưng vẫn hiểu quy tắc trò chơi. Giám đốc Hà, chị cứ yên tâm đi, nếu hôm nay chị còn mời tôi tới quán bar thì tôi chẳng ngại thêm một lần tình một đêm với chị đâu, nhưng ở đây thì tôi không dám.”
“Có ma mới đi tới quán bar với cậu.” Ngữ khí khi Hà Uyển nói câu này sao mà cảm giác như có chút nhõng nhẽo, đã vậy khuôn mặt cô lại còn vô cùng dễ thương.