Tầng 13 có một kho hàng, nơi đó dùng để cất một số vật dụng trong công ty, có một số tài liệu, ngoài ra còn có một số đồ dùng văn phòng phẩm thường dùng, hai người chuẩn bị đồ có ở đây theo danh sách Hà Uyển đưa cho, sau đó lại cùng đưa tới phòng làm việc của Hà Uyển.
Hà Uyển vẫn luôn lén quan sát Tống Triều Dương, nhưng biểu hiện của Tống Triều Dương giống như hoàn toàn không có việc đó, điều này ngược lại càng khiến Hà Uyển lo lắng.
Sắp xếp xong đồ, Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa liền rời đi, những vật phẩm có giá trị như máy tính xách tay, công ty không có sẵn vì thế phải ra ngoài mua, hai người tới tìm Trịnh Tú Lệ xin chữ ký, sau đó liền gọi Trần Hưng Lâm đi mua, khi mua một số vật dụng thì có thể dùng xe của công ty.
“Tiểu Tống, sao rồi, giám đốc xinh đẹp không?” Vừa lên xe, Trần Hưng Lâm liền đắc ý hỏi.
Tống Triều Dương liền nói: “Đúng là xinh đẹp!”
Mễ Đóa Đóa ngồi sau khẽ cười một tiếng nói: “Anh Trần, Triều Dương đã quen biết giám đốc Hà từ trước rồi!”
“Không phải đấy chứ?” Trần Hưng Lâm lập tức ngạc nhiên kêu lên.
Tống Triều Dương nhắc lại một lượt những điều nói với Mễ Đóa Đóa, nhưng Trần Hưng Lâm thì hoàn toàn không giống Mễ Đóa Đóa, cho rằng Tống Triều Dương cố tình, và rất bội phục dũng khí của Tống Triều Dương, đúng là tấm gương của cánh mày râu, điều này khiến Tống Triều Dương có chút cạn lời.
Mua máy tính xách tay, lại một một số đồ Hà Uyển yêu cầu, khi xong xuôi trở về đã là giữa ăn trưa.
Nhà ăn của tòa nhà nằm ở tầng 4, Tống Triều Dương làm một chiếc thẻ ăn theo hướng dẫn của Mễ Đóa Đóa, sau đó lại cùng Mễ Đóa Đóa đi chọn món, hai người là đồng nghiệp, Mễ Đóa Đóa lại là người hướng dẫn cậu, vì thế mọi việc đều rất bình thường.
Người tới đây ăn cơm, Tống Triều Dương cơ bản đều đã từng gặp qua, làm bảo vệ hai tháng, Tống Triều Dương đã ghi nhớ người của cả tòa nhà.
Đương nhiên không phải người nào cũng đều nhớ tên, chỉ biết người ở trong tòa nhà này mà thôi.
Mỹ nữ trong tòa nhà này thực sự rất nhiều, nữ giới khi làm việc đều rất biết ăn diện, chỉ cần không quá xấu, khi ăn diện sẽ đều có thể gọi là mỹ nữ, nhưng xuất sắc nhất vẫn là Trần Tú Như, Mễ Đóa Đóa còn quá trẻ, vẫn kém hơn một chút so với Trần Tú Như, nhưng trong cả tòa nhà, người có thể sánh được với Mễ Đóa Đóa thì không quá mười người, vì thế khi nhìn thấy Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa đang ăn cơm cùng nhau vẫn thu hút rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ của các nam nhân viên văn phòng.
Có điều Tống Triều Dương không nhìn thấy Trần Tú Như và Hà Uyển trong nhà ăn.
Buổi chiều, Tống Triều Dương và Mễ Đóa Đóa lại đi bố trí phòng làm việc của Hà Uyển, Hà Uyển không có trong phòng, mà tới phòng làm việc của Trần Tú Như, dường như cố tình tránh mặt Tống Triều Dương.
Thu dọn đồ đạc xong, lại để cho nhân viên vệ sinh của công ty dọn dẹp toàn bộ phòng làm việc của Hà Uyển một lần nữa, nhiệm vụ của hai người đã hoàn thành.
Bận rộn một ngày ở tầng 14, Tống Triều Dương cũng không nhìn thấy Trần Tú Như, điều này khiến Tống Triều Dương có chút thất vọng, ở nhà của Trần Tú Như, nhìn thấy Trần Tú Như không phải dáng vẻ của sếp tổng, nhưng Tống Triều Dương vẫn chưa thực sự nhìn thấy Trần Tú Như ở công ty rốt cuộc có phong thái thế nào.
Sau khi tan làm, Tống Triều Dương liền mua đồ ăn về nhà, mặc dù không phải là đồ gì đặc biệt nhưng Tống Triều Dương vẫn thích tự mình nấu ăn, cậu không thích ngược đãi dạ dày của mình.
Vừa về tới dưới tòa nhà, Tống Triều Dương liền nhìn thấy một cô gái mặc trang phục nữ tiếp viên hàng không màu xanh da trời, bên cạnh đặt một chiếc vali lớn, lúc này đang cực nhọc xách chiếc vali lớn lên lầu, nhưng mấy lần cũng không thành công.
Tống Triều Dương chưa từng gặp nữ tiếp viên hàng không ở khu nhà của mình, và nữ tiếp viên hàng không mặc trang phục tiếp viên hàng không, đích thực rất dễ khiến một người đàn ông rung động, Tống Triều Dương lập tức bước tới, mỉm cười nói: “Có cần tôi giúp không?”
Cô nữ tiếp viên hàng không đó liền quay đầu lại, cảnh giác nhìn Tống Triều Dương nói: “Không cần.”
Tống Triều Dương lúc này đã nhìn thấy gương mặt của nữ tiếp viên hàng không, cậu thực sự không khỏi kinh ngạc, người bình thường đều cho rằng nữ tiếp viên hàng không nào cũng rất xinh đẹp, nhưng Tống Triều Dương thì biết rất rõ, nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thật sự rất ít, hoặc có thể nói là, những nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp còn lại không nhiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, nữ tiếp viên hàng không đại diện cho vóc dáng đẹp, dung mạo xinh đẹp, và người ngồi máy bay bay qua bay lại, đa phần đều là đàn ông nhiều tiền, nữ tiếp viên hàng không nếu như muốn câu một chàng rể giàu có thực sự là việc rất dễ dàng, đặc biệt là những nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, vì thế nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thông thường thời gian làm việc không dài, phần lớn chỉ làm mấy tháng thì hoặc là gả chồng, hoặc là được người khác bao.
Vì thế Tống Triều Dương cho dù nhìn thấy một nữ tiếp viên ở phía sau nhưng cũng không có bất cứ ảo tưởng gì với dung mạo của nữ tiếp viên này, nhưng nào ngờ phán đoán lần này của mình lại sai lệch, không ngờ đây lại là một mỹ nữ thật sự.
Có thể làm hàng xóm với một nữ tiếp viên hàng không, hơn nữa còn là một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, nghĩ thôi cũng là một việc khiến người ta háo hức, chỉ có điều không biết hàng xóm nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp này rốt cuộc có thể làm hàng xóm của cậu mấy tháng.
Vóc dáng của nữ tiếp viên hàng không rất cao, nữ tiếp viên hàng không trước mặt cũng không phải ngoại lệ, lúc này cô đang đi một đôi giày cao gót màu đen, cao tới hơn một mét bảy, vóc dáng của nữ tiếp viên hàng không đều rất đẹp, cô nữ tiếp viên này cũng rất đẹp, và dường như còn đẹp hơn đại bộ phận nữ tiếp viên hàng không, trang phục tiếp viên hàng không mặc trên người cô đúng là khiến vẻ đẹp của nữ tiếp viên hàng không trong mắt mọi người tăng lên gấp nhiều lần.
Gương mặt là kiểu mặt tròn, ngũ quan tinh tế được phối hợp với tỉ lệ hoàn mỹ, hoặc có thể nói rằng mắt của cô, mũi của cô, miệng của cô, đều không phải hoàn mỹ nhất, môi thậm chí còn hơi dày nhưng khi kết hợp lại với nhau thì lại rất đẹp, chiếc miệng đó cũng chính vì làn môi dày đó mà trở lên gợi cảm.
Chỉ có điều trong mắt cô tiếp viên hàng không lúc này là sự cảnh giác cao độ, cơ thể lùi lại sau một bước, nấp sau lưng vali hành lý.
Tống Triều Dương nhấc rau mình xách lên, nói: “Tôi sống ở căn hộ này, căn ở giữa tầng 16, xin lỗi, thực sự đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp thế này, nhìn có chút thất thần, mong đừng để bụng.”
Nữ tiếp viên này tuy xinh đẹp, nhưng Tống Triều Dương lập tức biết được rằng cô ấy không phải món ăn trên bàn của mình, xinh đẹp như vậy vẫn tiếp tục làm tiếp viên hàng không, chứng tỏ cô gái này vẫn có chút ngây thơ thuần khiết, không phải là kiểu phụ nữ tùy tiện, vì thế chỉ có thể nhìn không thể chạm vào, từ bỏ ý định, trò chuyện với tiếp viên hàng không này sẽ vô cùng thoải mái.