Bộ dạng của Tống Triều Dương lập tức trở nên si tình, cậu nói: “Tôi nói này giám đốc Hà, chị đừng có quyến rũ tôi nhé, chị như vậy khiến tôi không kìm nén nổi.”
Lúc này cơ bản là Hà Uyển không sợ Tống Triều Dương nữa, cô trợn mắt lên nhìn cậu: “Không chịu nổi thì cũng phải chịu. Nhớ cho kỹ, sau này tôi là giám đốc tài vụ, cậu mà không ngoan ngoãn, không nghe lời thì để xem lúc cậu thanh toán hoá đơn tôi có ký tên không.”
“Trời ơi, đây rõ ràng là lấy việc công để trả thù riêng mà.”
“Hơ hơ, ai bảo cậu mồm miệng không tử tế.”
Tống Triều Dương nốc cạn rượu trong ly rồi nói: “Rượu uống cạn rồi, ăn cũng no rồi, tôi cũng phải đi thôi.”
“Đi nhanh như vậy sao?” Hà Uyển vô thức hỏi.
Tống Triều Dương cười hê hê: “Tôi phải tới quán bar săn mồi chứ, lẽ nào giám đốc Hà muốn đi cùng tôi sao?”
“Đi cái đầu cậu ấy, đồ háo sắc, mau đi đi.” Hà Uyển xua xua tay.
Tống Triều Dương bật cười ha hả rồi quay người bước ra ngoài. Cô gái Hà Uyển này quả thực không tồi, nếu còn chơi tình một đêm nữa thì cậu cũng vui lòng. Nhưng mọi người đều cùng ở trong một công ty, nếu làm chuyện này thì sau này khó nhìn mặt nhau lắm, vậy nên Tống Triều Dương chỉ đành bỏ cuộc.
Sau khi Tống Triều Dương đi khỏi thì Hà Uyển ngồi trong phòng bao riêng ngây ra một lúc. Cách giải quyết này quả thật là nằm ngoài dự liệu của cô nhưng rõ ràng đây là cách giải quyết tốt nhất.
“Tên khốn kiếp này, lại đi bar, đồ lưu manh, đồ háo sắc.” Không hiểu sao mà đột nhiên Hà Uyển lại cảm thấy vô cùng tức giận về chuyện Tống Triều Dương lại đến quán bar săn mồi. Cô cảm thấy vô cùng không vui, thậm chí cô còn có sự kích động muốn đi ngăn chặn Tống Triều Dương lại, nhưng chặn cậu ta lại rồi thì sao đây? Lẽ nào lại tiếp tục tình một đêm với cái tên này hay sao?
Hà Uyển giật thót mình, chẳng ngờ bản thân cô lại còn có cả suy nghĩ này nữa. Cô đã sai một lần rồi, không thể sai thêm lần nữa. Kể cả chồng cô có sai trước, anh ta bất nhân bất nghĩa với cô nhưng Hà Uyển cô tuyệt đối không phải người như vậy. Cô sẽ không phạm sai lầm như vậy một lần nữa. Không phải vì người chồng bội bạc đó mà bởi bản thân cô chính là một người nghiêm túc thận trọng.
Tống Triều Dương chẳng hề tới quán bar. Bây giờ không giống lúc trước, cậu không cần tới phụ nữ để trút ra những tâm trạng không vui trong lòng nữa rồi, thi thoảng tới quán bar thì còn là một thú vui chứ ngày nào cũng đi thì chẳng có gì thú vị cả.
Sau khi trở về phòng thì cậu liền nghe thấy tường phòng ngủ vọng lại một tràng âm thanh đập vào tường, cộc cộc vô cùng nhức óc.
Tiếng động này chắc là từ căn hộ phía bên trái vọng tới, đó cũng chính là nhà của cô tiếp viên nọ. Chẳng biết cô tiếp viên đó làm gì, vốn dĩ Tống Triều Dương tưởng rằng sẽ nhanh chóng xong việc thôi nhưng chẳng ngờ là âm thanh đó vang lên liên tục, không ngừng nghỉ. Cuối cùng cậu không chịu được nữa mà đi gõ cửa nhà cô tiếp viên gây ra tiếng ồn đó.
Một lúc sau, cánh cửa mới hé ra một khe hở, cô tiếp viên thò đầu ra, dè dặt nói: “Anh có chuyện gì sao?”
Tống Triều Dương chau mày nói: “Tôi nói này chị gái, chị đang làm cái gì thế? Nửa đêm rồi có cho ai ngủ không?”
“A, xin lỗi, xin lỗi, tôi đang đóng đinh.” Cô tiếp viên xin lỗi rối rít rồi lè lưỡi ra với Tống Triều Dương, trông vô cùng nghịch ngợm.
Tống Triều Dương bất giác bật cười, cậu nói: “Có cần tôi giúp không?”
“Cái này… cậu giúp tôi thật sao?”
“Có gì đâu, chẳng phải chỉ là đóng mấy cái đinh thôi sao. Chuyện nhỏ, chỉ cần chị yên tâm cho tôi vào nhà là được.”
Mặt cô tiếp viên vội biến sắc, cô có chút căng thẳng nhìn Tống Triều Dương, hổn hển mãi không thốt nên lời.
“Vậy như này đi, ngày mai ban ngày tôi sẽ tới giúp chị. Nửa đêm rồi, cô không sợ nhưng tôi sợ cô sàm sỡ tôi đấy.” Tống Triều Dương vừa nói xong liền quay người bước đi.
“A, tôi yên tâm về cậu, cậu vào giúp tôi đi.” Cô tiếp viên đột nhiên hét lên từ phía sau.
Tống Triều Dương xua xua tay nói: “Vậy thì cũng để mai đi, bây giờ muộn rồi, tầng trên tầng dưới đều có thể nghe thấy tiếng động. Đây rõ ràng là gây mất trật tự, tôi không muốn bị tầng trên tầng dưới tới tìm đâu.”
Nhìn Tống Triều Dương đi về phòng rồi đóng cửa lại, cô tiếp viên hơi ngạc nhiên. Đám đàn ông mà cô gặp đều mong vậy mà chẳng được, người đàn ông này lại từ chối cô. Điều này khiến cô lập tức nảy sinh sự tò mò với Tống Triều Dương, rốt cuộc anh ta là người đàn ông thế nào nhỉ.
“A! Không phải cậu ta là gay đấy chứ, vậy nên mới không thích gái đẹp?” Cô tiếp viên xinh đẹp lập tức nghĩ ra một khả năng khiến toàn thân nổi da gà. Cô rùng mình một cái rồi lập tức đóng cánh cửa chống trộm vào.
Ngày thứ hai, Tống Triều Dương lại tới công ty đúng giờ. Có rất nhiều người đang đứng chờ thang máy, kể cả có tới ba cái thang máy thì cũng không chen hết vào được.
Đây là chuyện chẳng cách nào giải quyết được. Khoảng thời gian đi làm và tan làm thì thang máy đều chật kín người. Khi cậu còn làm bảo vệ thì Tống Triều Dương vẫn luôn cảm giác đám công sở này có một điểm không bằng bảo vệ đó là chờ thang máy, nhưng bây giờ cậu không thể không đợi rồi.
Phía sau lưng vọng tới tiếng giày cao gót với tiết tấu vội vã. Chẳng cần ngoái đầu lại thì Tống Triều Dương cũng biết là Trần Tú Như tới.
Cậu quay đầu lại rồi mỉm cười chào hỏi Trần Tú Như: “Chào Trần tổng.”
Trần Tú Như gật gật đầu, khuôn mặt cô không lộ ra biểu cảm gì đặc biệt cả. Đối với cô thì Tống Triều Dương chỉ là nhân viên chứ không phải là người đóng vai bạn trai đợt tết. Hơn nữa, ở trong công ty thì cô lại càng không muốn để người khác biết được quan hệ giữa hai người họ.
Tuy Trần Tú Như là sếp lớn nhưng chỉ là sếp của một trong những công ty ở toà nhà này thôi. Toà nhà này có tổng cộng hai mươi tám tầng, có tới hai mươi công ty. Nhân viên của các công ty khác kể cả có biết Trần Tú Như nhưng cũng chẳng đến mức phải nịnh bợ cô, vậy nên cô cũng phải cùng chờ thang máy như mọi người.
Lúc này Hà Uyển cũng bước tới. Cô chào hỏi với Trần Tú Như trước rồi gật gật đầu với Tống Triều Dương bởi Tống Triều Dương thật sự làm như hôm qua đã nói, cậu vô cùng khách khí lễ phép với cô.
Hà Uyển chỉ liếc nhìn Tống Triều Dương một cái rồi nói với Trần Tú Như: “Trần tổng, tôi đã tìm hiểu một lượt về tài vụ của công ty nên cũng đã có một vài suy nghĩ. Lát nữa nếu Trần tổng có thời gian thì tôi muốn bàn bạc với cô một lúc.”
Trần Tú Như gật gật đầu nói: “Tôi cũng đang muốn nói vài chuyện trong công ty với giám đốc Hà đây.”
Ở đây đông người phức tạp nên Trần Tú Như và Hà Uyển chỉ nói vài câu đơn giản vậy thôi, những chuyện cụ thể thì tất nhiên là họ sẽ không nói rồi. Sau đó họ cùng các nhân viên khác đợi thang máy.
Lại một tốp nữa đi lên, Tống Triều Dương cùng Trần Tú Như và Hà Uyển cuối cùng cũng chen được vào thang máy.
Mấy hôm nay ngày nào Tống Triều Dương cũng phải chen thang máy, đây là cái mà cậu cảm thấy rất hưởng thụ bởi lúc này trong thang máy có rất nhiều nữ nhân viên. Mọi người chen chúc đè áp lên nhau là rất bình thường, tuy Tống Triều Dương không tới mức ra tay trong thang máy nhưng sự cọ xát cơ thể không cách nào tránh được này khiến cậu rất dễ chịu.