"Nhìn đủ chưa?” Tống Triều Dương quay đầu sang nói với gian vệ sinh ở bên cạnh.
Tấm cửa ngăn cách mở ra một khe hở, một cậu bạn dáng người gầy guộc đứng sau cánh cửa chứng kiến toàn bộ quá trình Tống Triều Dương đại sát tứ phương. Tống Triều Dương bỗng dung hô lớn khiến cậu bạn gầy gò này sợ giật bắn mình. Cậu ta mở cánh cửa rón rén bước ra.
“Đại… Đại ca…” Cậu bạn gầy gò lắp bắp nói: “Chúng ta cùng lớp đấy…”
Tống Triều Dương chẳng có chút ấn tượng nào với cậu ta cả, cậu khẽ xua xua tay nói: “Cậu mau đi đi!”
Cậu bạn kia quay người co giò chạy.
Cậu bạn đó chạy ra khỏi nhà vệ sinh liền đụng phải một nam sinh đang định đi vào, cậu bạn gầy guộc kia vội tóm chặt lấy cánh tay của nam sinh này.
“Thái Nha, tôi muốn đi xả nước!” Nam sinh định đi vệ sinh trợn mắt nói.
“Đừng có vào đó!” Thái Nha khẽ nói: “Ngũ Phúc ở bên trong!”
Nam sinh lập tức thất kinh, đột nhiên thấy không buồn tiểu nữa.
“Lại bắt nạt ai đó?” Nam sinh khẽ hỏi.
Thái Nha lắc lắc đầu không nói gì. Bây giờ cậu ta hối hận chết đi được. Cậu ta thực sự hối hận khi Hà Chí Đào đuổi mọi người ra mà cậu ta lại không chạy ra. Cũng chẳng biết là khi Tống Triều Dương bảo cậu đi ra ngoài thì anh em Ngũ Phúc có nhận ra cậu hay không nữa. Nếu để năm tên khốn này biết được cậu đã nhìn thấy bọn chúng mất mặt thế nào thì kiểu gì cũng không tha cho cậu.
Nhưng ngẫm lại thì ngày thường anh em Ngũ Phúc ngông ngênh ngang ngược nay lại bị người ta đánh cho như chó, thật là hả hê quá đi.
Thật chẳng ngờ cậu bạn Tống Triều Dương hôm qua vừa mới tới được phân vào cùng lớp với cậu trông dáng vẻ thanh tú nho nhã như vậy mà hôm nay đột nhiên bộc phát thần uy, mình cậu ta cân cả Ngũ Phúc luôn. Nói ra ngoài có đánh chết cũng chẳng ai tin.
Mấy tên này chẳng phải chỉ dựa vào thân phận mà hù doạ người khác, bọn chúng thật sự dám ra tay tàn độc. Gia đình không phải làm quan to thì cũng là siêu giàu, có quan hệ không hề đơn giản. Kỳ trước có một học sinh bị mấy tên này đánh cho rách lá lách phải nhập viện. Phụ huynh tìm tới tận trường, trường học phải ra mặt giải quyết. Kết quả là người ta áp dụng biện pháp mềm rắn kết hợp, sau cùng chỉ bồi thường cho ít tiền. Nhà trường muốn đuổi học mấy tên xấu xa làm hại tới tập thể này đi nhưng cuối cùng thì người bị hại lại sửa lời, nói là nhận nhầm người. Làm thầy hiệu trưởng lớn tuổi của Trung học thực nghiệm số 4 bực bội suốt mấy ngày liền.
Năm tên to cao nằm ngổn ngang trên nền nhà vệ sinh, Tống Triều Dương liếc một lượt rồi bước về phía tên Gấu Mập. Gấu Mập bị Tống Triều Dương đạp cho một cái đụng hỏng cả nhà vệ sinh, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.
“Mày định làm gì?” Gấu Mập nhìn Tống Triều Dương nói.
Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng rồi đá Gấu Mập lăn ra. Gấu Mập đau đớn kêu lên một “ai ui” rồi bò lồm cồm trên đất.
Tống Triều Dương tóm lấy thắt lưng của Gấu Mập. Gấu Mập nặng bảy tám mươi cân bị Tống Triều Dương nhấc lên tựa như nhấc một con rối bằng giấy dán vậy.
“Mày… mày làm gì đấy?” Gấu Mập cảm thấy bản thân giống như một con búp bê bằng vải, còn chưa dứt lời thì đã bị Tống Triều Dương ném vào trong thùng đựng nước bẩn ở cửa nhà vệ sinh như vứt một bao cát vậy.
“A…” Gấu Mập lại kêu lên.
Tống Triều Dương cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ửng đang trợn trừng lên nhìn mình của Gấu Mập rồi nói: “Bây giờ đã nhớ ra chưa? Là mày tự ngã hay tao va vào mày?”
“Con mẹ nhà mày nữa!” Gấu Mập trợn trừng mắt lên to như mắt bò, nhổ nước bọt vào Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương nghiêng người né, cậu dùng một tay tóm lấy tóc của Gấu Mập giật mạnh về phía trước, kéo đến chỗ cái xô.
Gấu Mập đau tưởng chết, còn chưa kịp chửi bậy thì đã bị Tống Triều Dương nhấn đầu xuống cái xô bẩn.
Gấu Mập giãy giụa dữ dội, xém chút đã lật đổ cái xô. Tống Triều Dương điểm vào một điểm trên xương sống của Gấu Mập. Gấu Mập chỉ cảm giác rằng xương sống của mình tê đi, toàn thân mềm nhũn ra như một con giun, không còn chút sức lực nào nữa.
Khoảng nửa phút sau, Tống Triều Dương nắm tóc xách Gấu Mập lên. Gấu Mập thở hổn hển, mùi phân thối um tràn vào trong mũi, dạ dày dấy lên cảm giác buồn nôn. Gấu Mập “Oẹ” một tiếng, nôn sạch bữa sáng vừa ăn xong cách đây chưa lâu vào xô.
“Sao thế? Mày chê mùi không thơm à?” Tống Triều Dương cười nhạt hỏi.
Gấu Mập vừa nôn những cái bẩn thỉu trong miệng ra vừa trợn mắt nhìn Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương nhấn mạnh xuống, đầu của Gấu Mập lại bị ấn vào xô nước.
Lần này khá lâu, tròn một phút thì Tống Triều Dương mới vớt Gấu Mập ra.
“Mày phục chưa?” Tống Triều Dương hỏi.
Gấu Mập nôn thốc nôn tháo nước bẩn ra, đâu có thời gian mà nói nữa.
“Con mẹ mày nữa, có biết thân phận của bọn tao không hả?” Quách Quang Huy loạng choạng đứng lên rồi đỡ Hà Chí Đào ở bên cạnh dậy.
“Không biết!” Tống Triều Dương cười nhạt nói: “Mày còn có thể có thân phận gì chứ? Chẳng phải đều là học sinh sao?”
“Thằng ranh, mày được lắm!” Hà Chí Đào một tay chống hông, tay kia chỉ vào Tống Triều Dương nói: “Con mẹ mày, chả lẽ mày không sợ là ra khỏi trường sẽ bị người ta đâm chết à?”
Tống Triều Dương cười hê hê một tiếng: “Mày có bản lĩnh thế thì đi học làm gì? Ra ngoài làm đại ca xã hội chẳng phải còn oai hơn ở đây gấp trăm lần à?” Tống Triều Dương mỉa mai.
Hà Chí Đào không nén được cơn hận, đang định mở mồm ra chửi mấy câu thì chẳng ngờ Tống Triều Dương đã lao tới song phi cả hai chân vào ngực của hai bọn chúng.
Giống Gấu Mập ban nãy, hai thằng bay khỏi mặt đất, bắn thẳng vào tường rồi bổ nhào xuống sàn.
Tống Triều Dương ngồi xổm trên sàn nhìn hai bọn chúng nằm dưới đất. Cả hai mắt nhắm hờ, đến ngay cả nói cũng chẳng còn chút sức lực nào.
“Nhớ kỹ nhé, sau này đừng chửi mẹ tao nữa. Vì tao không có mẹ!” Tống Triều Dương lạnh lùng nói.
Tống Triều Dương quay người lại, cậu lại đi tới trước mặt Gấu Mập. Gấu Mập đang ngồi sõng soài trên đất, lưng dựa vào tường.
Gấu Mập sắp nôn cả mật ra đến nơi rồi, người không chỉ đau mà còn đầy mùi phân và nước tiểu khiến nó chỉ muốn chết quách đi cho xong.
“Con…” Vừa mở miệng, Gấp Mập đã bị Tống Triều Dương vả cho một cái vào mặt.
“Mày không nghe thấy à?” Tống Triều Dương nheo mắt nói: “Tao đã bảo là tao không có mẹ rồi cơ mà!”
Miệng Gấu Mập chảy máu, nó nghiến răng nói: “Hôm nay coi như bọn tao thua! Nhưng mày nhớ đấy, cả năm người bọn tao gia thế đều không bình thường đâu. Mày sỉ nhục bọn tao như vậy không sợ bọn tao sau này trả thù à?”
Tống Triều Dương cười hê hê: “Mới thế này mà đã là sỉ nhục chúng mày rồi á? Sao mày không nghĩ đến lúc chúng mày bắt nạt các bạn khác thì người ta nghĩ sao?”
“Mày có hai lựa chọn!” Tống Triều Dương chẳng thèm phí lới với Gấu Mập: “Hoặc là tao tiếp tục ấn đầu mày vào xô nước cho đến khi mày phục thì thôi. Hoặc là mày đứng lên cong lưng chín mươi độ, đầu chạm tường, tay đưa ra đằng sau lưng đứng im cho tao!”
“Con… Mày đừng có mơ…” Gấu Mập thở hồng hộc hét lên.
Chẳng đợi Gấu Mập kịp phản ứng, Tống Triều Dương đã lại ấn đầu nó vào xô nước.
Không đầy một phút sau, Tống Triều Dương thả tay ra. Gấu Mập thở hổn hển vội nói: “Tao đứng… Tao đứng…”
“Nghe lời là đúng rồi!” Tống Triều Dương cười khẩy một tiếng rồi liếc nhìn những đứa khác đang nằm trên đất rồi lại nhìn Gấu Mập đang lồm cồm bò dậy nói: “Tao mà sợ cái gì thì tao lại dám xử chúng mày khi biết Mục Đức Cao phái chúng mày tới à? Thế nên mấy cái lời thừa thãi này đừng có nói nữa, có bản lĩnh thì cứ đến tìm tao. Tao chờ. Bây giờ tao để chúng mày làm vậy là vì muốn chúng mày thử nhớ lại cảm giác gần như tuyệt vọng của những người bị chúng mày bắt nạt!”
Ngoài Lưu Tự Phi đã ngất đi thì bốn người chúng đưa mắt nhìn nhau, chúng đều cảm thấy không biết phải làm thế nào. Bọn chúng chưa bao giờ gặp phải đối thủ như Tống Triều Dương. Lúc trước bọn chúng ngang ngược hoành hành trong trường chẳng sợ bất cứ một ai. Học sinh nhà có tiền có thế lực hơn bọn chúng thì chẳng có mấy người, kể cả có thì cũng chẳng đánh lại được bọn chúng. Dẫu rằng có mượn thế lực từ gia đình thì cũng chỉ có thể giải quyết ở ngoài trường học. Hơn nữa thì những người có thân phận như vậy lẽ thường sẽ không ra ngoài gây lộn. Ví như là tứ đại công tử.
Những người khác thì chẳng cần phải nói, hầu hết học sinh chỉ có thể cam chịu để mặc chúng bắt nạt. Cũng chẳng phải chưa từng gặp qua người có thân thủ giỏi như Tống Triều Dương, nhưng nghĩ sau này hậu quả mà chúng báo thù thì cũng chỉ đành nhịn đắng nuốt cay. Kẻ như Tống Triều Dương không chút e dè thân phận của bọn chúng thì quả thật là lần đầu gặp.
Diêu Kim Tiền đã hồi lạinén nhịn đau đớn trên người, xông mạnh ra phía ngoài cửa. Tống Triều Dương liền thò chân phải ra ngáng, Diêu Kim Tiền theo quán tính bổ nhào về phía trước, ngã xuống cạnh Hà Chí Đào và Quách Quang Huy.
“Không đợi được nữa à?” Tống Triều Dương cười hỏi.