Cú ngã của Diêu Kim Tiền không hề nhẹ, xương cốt vốn đau ê ẩm toàn thân giờ lại càng đau hơn. Nó nghiến răng xoay người lại, Diêu Kim Tiền chỉ vào Tống Triều Dương nói: “Thằng ranh con, mẹ mày nữa mày xong rồi, chờ vào nhà lao mà bị thông nát đít đi…!”
Tống Triều Dương dẫm lên ngực của Diêu Kim Tiền. Diêu Kim Tiền há hốc miệng, thậm chí còn không kêu lên được.
“Thằng ôn con, đừng bảo là tao không cảnh cáo mày, bố nó là cục trưởng công an…” Gấu Mập cong lưng, chắp tay ra phía sau, đỉnh đầu hướng vào tường nhà vệ sinh quay người lại nói.
“Mày không muốn tao nhét mày vào trong xô nước thì câm mõm lại!” Tống Triều Dương chỉ vào xô nước bẩn, lạnh lùng nói với Gấu Mập.
Gấu Mập biết điều liền ngậm miệng lại. Tống Triều Dương tóm lấy cổ áo của Diêu Kim Tiền: “Hoá ra là nhà mày mở cục công an à? Chả trách mà ngang ngược thế!”
Nhìn ánh sáng xuyên thấu tim phát ra từ đôi mắt của Tống Triều Dương, Diêu Kim Tiền hơi chột dạ. Nó đang định nói thêm mấy câu đe doạ thì chẳng ngờ Tống Triều Dương lại chẳng cho nó cơ hội, nó liền bị tóm cổ ấn vào xô nước.
Vẫn chỉ là một ngón tay khẽ điểm vào cột sống của Diêu Kim Thành, một giây trước nó còn không ngừng giãy giụa mà trong tích tắc đã nhũn hết cả ra.
Hà Chí Đào và Quách Quang Huy nằm rạp dưới đất đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ không thể tin nổi. Ngón tay điểm vào người Gấu Mập thì còn có thể coi như là hoa mắt nhìn nhầm. Nhưng bây giờ cả hai đang nằm cạnh Diêu Kim Tiền, gần ngay trước mắt nên nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Chỉ điểm nhẹ một cái mà thân hình to lớn vạm vỡ như gấu cũng trở nên mềm như bún trong tay Tống Triều Dương.
Dìm khoảng một phút, Tống Triều Dương lôi Diêu Kim Tiền từ xô nước lên.
“Có đứng không?” Tống Triều Dương lạnh lùng hỏi.
“Phì…” Diêu Kim Tiền ngẩng đầu lên, phun nước bẩn vào Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương lại dúi mạnh Diêu Kim Tiền vào xô nước.
Diêu Kim Tiền không kịp phản ứng, uống nguyên cả ngụm nước bẩn.
Tống Triều Dương buông Diêu Kim Tiền mặt mũi lấm lem nước bẩn ra rồi nhìn nó nôn thốc nôn tháo vào trong xô nước.
Hà Chí Đào và Quách Quang Huy nằm dưới đất vô thức nuốt nước bọt, bọn chúng đang cố nén cảm giác buồn nôn lại. Gấu Mập đang chúi đầu vào tường cũng không cách nào nhịn nổi mà dựa vào tường bắt đầu nôn khan.
“Thấy thế nào?” Tống Triều Dương cười nhạt nói.
“Thằng khốn… mày… mày chết chắc rồi, có… có bản lĩnh… mày đánh chết tao đi!” Diêu Kim Tiền thở hồng hộc lắp bắp nói.
“Cũng gớm ra phết đấy!” Tống Triều Dương gật gật đầu tán dương.
“Thằng ranh, mày vừa phải thôi. Ba nó là anh hùng chiến đấu, chuyển ngành xong mới làm cảnh sát, nhà chỉ có mỗi đứa con thôi…” Gấu Mập đầu đang hướng tường, quay lại nói.
“Nhiệt huyết hào tình của quân nhân đến đời mày thừa hưởng lại là thành bắt nạt người khác, ức hiếp kẻ yếu à?” Tống Triều Dương nhìn Diêu Kim Tiền đang không phục nói: “Ba mày nếu biết mày ỷ vào quyền thế của ông ta mà làm chuyện xấu xa thì tuyệt đối sẽ hối hận vì đẻ ra đứa con như mày, đáng lẽ khi đó phải ném vào tường…”
Tống Triều Dương lại dúi đầu Diêu Kim Tiền vào xô nước. Đến khi Diêu Kim Tiền uống mấy ngụm nước bẩn thì cậu mới thả ra.
“Vinh quang của quân nhân không phải để đứa như mày làm bại hoại đâu!” Đôi mắt Tống Triều Dương loé lên tia sáng hung hãn: “Hoặc là đứng, hoặc là uống hết nước trong xô này!”
Nhìn sự dữ dằn trong đôi mắt của Tống Triều Dương, Diêu Kim Tiền bất giác cảm thấy sợ hãi. Tống Triều Dương cứ như là lòng dạ sắt đá vậy, căn bản là không hề đếm xỉa tới những lời mà bọn chúng nói. Nếu bản thân nó không làm theo như lời cậu ta bảo thì 99% là sẽ phải uống hết cái xô nước này. Diêu Kim Tiền cân nhắc được mất rồi nghiến răng nói: “Tao đứng…”
Tống Triều Dương căn bản là không cho Hà Chí Đào và Quách Quang Huy có cơ hội phản bác. Cậu chẳng thèm nói gì mà dúi đầu chúng vào xô nước, đến khi bọn chúng uống mấy ngụm nước bẩn xong thì mới thả ra.
Cả bốn đứa đứng xếp thành hàng cong lưng chổng mông, đầu hướng vào tường. Tống Triều Dương lại lôi Lưu Tự Phi đang ngất đi dậy, ấn vào xô nước.
Không cho Lưu Tự Phi có cơ hội mở miệng, cứ dìm được một phút thì Tống Triều Dương lại để Lưu Tự Phi thở mấy hơi. Đến khi nửa xô nước bị húp sạch sẽ rồi thì Tống Triều Dương mới thả Lưu Tự Phi ra.
Lưu Tự Phi mềm nhũn nằm xuống sàn, Tống Triều Dương đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Mùi vị thế nào? Nếu không đủ thì nhà vệ sinh nữ ở bên cạnh vẫn còn đấy!”
Lưu Tự Phi nghiến răng, đôi mắt lộ ra ánh nhìn hung dữ như dã thú.
Tống Triều Dương liền đá vào mồm Lưu Tự Phi, hai cái răng cửa bay ra.
“Bình thường tao không để lại vết thương nhìn thấy bên ngoài đâu! Nhưng tao thấy mày có vẻ không phục lắm? Vậy nên tao lưu lại chút ấn tượng cho mày. Sau này khi nào bắt nạt người khác thì nghĩ lại xem liệu có bị người ta đánh cho gãy răng không nhé!” Nhìn Lưu Tự Phi đang chảy máu trong mồm, Tống Triều Dương cười nhạt nói: “Cũng chẳng cần phí lời nói thêm là nhà mày có quan to thế nào hay lắm tiền cỡ nào đâu! Anh em của mày đã nói rồi!”
“Mày muốn thế nào?” Lưu Tự Phi mặt mũi dúm dó nói.
“Nhìn thấy chưa?” Tống Triều Dương giật tóc Lưu Tự Phí lên kéo đầu nó sang rồi chỉ vào bốn đứa kia nói: “Đứng như thế!”
“Được!” Lưu Tự Phi nghiến răng đang chảy đầy màu, gắng gượng nói ra một chữ.”
“Cái cậu nam sinh đẹp trai mà hôm qua vừa đến lớp chúng mình tên là gì ý nhỉ?” Một nữ sinh vừa ăn sáng xong bước từ nhà ăn vào lớp hỏi ầm ỹ lên.
“Tống Triều Dương. Sao thế?” Một nữ sinh ngồi gần đó nói.
“Bị mấy tên học sinh cá biệt của Ngũ Phúc chặn trong nhà vệ sinh rồi!” Nữ sinh vừa tiến vào lớp nói.
“Cậu nói gì cơ?” Tô Nhã Văn đi ngang qua ngạc nhiên hỏi.
“Ở nhà ăn ý, mình vừa ăn cơm xong, trên đường đi về thì thấy đám Ngũ Phúc đang quây Tống Triều Dương đi vào nhà vệ sinh nam ở nhà ăn, chúng nó còn đuổi hết các nam sinh khác ra ngoài.
“Mấy tên khốn này!” Tô Nhã Văn vừa chửi vừa chạy ra ngoài.
Cả trường này có mỗi Lý Tương Tư là quen Tống Triều Dương. Hơn nữa thì lúc này Tô Nhã Văn quả thực cũng không chắc là Tống Triều Dương và Lý Tương Tư có quan hệ gì.
Tô Nhã Văn vội vã chạy về phía nhà ăn, vừa chạy vừa gọi cho Lý Tương Tư.
“Gì thế?” Lý Tương Tư vừa xuống xe taxi, cô nghiêng đầu kẹp điện thoại vào vai, một tay cầm cặp sách, tay kia lấy một nắm tiền lẻ ra.
“Cậu ở đâu đấy?” Tô Nhã Văn vội hỏi.
“Mình vừa đến cổng trường đây!” Lý Tương Tư cho tiền lẻ vào trong túi quần, tay phải cầm điện thoại nói.
“Tống Triều Dương xảy ra chuyện rồi!” Tô Nhã Văn sốt sắng nói.
Lý Tương Tư thất kinh, vô thức trở nên căng thẳng: “Tống Triều Dương bị làm sao rồi?”
Cô vừa nói vừa sải nhanh bước chân chạy vào trong trường.
“Cậu ta bị đám Ngũ Phúc chặn ở trong nhà vệ sinh chỗ nhà ăn, bây giờ không biết sao rồi nữa! Cậu mau qua đó nhé, mình đang chạy qua đấy đây!” Tô Nhã Văn vội nói.
Lý Tương Tư liền chuyển hướng, cô vừa đi vừa nói: “Cậu không cần lo quá đâu, chắc sẽ không sao đâu!” Tốc độ của bước chân cô chậm lại.
Cô đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ Tống Triều Dương bộc phát thần uy trên tàu rồi, so sánh như phim cũng chẳng ngoa. Hơn nữa thì sau việc đó cậu Hứa Tất Thành cũng nói với cô là trình độ của Tống Triều Dương không phải dạng vừa đâu, bảy tám gã to con tầm thường căn bản là không làm gì được cậu, huống hồ là lũ học sinh lông còn chưa mọc đủ như Ngũ Phúc. Vậy nên khi nghe nói là đánh nhau thì Lý Tương Tư lại chẳng lo lắng chút nào.
“Bây giờ chắc đã bị đánh cho gần chết rồi ấy chứ!” Tô Nhã Văn lo lắng nói. Chỉ cần là học sinh của trường Trung học Thực Nghiệm số 4 thì không ai là không biết tới ác danh của Ngũ Phúc. Học sinh bị đánh cho tàn phế hay trở nên ngớ ngẩn cũng chẳng phải một hai người.
“Không sao, cậu cứ yên tâm đi!” Lý Tương Tư nhẹ nhõm nói: “Cậu đang ở đâu đấy? Đợi mình một lát, mình bây giờ cũng đang qua đó đây!” Nói xong liền cúp máy.
Tô Nhã Văn sốt sắng đứng ở con đường rợp bóng cây đi về phía nhà ăn trong trường. Cũng chẳng phải là cô quan tâm Tống Triều Dương cho lắm, mà là cô dấy lên nghi vấn về động cơ mà mấy gã học sinh cá biệt này tìm Tống Triều Dương.
Tối qua khi cô gọi cho Lý Tương Tư thì Mục Đức Cao ở ngay bên cạnh. Cậu ta hoàn toàn nghe được là Lý Tương Tư và Tống Triều Dương ở với nhau. Mà người nhà của Lý Tương Tư vì tìm cô mà tưởng như sắp phát điên tới nơi. Người tương đối nghiêm chỉnh chấp hành gia giáo như Lý Tương Tư chưa bao giờ để xảy ra chuyện này. Mục Đức Cao trong lòng thoải mái được mới lạ đấy.
Dựa vào hiểu biết của Tô Nhã Văn với Mục Đức Cao thì Mục Đức Cao tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tống Triều Dương. Còn chuyện ngày hôm nay rất có khả năng là Mục Đức Cao bày ra. Bởi Tô Nhã Văn biết, Mục Đức Cao thường xuyên qua lại với đám anh em gọi là Ngũ Phúc này.
Tô Nhã Văn vẫn luôn có cảm tình với Mục Đức Cao, chỉ có điều là trong lòng Mục Đức Cao chỉ có mình Lý Tương Tư. Tô Nhã Văn cũng có đôi chút hiểu về gia thế của Lý Tương Tư, tính cách thì chẳng phải bàn. Cô thực sự là không muốn Lý Tương Tư và Mục Đức Cao xảy ra chuyện gì không vui. Nếu hôm nay Tống Triều Dương có mệnh hệ gì thì tình hình này khó mà tránh nổi.