"Nhìn gì mà nhìn, muốn ăn đòn à?” Hà Chí Đào quát đám bạn học đứng xem xung quanh.
Những học sinh đứng xem náo nhiệt xung quanh lập tức bỏ chạy tán loạn, xem ra mấy nam sinh cao lớn này cũng có danh tiếng không nhỏ ở trong trường.
Hai nam sinh đi ở phía trước, ba nam sinh đi theo sau, Tống Triều Dương đi ở giữa, đi về phía căng tin. Trận hình như vậy nhằm mục đích không để Tống Triều Dương chạy trốn.
Nhìn Lưu Tự Phi gần như đi sánh ngang mình, Tống Triều Dương luôn có cảm giác hơi quen thuộc, hình như đã từng gặp được ở đâu đó. Nhưng mình tới Kinh Thành mới được một tháng, tới trường Thực Nghiệm số 4 hôm nay mới là ngày thứ hai, ngoài lên lớp ra, cơ bản không ra khỏi phòng học, cũng chỉ đi ăn một bữa với Lý Tương Tư ở căng tin.
Một luồng ánh sáng vụt lóe qua trong đầu, Tống Triều Dương loáng thoáng nhớ ra điều gì đó. Điểm lại một lượt toàn bộ mọi người tiếp xúc từ hôm qua tới nay.
Lý Tương Tư, Tô Nhã Văn, Mục Đức Cao, Chu Bằng Trình…
Đúng rồi, chính là ở trong căng tin trường học! Trưa qua mình và Lý Tương Tư tới căng tin ăn cơm, giữa chừng nhìn thấy Mục Đức Cao, Chu Bằng Trình và mấy nam sinh cao lớn nữa cũng tới căng tin ăn cơm, trong số đó cũng có tên Lưu Tự Phi này.
Hừm… trong lòng Tống Triều Dương cười nhạt hai tiếng, mấy nam sinh này chắc là do Mục Đức Cao phái tới. Hôm qua Lý Tương Tư không những không tham gia tu tập, rất có thể còn xảy ra xung đột với Mục Đức Cao. Điều này đương nhiên cũng khiến Mục Đức Cao càng thêm oán hận mình. Xem xem, hôm nay tới báo thù rồi này.
Mấy nam sinh vây quanh Tống Triều Dương đi vào trong cửa lớn của căng tin, học sinh bất luận là đi vào hay đi ra đều đi vòng qua một bên, thi thoảng có một vài nam sinh để kiểu tóc quái dị, vẻ mặt ngông nghênh lên tiếng chào hỏi.
Cuối lối đi ở tầng một của căng tin là nhà vệ sinh, hơn nữa không gian khá là rộng rãi, nam sinh cầm đầu chọn địa điểm ở đây. Học sinh ác bá trong trường muốn giải quyết mâu thuẫn, gần như không ngoại trừ mấy địa điểm: Buổi tối, phần lớn là ở sân vận động. Ban ngày thông thường đều ở trong nhà vệ sinh, khi trận thế lớn mới chọn ở ngoài trường.
Nhìn mấy tên ác bá nổi tiếng trong trường diễu võ giương oai bước vào nhà vệ sinh, mấy nam sinh tinh mắt liền nhanh chóng kéo quần, thắt lưng chạy ra ngoài.
Một nam sinh trong số đó cầm một bao thuốc bắt đầu chia thuốc, năm nam sinh cao lớn liền chặn Tống Triều Dương ở trong nhà vệ sinh, kẻ nào kẻ nấy đều nở nụ cười ác ý.
“Tao là Lưu Tự Phi!” Nam sinh cầm đầu búng tàn thuốc nói.
“Gấu Mập!” Lưu Tự Phi chỉ vào nam sinh vừa nãy ôm hộp cơm cố tình đụng Tống Triều Dương ở góc tường căng tin nói.
“Hà Chí Đào!” Lưu Tự Phi giới thiệu xong, Hà Chí Đào liền hất hàm nhìn Tống Triều Dương, mỉm cười khiêu khích.
“Diêu Kim Tiền, Quách Quang Huy!” Lưu Tự Phi giới thiệu hai nam sinh cuối cùng, “trong trường mọi người đều gọi tụi tao là Ngũ Phúc, nhớ đấy nhé!”
“Ngũ Phúc?” Tống Triều Dương phì cười.
“Chưa nghe nói bao giờ cũng không sao, bước ra khỏi đây sau hôm nay hãy đi nghe ngóng thử, mày sẽ biết được danh tiếng của huynh đệ chúng tao!” Gấu Mập liếc mắt nhìn Tống Triều Dương nói: “Hôm nay mày đụng phải tạo, không có chín mười nghìn tệ thì đừng hòng bước ra khỏi đây! Sau khi ra ngoài mày cũng phải chi thêm chín mười nghìn tệ nữa.”
Tống Triều Dương cúi đầu mỉm cười, không hề nói thêm một chữ nào. Cậu cảm thấy rằng không cần thiết phải nói với những tên cặn bã này. Nhìn khí thế này, bình thường chắc cũng không ít lần bắt nạt đòi tiền bạn học!”
Thi thoảng lại có học sinh vào nhà vệ sinh, phần lớn học sinh sau khi nhìn thấy thế trận này đều bất giác sững người, vội vàng đi ra. Thi thoảng cũng có người quen lên tiếng chào hỏi.
“Đuổi hết ra ngoài!” Lưu Tự Phi vênh mặt nói.
Hà Chí Đào và Diêu Kim Tiền bắt đầu kéo cửa từng ngăn một, kéo không ra liền bắt đầu đập cửa, miệng không ngừng chửi tục. Quách Quang Huy đứng ở cửa nhà vệ sinh, đuổi hết những nam sinh chuẩn bị vào nhà vệ sinh ra.
Học sinh dường như đã rất quen với việc này, không hề cảm thấy kì lạ. Cho dù có mấy nam sinh cực kỳ vội cũng không dám oán thán gì, mau chóng chạy lên tầng hai.
Những học sinh khác cũng không dám đứng ngoài cửa nhà vệ sinh để xem, toàn bộ đi hết ra ngoài căng tin. Vì mấy học sinh định dạy bảo Tống triều Dương này đều có tiếng hung dữ ở trong trường, dùng lời Lưu Tự Phi nói là trong trường không có mấy người dám gây sự với bọn chúng.
Phần lớn học sinh đều bị đuổi ra ngoài, chỉ có một cánh cửa không mở, một giọng nói yếu ớt van nài ở trong: “Đại ca, sắp xong rồi, một phút nữa thôi…”
“Mẹ kiếp…” Hà Chí Đào lớn tiếng chửi, Diêu Kim Tiền giơ chân đạp lên tấm vách ngăn cách, cả vách ngăn lẫn tường đều rung mạnh.
“Mày mà còn không ra ngay, lát nữa ông sẽ đánh cho mày phọt hết những gì không đi được ra ngoài…” Diêu Kim Tiền chửi đổng.
“Đại ca… đại ca, đang đúng thời khắc quan trọng…”
“Tránh ra…” Lưu Tự Phi quát lên một tiếng, Hà Chí Đào quay đầu lại nhìn, Lưu Tự Phi tay cầm một thùng nước giặt cây lau sàn, bên trong toàn là nước bẩn đen kịt bốc mùi hôi nồng nặc, tám chín phần là nước bẩn dùng để lau nhà vệ sinh còn thừa lại.
Hà Chí Đào và một nam sinh khác lập tức né sang một bên, Lưu Tự Phi lùi lại mấy bước, chuẩn bị đổ cả thùng nước bẩn từ trên vách tường xuống gian bên cạnh.
Tống Triều Dương vốn đang khoanh tay đứng nhìn không nhịn được nữa. Nếu như bị cả thùng nước này dội phải, hai ba ngày tới cũng đừng hòng ăn được cơm nữa. Hơn nữa mục tiêu của mấy học sinh hư này là mình, sớm muộn gì mình cũng sẽ xử lý bọn nó, cũng không nhất thiết phải đợi thêm mấy phút, để người khác phải chịu tai bay vạ gió.
“Không nghe thấy sao? Người ta nói sắp xong rồi!” Tống Triều Dương túm lấy cổ tay xách thùng nước của Lưu Tự Phi, lạnh lùng nói.
Lưu Tự Phi muốn giằng ra khỏi tay Tống Triều Dương nhưng phát hiện ra bàn tay nắm lấy cổ tay mình của Tống Triều Dương giống như một cánh tay sắt thép, mình dùng hết toàn bộ sức lực cũng không hề xê xích được chút nào.
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à!” Lưu Tự Phi mặt đỏ phừng phừng, quát tháo ầm ỹ sau đó bất ngờ giơ chân đạp về phía ngực Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương khẽ mỉm cười, tay khẽ dùng lực, Lưu Tự Phi chỉ cảm thấy cổ tay tê đi, bất giác buông thùng nước ra.
Thùng nước rơi thẳng xuống, Tống Triều Dương một tay giữ được. Tống Triều Dương nhấc chân trái lên, một chân đá vào đầu gối chân đạp về phía mình của Lưu Tự Phi. Tay khẽ kéo mạnh một cái về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, Lưu Tự Phi ngã rạp xuống sàn nhà vệ sinh. Cả thùng nước vẫn được Tống Triều Dương xách trên tay.
Chỉ trong vòng vài giây, mấy nam sinh khác còn chưa định thần, đại ca bên mình đã bị Tống Triều Dương đánh ngã.
“Mẹ mày chứ… còn ngây ra đó làm gì, lên hết cho tao…” Lưu Tự Phi nghiến răng chửi, hai tay chống lên mặt sàn, chuẩn bị bò dậy.
Tống Triều Dương một chân đạp lên gáy của Lưu Tự Phi, Lưu Tự Phi không đề phòng, đầu đập mạnh xuống nền nhà vệ sinh, không kịp kêu lên một tiếng đau đớn đã ngất xỉu.
“Lên đi…” Hà Chí Đào thét lớn một tiếng, nắm chặt nắm đấm to thô xông lên, một đấm đánh về phía mặt Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương nhanh chóng né đầu về sau, nắm đấm của Hà Chí Đào thuận thế lướt qua tóc bên mang tai của Tống Triều Dương. Tay phải Tống Triều Dương vẫn nhấc thùng nước, tay trái túm lấy tóc Hà Chí Đào, nhấc đầu gối, do dự vài giây, đầu gối vốn định thúc vào mặt Hà Chí Đào liền chuyển sang huých vào bụng hắn.
“A…” Hà Chí Đào chỉ cảm thấy bụng đau nhói, bất giác há miệng, lưỡi lé ra ngoài, một nửa nhãn cầu muốn lồi ra ngoài.
Tống Triều Dương buông tóc Hà Chí Đào ra, Hà Chí Đào liền quỳ gục xuống đất, hai tay ôm bụng, bắt đầu kêu “ui a…” cảm thấy phổi đã không thể hít thở không khí, đâu còn chút uy phong nào của ban nãy nữa.
Loáng thoáng nghe thấy động tĩnh sau lưng, Tống Triều Dương cũng không quay đầu lại, nhấc chân phải lên, đá một cú ra sau, chỉ nghe thấy rắc rắc một tiếng, hai tay Gấu Mập mỗi tay cầm một đoạn chổi lau sàn bị gãy, Diêu Kim Tiền ra tay cùng lúc với Gấu Mập còn chưa xông tới gần Tống Triều Dương.
Chân phải của Tống Triều Dương vừa chạm đất, chân trái lại giơ cao, cũng là một cú đá, đạp mạnh lên vai phải của Diêu Kim Tiền. Cũng may Tống Triều Dương có ý né đầu của Diêu Kim Tiền, nếu không chí ít mặt mày cậu ta sẽ phải bê bết máu.
Diêu Kim Tiền cảm thấy một luồng lực mạnh đánh tới, người mình giống như bị tàu lửa đâm phải, hai chân căn bản không chịu được sức va chạm lớn như vậy, bất giác hai chân mềm nhũn, ngã nhào ra đất, xương cốt toàn thân vô cùng đau đớn.
Gấu mập hai mắt đỏ ngầu, thét lên một tiếng, tay dùng hai khúc chổi lau sàn mà Tống Triều Dương đạp gẫy làm gậy đâm về phía đầu Tống Triều Dương. Đầu nhọn của gậy vô cùng sắc bén, nếu như bị đâm trúng, trên người chắc chắn sẽ thủng một lỗ.
Tống Triều Dương đá một cú sang ngang, cơ thể cao lớn vạm vỡ của Gấu Mập liền bị đạp bay, đập vào vách ngăn của nhà vệ sinh, cửa của một gian nhà vệ sinh bị đụng vỡ, Gấu Mập liền ngã vào trong bồn cầu.
Thùng nước như thế dính chặt trên tay phải của Tống Triều Dương, chỉ hơn sóng sánh một chút.
Quách Quang Huy vẫn đứng ngoài cửa trố mắt nhìn, hoành hành bá đạo trong trường đã lâu, từng chứng kiến rất nhiều vụ việc, thậm chí còn có cả cầm dao thật đâm chém, nhưng chưa bao giờ thất bại nhanh chóng như thế này, hơn nữa đối phương lại chỉ có duy nhất một người, một tay còn xách một thùng nước, một tay đánh gục bốn thanh niên cao lớn, và nước trong thùng thì không hề sóng ra ngoài một giọt.
Mẹ kiếp, đây là quay phim sao? Quách Quang Huy không dám chắc những gì mình nhìn thấy là sự thật.
“Sao vậy? Muốn chạy?” Thấy ánh mắt Quách Quang Huy lộ rõ vẻ sợ hãi, Tống Triều Dương mỉa mai cười nói: “Dù sao thì cũng hoành hành hai ngày rồi, ít nhiều cũng có chút danh tiếng, cứ đi như vậy không sợ sau này truyền ra ngoài đám đàn em kia chê cười sao?” Tống Triều Dương đặt thùng nước xuống sàn, vận động cổ tay phải.
Quách Quang Huy nghiến chặt răng, ánh mắt lộ rõ hung quang, bây giờ nó vô cùng hối hận, khi đi không mang theo vài món vũ khí.
Nhìn thấy động tĩnh sau lưng Tống Triều Dương, Quách Quang Huy đảo mắt, hai chân hơi dùng lực, dồn sức mạnh.
Hà Chí Đào bị Tống Triều Dương đá một cú đang rên rỉ quỳ trên mặt đất có chút hồi phục lại, đang từ từ đứng dậy.
Lúc này Tống Triều Dương đang quay lưng lại với nó, Hà Chí Đào cẩn thận đứng thẳng người dậy, cố gắng không để mình phát ra âm thanh, tránh bị Tống Triều Dương phát giác.
Hà Chí Đào đã đứng thẳng dây lập tức nhảy lên, nhào lên lưng Tống Triều Dương, hai cánh tay vòng ra quấn chặt lấy cổ Tống Triều Dương.
Quách Quang Huy giống như một con tê giác nổi điên, giơ hai nắm đấm tấn công Tống Triều Dương.
Tống Triều Dương không hề lo lắng, mắt ánh lên nụ cười đầy ẩn ý. Với thân thủ và khả năng quan sát của cậu, sao có thể không phát giác ra động tĩnh của Hà Chí Đào ở sau lưng. Có điều cậu không muốn Quách Quang Huy cứ thế sợ hãi bỏ chạy nên cố tình để lộ sơ hở.
Tống Triều Dương bất ngờ cúi thấp người, đẩy mông, hất lưng, đập mạnh Hà Chí Đào trên lưng lên người Quách Quang Huy vừa mới nhào tới trước mặt mình. Hai đứa liền lăn thành một đống, ngã xuống sàn nhà.
Hà Chí Đảo cảm thấy lưng mình muốn gãy, liền đưa tay đỡ lấy lưng, kêu toáng lên, Quách Quang Huy bị thương nhẹ hơn muốn bò dậy nhưng bị Tống Triều Dương giẫm chân lên bụng, Quách Quang Huy hai tay ôm bụng bắt đầu kêu thảm thiết.
Cả quá trình diễn ra trong hai ba phút ngắn ngủi, năm nam sinh cao lớn lực lưỡng bị Tống Triều Dương một tay hạ gục. Ngũ Phúc huynh đệ danh tiếng lẫy lừng trường Thực Nghiệm số 4, không ngờ cũng có một ngày bị một người đánh cho thê thảm tới vậy.