Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 360: Bắt sống

Tại nơi cao nguyên như Trung Á, đặc biệt là vùng núi thì nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm là rất lớn. Ánh mặt trời buổi trưa có thể chiếu xuống khiến người ta phải tróc da nhưng đến tối thì một làn hơi hà ra cũng sẽ biến thành sương trắng.

Nằm một hồi lâu nhưng Mao Lạp vẫn chẳng tài nào ngủ được. Ông cứ luôn có một cảm giác mình là con mồi bị người khác nhắm tới. Cái giác quan thứ sáu này khiến ông nhiều lần thoát khỏi nguy hiểm trên chiến trường nước A. Chạm vào chiếc áo lót chiến thuật được cắm đầy giỏ đạn và cả khẩu súng lục giắt ở thắt lưng, Mao Lạp do dự một hồi, cuối cùng ông vẫn không cởi ra. Khó chịu thì khó chịu thôi, nếu tên lửa có thể được treo bên người thì Mạo Lạp cũng chẳng có bất kỳ sự lưỡng lự nào cả.

Đội viên ngồi trên khoang máy bay vận tải đang chợp mắt thì bên tai bỗng vang lên giọng nói: “10 phút sau nhảy dù, bây giờ lập tức chuẩn bị.”

Tất cả đội viên biệt kích đều đứng dậy bắt đầu thắt dù nhảy vào người.

Cửa khoang máy bay chầm chậm mở ra, không khí lạnh buốt xộc thẳng vào khoang hàng, các đội viên đều đã đứng sẵn tại vị trí nhảy dù. Chỉ huy hét lớn một tiếng: “Nhảy!” xong thì đội viên biệt kích liền lần lượt nhảy ra khỏi khoang máy bay như đổ há cảo vào nồi vậy.

Từng chiếc dù đáp xuống địa điểm chỉ định. Sau khi tất cả đội viên đáp xuống thì mọi người đều phát hiện ra rằng bên cạnh họ nở vô số hoa anh túc vừa xinh đẹp lại vừa rực rỡ.

Mao Lạp mê man ngủ thiếp đi, ông mơ thấy quê hương của mình, đó là một thôn trang bình thường tại thành phố Ca ở Tây Cương. Ông mơ thấy bố mẹ sớm đã qua đời của mình, mơ thấy căn nhà cũ ở nhà, mơ thấy giàn nho trong vườn…”

“Đùng đoàng...” Một tràng sấm vang lên bên tai Mao Lạp.

Mao Lạp lập tức bừng tỉnh rồi bật dậy. Tiếng sấm bên ngoài căn nhà vẫn vang lên, còn cả tiếng vọng lại từ sơn cốc nữa.

Không đúng, đó không phải tiếng sấm mà là âm thanh phát ra từ máy bay trực thăng. Mao Lạp thảng thốt, ông đã vô số lần từng ra chiến trận rồi nên vô cùng quen thuộc với âm thanh này.

Mao Lạp nhanh chóng ra khỏi giường, ông vừa chạy vừa phán đoán khoảng cách của máy bay trực thăng dựa vào âm thanh của nó.

Âm thanh ở rất xa, phải vài phút nữa mới tới, ông vẫn còn cơ hội trốn thoát.

Đấu lại kẻ địch đang tới sao?

Đừng đùa nữa. Từ đầu Mao Lạp đã nghe ra được máy bay bay tới từ phía đông rồi. Ông có thể đoán được là ai tới đây. Đối với đất nước mà mình sinh ra, ông chỉ cần nghe tới hai chữ đó liền bất giác nảy sinh ra cảm giác sởn cả gai ốc.

Đội viên biệt kích đã đáp xuống xung quanh mốc dự định, các tay súng bắn tỉa đều đã mai phục tại các vị trí chọn sẵn, một trong số đó đang nhắm thẳng phương vị thôn trang, con đường nhỏ đi ra đã bị phong toả.

“Thợ săn 1 đã vào vị trí!”

“Thơ săn 2 đã vào vị trí!”

“Thợ săn 3 đã vào vị trí!”

“Phụt!”

Tay súng ở vị trí số 1 nổ súng, thể khí của hoả dược bị máy giảm thanh hấp thụ, nòng súng gần như không phát ra lửa. Nếu không phải là chuyên gia chống bắn tỉa chuyên nghiệp, ở trong hoàn cảnh tối đen như này, chỉ nghe thấy âm thanh khe khẽ khi nổ súng ấy thì chẳng cách nào phán đoán ra được vị trí cụ thể của tay bắn tỉa cả.

Một phần tử khủng bố phụ trách cảnh báo vừa giơ khẩu súng trường trong tay lên thì viên đạn của tay bắn tỉa đã xuyên qua đầu hắn. Trong ống kính của máy quan sát trong bóng tối, đầu người giống như một quả dưa hấu bị đấm nát bét, túa ra một đám sương màu đỏ.

Mao Lạp lật người nhảy xuống một con mương, ông ngồi xổm, người ông nép sát vào sát bờ mương, im lặng nghe hai giây.

“Tạch tạch tạch tạch...” Một tràng tiếng súng truyền tới, ngay lập tức Mao Lạp phán đoán ra được là đội biệt kích đã bắt đầu thanh trừng đồng bọn ở trong sơn động.

“Các dũng sĩ, đừng hoảng loạn, kẻ địch không nhiều, chỉ có một tiểu đội thôi, chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt được bọn chúng...” Mao Lạp hét lên trong bộ đàm, ông định chỉ huy thủ hạ của mình để tranh thủ cơ hội sống sót cho bản thân.

Đáp trả ông ta là tiếng tĩnh điện chói tai, không có bất kỳ lời đáp lại nào, đến ngay cả tiếng kêu thét thảm thiết thông thường cũng chẳng nghe thấy.

Xong rồi, kẻ đến là bộ đội tác chiến biệt kích tinh nhuệ mà bọn họ sợ nhất, thủ hạ của ông trước mắt họ chẳng khác gì một đám cừu non đang chờ bị thịt.

“Khốn kiếp, lũ khốn đáng ghét!” Mao Lạp lớn tiếng chửi rủa rồi ông thuận theo con mương mà chạy về phía sơn động bí mật cách đó không xa.

Mấy tên phần tử khủng bố bịt mặt cầm vũ khí lớn tiếng hò hét xông tới dưới chân thôn trang. Bọn họ muốn thông qua khoảng đất bằng phẳng rộng rãi đó để tiến vào thung lũng dài hẹp.

Bọn chúng vừa chạy vừa bắn súng vào các thôn dân đang bước ra khỏi nhà quan sát biến động, các thôn dân còn lại thảm thiết hét lên rồi chạy vào trong nhà đóng chặt cửa lại.

Không lâu sau, đám phần tử khủng bố này đã rời khỏi thôn trang tiến vào bình địa thung lũng, chúng chạy trốn trong biển hoa anh túc.

“Tiêu diệt vũ khí của chúng!” Tư Hình nhìn vào cảnh tượng trên màn hình LCD rồi lạnh lùng ra mệnh lệnh. Đám phần tử khủng bố này chẳng có chút nhân tính nào trong mắt ông ta, thậm chí chúng còn chẳng thể coi là người. Một giây thôi ông cũng chẳng muốn để lũ không bằng súc sinh này sống sót.

Máy bay trực thăng bắn ra hoả tiễn, nó giống như những thiên thạch dày đặc trên bầu trời đêm, trong chớp mắt đã chiếu sáng cả thung lũng. Thế nhưng đám người ở dưới chẳng màng thưởng thức cảnh đẹp mà chạy loạn lên, có những kẻ nằm sấp xuống tại chỗ, có kẻ thì giơ súng trường tự động hoặc súng lục định bắn những đầu đạn vô dụng về hướng máy bay trực thăng. Thậm chí còn có kẻ bắt đầu ngoan ngoãn cầu nguyện, tất cả bọn chúng đều hy vọng rằng sẽ không bị đạn bắn trúng.

Quỹ đạo bay của hoả tiễn rất đặc biệt, đám thiên thạch này bay lên trên một đoạn rồi lại đột ngột rơi xuống tạo nên những đường sáng hình chữ s.

Vô số những hạt thép với ngọn lửa đang cháy hừng hực tán ra, mỗi một cái rơi xuống đều tạo thành một ngọn lửa nhỏ. Có vài kẻ đã bị ngọn lửa bám vào, bọn chúng cố gắng giãy giụa hy vọng có thể khiến ngọn lửa dập tắt, kết quả là lửa càng cháy càng lớn khiến toàn thân chúng biến thành những cục than đen sì.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, biển hoa anh túc xinh đẹp đã biến mất, chỉ còn lại vô số những cái xác cháy đen sì trên đất.

“Dùng hoả tiễn bắn rơi đám máy bay này đi!” Có kẻ lớn tiếng hét lên.

Mấy phần tử vũ trang bò ra khỏi sơn động, một kẻ ngồi xổm xuống gánh một quả tên lửa trên vai, mắt hắn ngắm chuẩn rồi ngón tay mở công tắc phía dưới.

“Bùm chíu!” Một luồng khói trắng bốc ra, hoả tiễn nhắm vào máy bay trực thăng.

“Tít tít tít tít...” Hệ thống cảnh báo của trực thăng vang lên tiếng cảnh báo chói tai. Phi hành viên làm thao tác xong, toàn thân máy bay nghiêng chéo khéo léo chuyển góc 45 độ. Trong khi làm những động tác này, một loạt đạn nhiễu tự động bắn ra.

Hoả tiễn nhanh chóng di chuyển mục tiêu, nhắm vào đạn nhiễu.

“Tạch tạch tạch...” Hệ thống pháo của trực thăng bắn ra một tràng hoả tiễn, phần tử khủng bố ở bên ngoài hang núi đổ rạp trong làn sương, tên lửa bị phá huỷ.

Mao Lạp loạng choạng xuyên qua bụi cây, mặt trăng đã bị mây đen che kín, thung lũng trở nên tối đặc, hai cảnh vệ kẹp ông ở giữa, ba người chúng rẽ đông rẽ tây vô cùng thê thảm.

“Bốp bốp bốp...” Trên mặt đá toé lên những tia lửa, bột đá vỡ vụn bắn thẳng vào mặt Mao Lạp.

“Tạch tạch tạch tạch...” Cảnh vệ đi đằng sau dừng lại rồi dùng khẩu súng trường ak74 trong tay bắn loạn lên vào phương vị đạn bay tới.

“Đừng có bắn!” Mao Lạp nhắc nhở cảnh vệ của mình, lúc này bọn họ không nhìn thấy mục tiêu nên không cách nào bắn trúng bọn họ được. Nếu nổ súng bừa bãi thì chỉ tự lộ ra phương vị của mình mà thôi.

Đáng tiếc là quá muộn rồi, ông còn chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy cảnh vệ bay về con dốc bên trái như một cái búa tạ, máu từ cổ cứ thế ồ ạt phun ra.

Ánh sáng còn lại phát ra từ nòng súng của cảnh vệ đã chết khiến Mao Lạp nhìn thấy ngay được dáng vẻ của kẻ địch.

Ba người, hoặc có thể nói là một tiểu đội chiến đấu, bọn họ yểm trợ lẫn nhau hình thành lên một hình tam giác rất rõ. Bọn họ hạ thấp người, đội mũ bảo hiểm tối gần như không phản chiếu ánh sáng. Khuôn mặt họ bôi sơn rằn di, đem theo cả máy nhìn trong bóng tối.

Là bộ đội đặc chủng, hơn nữa còn là đội tinh nhuệ nhất. Mao Lạp chỉ đành chạy không ngừng nghỉ, chạy bán sống bán chết.

Nửa mét đằng sau ông, một viên cảnh vệ duy nhất may mắn còn sống liền dừng bước, hắn định giữ chân truy binh để Mao Lạp thoát khỏi hiểm cảnh.

“Thánh Allah phù hộ!”

Cảnh vệ lớn tiếng hét lên tựa như động viên bản thân vậy. Sau đó hắn chạy về sau vài bước, mượn sự yểm hộ từ một cái hố nông rồi nằm sấp trên tảng đá, bóp cò.

Cảnh vệ đã trải qua hàng trăm trận chiến nên kinh nghiệm chiến đầu vô cùng phong phú. Hắn đã buông bỏ hy vọng sống sót. Bắn một tràng dài xong, người đàn ông mặt mũi râu ria đó liền nhảy ra khỏi hố nông vọt sang hòn đá bên cạnh rồi lại bắn thêm một lượt nữa, sau đó lại lặp lại động tác như vậy.

Tay súng bắn tỉa ở trên cao phát hiện ra tình hình này, anh ta hơi dịch chuyển nòng súng, nhắm thẳng vào cảnh vệ của Mao Lạp.

“Bụp!” một tiếng, cảnh vệ tựa như bị xe tải tông vào vậy, hắn bay vọt người ra sau vài mét liền, trước ngực vỡ ra một lỗ lớn.

Mao Lạp đột nhiên ngã xuống đất rồi lại nhanh chóng đứng lên, mấy chục mét nữa là cổng động rồi, ra khỏi sơn động là biên giới nước Takistan, đội biệt kích sẽ không truy đuổi tới đó.

Mao Lạp gần như sắp thành công rồi, mấy chục mét nữa là hy vọng của sự sống nhưng hy vọng mãi mãi chỉ là hy vọng.

Mao Lạp loạng choạng xuyên qua bụi cây, mặt trăng đã bị mây đen che kín, thung lũng trở nên tối đặc, hai cảnh vệ kẹp ông ở giữa, ba người chúng rẽ đông rẽ tây vô cùng thê thảm.

“Bốp bốp bốp...” Trên mặt đá toé lên những tia lửa, bột đá vỡ vụn bắn thẳng vào mặt Mao Lạp.

“Tạch tạch tạch tạch...” Cảnh vệ đi đằng sau dừng lại rồi dùng khẩu súng trường ak74 trong tay bắn loạn lên vào phương vị đạn bay tới.

Một bóng dáng cao lớn lượn qua trước mắt Mao Lạp, lực xung kích cực đại khiến ông ngã xuống đất, ông ta định đứng dậy nhưng lại phát hiện cổ mình bị một cái chân cường tráng kẹp chặt, thậm chí ông ta còn không thể hít thở.

“A...”

Mao Lạp phát ra âm thanh như con dã thú trước lúc chết rồi trước mắt đen sầm lại, chẳng biết gì nữa.

Khi ông ta mở mắt lần nữa thì ông đang dựa vào một bức tường đá, hơn chục chiến sĩ mặt mũi râu ria, mặt lem nhem máu đang bị thẩm vấn cách ông ta không xa.

“Ngẩng đầu lên, quay mặt ra đây!” Một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai Mao Lạp.