Nhỡ đâu kẻ địch phát động đột kích mặt đất, dẫu rằng đó là điều không thể thì ông ta cũng có thể trốn vào rừng cây ở sườn núi trong khoảng thời gian ngắn rồi thuận theo một con đường nhỏ để bí mật đi vào một sơn động được hình thành tự nhiên. Dòng sông ngầm dưới sơn động thông với hồ băng, từ đó có thể thuận theo dòng nước trốn tới nơi khác.
Ở phía bên kia của thung lũng là một vách đá, ngoại trừ những tảng đá thì là nguyên một vách núi, đến ngay cả những chiến sĩ giỏi leo núi của bộ lạc cũng hiếm khi đặt chân tới đây. Mao Lạp từng nghĩ sẽ thiết kế một đồn canh ở bên đó, nhưng vì không có chiến sĩ biết leo núi nến cuối cùng đành phải từ bỏ.
Tại một chỗ lõm trên vách núi có hai người đang ngồi xổm trên đất, bọn họ mặc trang phục phòng hộ dường như hoà làm một với đêm đen, họ dùng mặt nạ màu đen bịt toàn bộ gương mặt lại, chỉ lộ ra đôi mắt và mũi để hít thở.
Một trong hai người đó cầm kính viễn vọng điện tử công suất cao quan sát tỉ mỉ thung lũng, thôn trang trên sườn núi và sơn động ở dốc núi. Trong tầm quan sát của anh thì những thứ mà mắt anh trông thấy được không khác gì ban ngày được ánh nắng mặt trời chiếu xuống. Có những nơi, ví như sơn động được thủ lĩnh bộ lạc nguỵ trang thì nhìn càng rõ ràng hơn.
Một lúc sau, anh đặt kính viễn vọng xuống rồi cầm một thiết bị liên lạc vệ tinh trông như một cái điện thoại đời cũ lên không ngừng thay đổi góc độ. Đến khi tín hiệu đầy đủ thì mới dừng lại bắt đầu hô gọi.
Trong chớp mắt, một sóng vô tuyến được mã hoá và bảo mật bay vút lên trời, nó xuyên qua tầng khí quyển đi tới vệ tinh liên lạc ở ngoài tầng khí quyển. Sau khi cảm nhận được sự kêu gọi từ sóng vô tuyến dưới mặt đất, hệ thống vi tính trên vệ tinh bắt đầu thực hiện một cách có hệ thống chương trình và thiết lập nên kênh thông tin sóng điện từ.
“Tổng bộ, tổng bộ, tôi là số 1!” Số 1 yêu cầu liên lạc.
“Số 1, đây là tổng bộ, tín hiệu rất tốt!” Tổng bộ truyền lại tin tức đáp trả.
“Bây giờ bắt đầu chuyển video về!”
“Đã nhận được video, tín hiệu rất tốt!”
“Số 1 rõ!”
“Tư Hình đứng trước màn hình LCD âm thầm quan sát các nhóm tiến về phía trước đâu ra đấy. Lúc này ông trông có vẻ như rất trầm tư nhưng thực chất ông chẳng có chút hứng thú nào với cuộc chiến như thế này cả. Ông thích cái sự kích thích của việc cầm súng xông lên tuyến đầu hơn.
Hai người này đều là nhân viên trinh sát chiến địa, một ngày trước họ được máy bay trực thăng đưa tới khu vực hẻm núi cách đó hơn 820 cây số. Họ đem theo thiết bị quan sát và thiết bị liên lạc vệ tinh rồi dựa vào trang bị leo núi bôn ba vất vả. Mãi cho tới buổi chiều hôm nay họ mới dựa vào thung lũng đối diện được ánh mặt trời chiếu xuống, vất vả phát giác được thời cơ rồi tiến vào nơi quan sát lý tưởng này.
…
Hai chiếc trực thăng gần như đi xuyên qua khe núi, độ cao của chúng rất thấp, chúng giống như một bóng ma bay trong đêm tối băng qua màn đêm âm thầm tiến gần.
Mao Lạp cứ luôn có cảm giác như người mất hồn, thậm chí là hãi hùng khiếp vía. Ông nằm trên giường rất lâu, lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, ông chỉ đành ngồi ở đầu giường thì mới cảm thấy tâm khí mình ổn định hơn.
Nhưng bất luận là giày vò thế nào thì tâm trạng bất an trong lòng vẫn không hề nguôi ngoai. Ông đứng ngồi không yên, đầu óc khó mà bình tĩnh được. Cuối cùng ông mặc quần áo vào, cầm khẩu súng trường dựng ở đầu giường lên gọi cảnh vệ bên cạnh mình rồi bật đèn pin, đi ra khỏi nhà tranh.
Bước trên con đường rải sỏi, Mao Lạp đi về thôn trang ở phía Nam theo bản năng. Ở đó có một sơn động bí mật có thể đi xuyên qua nửa toà núi để tới một sơn cốc khác không có người ở. Khi vừa tới nơi này thì Mao Lạp đã phát hiện ra cái sơn động này và coi nó như tuyến đường tháo chạy vào thời khắc quan trọng nhất của mình.
Tại nơi gần sơn động nhất có một mái nhà tranh, bên ngoài là một chuồng dê được dùng đá đắp lên, bên trong nhốt mười mấy con dê núi, dê và chủ nhân đều ở trong mái nhà tranh này.
Cảnh vệ gõ mạnh cánh cửa gỗ của mái nhà tranh đơn sơ. Sau khi cánh cửa mở ra, một ông lão già cả mặt mũi nhăn nheo nhìn Mao Lạp và cảnh vệ cầm súng liền hỏi: “Các vị dũng sĩ tôn kính, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Tối nay tôi muốn ở đây!” Mao Lạp lạnh lùng đáp.
“Nhưng ở chỗ tôi chỉ có một cái giường thôi, nếu để chúng tôi ở ngoài thì sẽ chết cóng mất!” Ông lão khẩn cầu nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ đưa ông tới một nơi vô cùng ấm áp!” Khuôn mặt Mao Lạp nở một nụ cười xảo quyệt.
Ông lão tỏ vẻ nghi hoặc, dường như đang hỏi: Là nơi nào vậy, sao các người không tới ở đi?
Ông lão còn chưa kịp nói gì thì mấy cảnh vệ đứng sau Mao Lạp đã rút dao ra xông thẳng vào trong nhà rồi. Ông lão đang định hét lên thì một con dao dài và mảnh đã cắm thẳng vào cổ ông, khi những tia máu bắn ra chỉ nghe thấy ông lão phát ra những âm thanh kỳ lạ “ựa ựa...” Chưa đầy một phút sau ông lão liền tắt thở.
Hành động của cảnh vệ xông vào căn nhà rất nhanh, chỉ vỏn vẹn vài phút đã lôi ra được bốn cái xác, tất cả đều là người nhà của ông lão.
Ngồi trên cái giường đất vẫn đang chảy máu tí tách, cuối cùng Mao Lạp cũng cảm thấy trong lòng nhẽ nhõm hơn nhiều. Đến ngay cả ông ta cũng không biết rằng rốt cuộc là khoái cảm khi vừa giết người khiến tâm trạng của ông ta trở nên thoải mái hay là bởi ông đã ở gần với mật đạo chạy trốn.
Mao Lạp uống một ngụm trà mà cảnh vệ vừa pha xong, lá trà rất thô ráp, phần lớn đều là trà bánh được vận chuyển lậu từ Tây Tạng, nhưng Mao Lạp thích cái vị đắng này. Từ sau khi ông ta hiểu được ý nghĩa thật sự của thánh giáo thì không uống bất kỳ đồ uống nào chứa cồn và cũng không hút thuốc lá nữa, kể cả những hoạt động giải trí khác. Ông ta cảm thấy những thứ theo đuổi này đều bẩn thỉu, không phù hợp với giáo nghĩa. Ông ghét những cái đó, vì vậy mà ông từng nhiều lần phát sinh mâu thuẫn với người em trai Mục Hán của mình.
Thế nhưng ông lại chế nhạo nội dung tuyên truyền của một số tổ chức thánh chiến, ông ta cảm thấy những thứ đó đều dùng để lừa những kẻ ngu ngốc, 72 cô gái còn trinh liệu có phải đang đợi bọn họ không? Có lẽ có mà cũng có lẽ là không, ai mà biết được?
Lần gần nhất Mao Lạp ở cận kề cái chết chính là khoảng thời gian hoạt động quân sự của quân đội Mỹ chống lại quân du kích trên lãnh thổ nước A. Khi đó máy bay không người lái không ngừng quanh quẩn trên đỉnh đầu, chỉ cần nó phát hiện ra có người sống thì sẽ tự động bắn đạn hoặc thậm chí là phóng tên lửa.
Khi đó Mao Lạp nấp ở trong một bụi cỏ. Đen đủi làm sao, máy bay không người lái phát hiện ra ông và bắn đạn về phía ông.
Khi đó Mao Lạp trông thấy đầu đạn rít lên bốc ra làn khói trắng cách mình chưa đầy 50 centimet thì đầu óc ông bỗng trở nên trống rỗng, thậm chí là mất đi khả năng suy nghĩ. Đến khi chiến sĩ ở bên cạnh hét lên và nhảy ra nhặt lấy đầu đạn nóng ran ấy vứt ra xa mười mét thì ông mới hoàn hồn lại, quay đầu chạy bán sống bán chết. Cho tới tận khi chiến dịch này kết thúc thì đầu đạn đó cũng không nổ.
Sau lần đó, chiến hữu của ông tặng ông một danh hiệu vô cùng thần thánh và vinh quang: “Người được thánh Allah phù hộ.” Từ đó về sau, Mao Lạp nhiều lần gặp dữ hóa lành, đoạt lại tính mạng từ tay tử thần.
Căn nhà tranh rất đơn sơ, những ngọn gió lạnh buốt len vào nhà từ những khe hở khiến Mao Lạp đang ủ trong chăn cảm thấy run lẩy bẩy.