Có hai người lính đội mũ bảo hiểm và bôi sơn dầu lên mặt nhìn vào màn hình máy tính bảng, thỉnh thoảng lại sử dụng đèn pin mini chiếu vào mặt ông ta, cuối cùng, ông ta nghe thấy giọng nói khiến ông ta kinh hồn bạt vía.
“A Mạn, cuối cùng cũng bắt được mày rồi!”
Mao Lạp run người lên, đôi chân bắt đầu mềm nhũn. Ông ta muốn cúi đầu né tránh, nhưng lại bị đầu súng lạnh giá chống lên cằm, khiến ông ta không thể động đậy.
Chỉ gọi tên thật của Mao Lạp ra đã khiến ông ta suy sụp rồi. Dũng sĩ được thần chiếu cố xem ra cũng không dũng cảm cho lắm.
Trận chiến đấu kết thúc rất nhanh, Tư Hình lại không cảm thấy niềm khoái cảm nào cả. Ông cảm thấy mình như vừa mới xem một bộ phim tẻ nhạt. Theo cách nghĩ của ông, hành động như vậy còn không bằng ông dẫn một đội đột kích đích thân hành động, tuyệt đối sẽ vẻ vang hơn trận đấu này, thậm chí sẽ không để đối phương đánh chết nhiều dân thường như vậy.
Nhưng, ông là quân nhân, xem phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, cấp trên sẽ không cho ông cơ hội thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân.
Mao Lạp bị áp giải đến Kinh Thành, vài giờ sau, một hồ sơ thẩm vấn chi tiết được đặt trước mặt Lý Tứ Hải và Hình Minh Viễn. Mà người đưa tình báo đến chính là Quan Thành Quân.
“Người sao rồi?” Lý Tứ Hải nhìn Quan Thành Quân hỏi.
Đối với thành phần khủng bố như vậy, bất kể là quốc gia nào cũng không nên có nhân quyền, vì sức phá hoại của chúng đối với quốc gia và người dân cao hơn nhiều so với bất kỳ một tội phạm thông thường nào. Trong mắt chúng, ngoại trừ người thân ra, bao gồm cả thuộc hạ thân tín của mình cũng chỉ là một con động vật biết suy nghĩ mà thôi, không có bất kì sự tán thành nào.
Đơn giản mà nói, những người này đều không có nhân tính.
“Cơ bản cũng ổn!” Quan Thành Quân mơ hồ nói một câu. Nhưng bất kể là Lý Tứ Hải hay Hình Minh Viễn đều hiểu rõ, nhất định đã dùng không ít thủ đoạn, người vẫn còn tỉnh táo, tạm thời chưa chết được.
Lý Tứ Hải không quan tâm sự sống chết của Mao Lạp, thứ ngay cả cặn bã cũng không bằng dù có bị xử bắn một trăm lần cũng không thể bù đắp được những tội ác mà hắn đã gây ra. Điều ông lo lắng là, đối với những tên khủng bố đã chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi chủ nghĩa tôn giáo cực đoan như hắn thì cực hình có tác dụng không?
Sức chịu đựng của cơ thể người là có hạn, với sự phát triển của y học, một số người cũng nghiên cứu ngày càng nhiều những thủ đoạn như tra tấn bức cung, nhưng tuyệt đối đừng xem nhẹ ý chí con người. Người có ý chí mạnh mẽ thậm chí sẽ khiến bản thân nằm trong trạng thái tự gây mê.
“Hà hà...” Quan Thành Quân không kìm được cười lạnh, nhưng sau khi ông cười mới nhớ đến trong phòng làm việc ngoại trừ Lý Tứ Hải ra, Bộ trưởng Hình Minh Viễn cũng ở đây. Ông liền nghiêm mặt nói: “Sự thật thì Mao Lạp đã đóng vai khủng bố hai ba chục năm nay rồi, nhưng so ông ta với những tên khủng bố khác thì đầu óc ông ta tỉnh táo hơn...”
Những lời còn lại chưa nói xong, nhưng Lý Tứ Hải và Bộ trưởng Hình đã hiểu ý của Quan Thành Quân: Mao Lạp không kiên cường như trong tưởng tượng, chắc hẳn đã khai ra hết những chuyện nên khai và không nên khai.
Lý Tứ Hải hài lòng gật đầu, nhận lấy hồ sơ Quan Thành Quân đưa qua, lật ra xem.
Điều ông muốn biết nhất là giữa Đỗ Tu Hải và Mao Lạp có liên hệ trực tiếp hay không. Sau khi ông xem hết phần lời khai của Mao Lạp, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Cũng ổn, Đỗ Tu Hải không sa vào quá sâu.
Dù sao đi nữa, sự trưởng thành của Đỗ Tu Hải cũng được chính mắt ông chứng kiến, là do chính ông đề bạt. Nếu Đỗ Tu Hải thật sự có chuyện, vậy thì chứng tỏ mắt nhìn người của ông có vấn đề.
Từ lời khai của Mao Lạp có thể thấy được, ông ta biết sự tồn tại của Đỗ Tu Hải, nhưng chưa từng có tiếp xúc trực tiếp, mà Mục Hán cũng nói rõ ràng với Mao Lạp về thân phận của Đỗ Tu Hải.
Vì để ngăn chặn việc buôn lậu vũ khí và chất cấm bị các bộ phận liên quan trong nước phát hiện, nên Mục Hán cung cấp cho Trung Đông và Trung Á đa số đều là vũ khí thông thường. Mà chỉ một phần rất nhỏ trong đó được cung cấp cho Mao Lạp.
Nếu không, với khả năng buôn lậu của Mục Hán, lại thêm việc Đỗ Tu Hải âm thầm mở đèn xanh, Mao Lạp sớm đã phát triển hơn rồi, cần gì giống chó nhà có tang như bây giờ, dưới sự trục xuất của quân chính phủ nước A dần dần tiến gần đến biên giới.
Có thể nào là Đỗ Tu Hải đang cố tình giả vờ hồ đồ hay không?
Trong lòng Lý Tứ Hải đang nghi ngờ, nhưng ngay sau đó, ông lại lắc đầu. Đỗ Tu Hải chắc không tới nỗi làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Mao Lạp vừa mới trốn khỏi nước ngoài liền gia nhập vào tổ chức khủng bố Đông Turkestan, sau đó thì tự lập môn hộ, nhưng luôn có liên hệ với tổ chức này và có chuyện làm. Mà trong các chức trách chủ yếu của Đỗ Tu Hải có nhiệm vụ hỗ trợ các bộ phận liên quan để tiêu diệt tổ chức đó.
Dù Đỗ Tu Hải có kém cỏi đến mấy thì cũng không thể nào thông đồng làm bậy với đám người này. Thay vì như vậy chi bằng hợp tác với cơ quan tình báo của những quốc gia luôn đối đầu với quốc gia mình. Ít ra tính an toàn cao hơn rất nhiều.
Nếu nói Đỗ Tu Hải không có suy nghĩ riêng tư, chỉ muốn làm theo kế hoạch được vạch ra trong lòng anh ta, muốn lợi dụng lực lượng vũ trang chống Mỹ ở Trung và Tây Á để cản trở người Mỹ. Giống Mỹ luôn ủng hộ Lạt-ma. Điều đó chứng tỏ bố cục của Đỗ Tu Hải là không đủ, không biết nhìn xa trông rộng.
Chẳng lẽ bộ phận tương quan không có kế hoạch như vậy sao?
Tặng mấy khẩu súng thì có ích gì? Cho những gã râu xồm mù chữ đó, bọn họ đi lên chiến trường và chỉ biết bành chân ra đứng tại chỗ, sau đó bóp cò đến cùng, một trăm viên đạn, có chín mươi chín viên đã bay lên trời rồi.
Trong một số tổ chức vũ trang chống Mỹ ở Trung Đông luôn luôn xuất hiện một đến hai gã râu xồm tóc đen, mắt đen nhưng cũng mũi cao và hốc mắt sâu, những người này thường sẽ đảm nhiệm cố vấn chiến đấu cho đội du kích. Mà đội du kích có cố vấn chiến đấu đã phát huy sâu sắc chiến thuật du kích của những người vĩ đại dựng nước, sức chiến đấu so với các tổ chức vũ trang khác quả thật là một trời một vực.
Tất nhiên đây là tác phẩm của các bộ phận liên quan, nhưng Đỗ Tu Hải có thể không tán thành lắm, anh ta muốn dùng phương pháp của mình.
Nhưng bất kể thế nào, Đỗ Tu Hải có vấn đề là sự thật. Về công về tư, về tình về lý, Lý Tứ Hải đều không thể bỏ mặc không lo.
Lý Tứ Hải chỉ xem phần lời khai của Mao Lạp về Đỗ Tu Hải rồi đưa hồ sơ cho Bộ trưởng Hình. Bộ trưởng Hình xem kĩ hơn, bắt đầu từ trang đầu tiên, cẩn thận xem một lượt.
“Thu lưới đi!” Bộ trưởng Hình buông hồ sơ xuống, nhìn Lý Tứ Hải nói.
Lý Tứ Hải tán thành gật đầu.
Quan Thành Quân ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Lý Tứ Hải.
Trong lòng ông luôn có nghi vấn, vì Vương Thanh lúc đó chính là do Lý Tứ Hải gợi ý, được chính ông ta sắp đặt đến bên cạnh Mục Hán.
Quan Thành Quân luôn lầm tưởng, có phải Lý Tứ Hải nghi ngờ Mục Hán và Hứa Tất Thành âm thầm liên lạc, từ đó có thể sẽ liên lụy đến Lý Tam Giang, nhưng ông không ngờ rằng, cuối cùng lộ ra không phải là Hứa Tất Thành mà là Đỗ Tu Hải.
Nhưng Bộ trưởng Hình ở đây, chắc chắn ông sẽ không hỏi những lời này.
…
Đợi sau khi Bộ trưởng Hình rời đi, Quan Thành Quân xuất hiện trong căn cứ dưới lòng đất tứ hợp viện của Lý Tứ Hải.
“Lãnh đạo, Mục Hán mà bị bắt thì Vương Thanh sẽ không có tác dụng gì nữa!” Quan Thành Quân nói với Lý Tứ Hải.
Theo suy nghĩ của ông, Vương Thanh vừa mới có được sự tin tưởng của Mục Hán, đến cuối cùng lại không phát huy được tác dụng gì.
“Rút cậu ta về đi!” Lý Tứ Hải cân nhắc vài giây sau nói.