Buổi tiệc lần này, thực ra cũng là do Đỗ Tu Hải cố tình sắp đặt, mục đích là muốn dụ Tiểu Điền rời đi, tiện cho Tô Nam ra tay.
Tô Nam đứng trước cửa phòng ngủ của Tiểu Điền, nhìn vào cánh cửa chống trộm tưởng chừng như bình thường, nhưng thực ra vô cùng kiên cố.
Cánh cửa này kiên cố đến lạ thường, toàn bộ khung cửa và xi măng của ngôi nhà, khung cửa thép được trộn vào nhau, không có công cụ phá cửa chuyên nghiệp hoặc thuốc nổ thì không thể nào làm hỏng được.
Cửa khóa là khóa an toàn của công ty bảo hiểm nổi tiếng nhất nước Đức, còn có hệ thống chống trộm có thể kích hoạt thiết bị báo động điện tử.
Nhưng những thứ này vốn dĩ không làm khó được Tô Nam, chuyên ngành của anh là làm chuyện này, miễn là hệ thống chống trộm khóa chống trộm của thế giới, Tô Nam không dám nói đều gặp qua, nhưng trên 90% anh đã từng nghiên cứu, mà chuyện lần này cũng không nằm trong 10% còn lại đó.
Tô Nam mở túi công cụ đeo ở eo ra, đeo máy như ống nghe lên, lấy ra một chiếc chìa khóa vạn năng có thể dựa theo viên đạn biến hình, đút nhẹ vào trong, vặn từ từ, cảm nhận được sức mạnh cản trở và tạp âm của sự chuyển động máy móc, một phút sau, Tô Nam dùng sức vặn, “Cạch” một tiếng, cửa khóa được mở ra.
…
Lời phát biểu của Tiểu Điền kết thúc trong tiếng vỗ tay, anh cúi đầu cảm ơn, sau đó bước xuống sân khấu, hòa nhập vào đám đông.
Nhìn Tiểu Điền vừa đi vừa chào hỏi những người tham dự buổi tiệc, Phùng Đào có cảm giác không lành, vì Tiểu Điền đã chào hỏi xong tất cả những vị khách mời quan trọng tối nay rồi.
“Tiểu Điền muốn rời khỏi!” Phùng Đào không ngờ, thân là nhân vật chính trong buổi tiếp này, sao anh ta lại về sớm như vậy.
…
Tô Nam đứng ở trước cửa phòng ngủ Tiểu Điền, im lặng chờ đợi. Tay của anh để trên tay nắm cửa nhưng lại không đẩy cửa ra.
Vì nếu như bây giờ đẩy cửa ra, hệ thống báo động sẽ vang lên.
Tô Nam dùng một cánh tay khác lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán. Anh vừa giật mình toát cả mồ hôi. Vừa nãy xém chút anh đã mở cửa ra rồi. Anh không ngờ rằng Tiểu Điền gian xảo như vậy, hơn nữa còn cẩn thận như vậy, ngay cả ở phía sau cửa cũng phải gài bẫy.
Phía sau cửa còn có lắp đặt hệ thống cân bằng thời gian, trong thời gian nhất định, hệ thống cân bằng mới khôi phục lại bình thường, nếu như chưa tới giờ mà đẩy cửa ra, hệ thống cân bằng sẽ vang lên cảnh báo.
Miễn là chưa tới giờ, bất kể cửa có dùng chìa khóa mở hay không, chuông báo động cũng sẽ vang lên, một khi đã kích hoạt chuông báo động, thiết bị từ xa của Tiểu Điền cũng sẽ nhận được, chắc chắn anh ta sẽ khởi động chương trình tự hủy két sắt, tiêu hủy toàn bộ tình báo đã biên dịch ở bên trong.
Hai phút sau, khi lỗ tai áp trên cánh cửa có một tiếng động nhẹ truyền đến, Tô Nam thở nặng nề, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Rèm cửa sổ trong phòng kéo lại hết, dưới ánh đèn của hành lang, chỉ thấy được đường nét của khu vực vừa vào cửa. Xem ra trong phòng cũng có trải thảm, Tô Nam khom người xuống, nhẹ nhàng sờ vào, cảm giác rất dày.
Tô Nam hít một hơi, từ từ vén tấm thảm lên, dưới đất là gạch lát sàn, màu của một viên gạch khi vừa bước vào cửa dường như không hợp với môi trường xung quanh lắm. Tô Nam lấy một thiết bị mini từ trong túi công cụ ra, dừng lại ở vị trí cách gạch lát sàn 1cm, trên màn hình của thiết bị giống điện thoại hiện lên một con số màu xanh.
Tô Nam lại hít một hơi lạnh: Không ngờ Tiểu Điền lại lắp đặt máy cảm biến áp suất ở trước cửa phòng ngủ mình. Nếu mình sơ ý một chút giẫm lên đó, chuông báo động cũng sẽ được kích hoạt.
Tô Nam rút lại máy dò, dò dẫm bên trên một lúc sau đó kéo ra, giống như gậy selfie của điện thoại, máy dò được kéo ra xa 2m.
Tô Nam cẩn thận dò một lượt mới hơi hơi an tâm. Cũng ổn, Tiểu Điền không có lắp đặt máy cảm biến áp suất hết khắp căn phòng.
Tô Nam cất máy dò, thắt chặt túi công cụ trên người, bước khẽ vồ lên phía trước, sau đó lộn người lại, đáp xuống mặt đất không có cài đặt thiết bị cảnh báo lực nén một cách vững vàng. Suốt cả quá trình, Tô Nam không hề phát ra một tiếng động nào.
Đây là một căn phòng lớn, bên trái cửa sảnh có một cánh cửa nửa mở, bên trong là nhà vệ sinh, lúc này Tô Nam đang đứng trong phòng khách, hướng anh đang đứng đối diện cũng có một cánh cửa, đó là phòng ngủ của Tiểu Điền, bên cạnh còn có một phòng sách nhỏ.
Tô Nam cũng không vội di chuyển, anh đeo thiết bị nhìn đêm lên, quan sát kĩ một lượt, anh muốn đảm bảo trong căn phòng này không có những thứ như thiết bị báo động cảm biến nhiệt hoặc là thiết bị rung truyền cảm, nếu như có những thứ này thì anh sẽ phải tốn nhiều thời gian và sức lực để vô hiệu hóa cảnh báo.
Tô Nam rút lại máy dò, dò dẫm bên trên một lúc sau đó kéo ra, giống như gậy selfie của điện thoại, máy dò được kéo ra xa 2m.
Tô Nam cẩn thận dò một lượt mới hơi hơi an tâm. Cũng ổn, Tiểu Điền không có lắp đặt máy cảm biến áp suất hết khắp căn phòng.
Tô Nam cất máy dò, thắt chặt túi công cụ trên người, bước khẽ vồ lên phía trước, sau đó lộn người lại, đáp xuống mặt đất không có cài đặt thiết bị cảnh báo lực nén một cách vững vàng. Suốt cả quá trình, Tô Nam không hề phát ra một tiếng động nào.
Đợi sau khi Tô Nam dùng máy dò kiểm tra kĩ một lần xong mới thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ hệ thống báo động cảm biến áp suất ở trước cửa ra, trong phòng không có lắp đặt hệ thống cảnh báo sớm công nghệ cao nào khác nữa.
Đối với một gián điệp kinh nghiệm phong phú mà nói, đây mới là bình thường. Thân phận bề mặt của Tiểu Điền là quan viên của cơ quan Liên Hợp Quốc đóng trụ sở tại Kinh Thành, đối với một quan viên thương vụ Liên Hợp Quốc, các cơ sở an ninh cần thiết là hợp lý, nhưng lắp đặt quá nhiều, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến sự nghi ngờ không cần thiết.
Tình báo hiển thị, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Tiểu Điền rất quy luật, ngoại trừ buổi tiếp đãi chính thức giống hôm nay ra, trên cơ bản Tiểu Điền sẽ không ra ngoài xã giao. Thêm với việc đi làm và nghỉ ngơi đều ở trong tòa nhà nhỏ này, nên rất yên tâm đối với sự an toàn của phòng ngủ mình.
Buổi xã giao hôm nay đương nhiên cũng là do Đỗ Tu Hải đích thân sắp đặt.
Tô Nam áp sát lên tường di chuyển từ từ, cố gắng đặt chân xuống vị trí để đồ dùng trong nhà, những nơi này đều là nơi chịu lực, sẽ không lắp đặt thiết bị báo động áp suất ở đây.
Hơn mười phút trôi qua, Tô Nam đi hết khắp căn phòng, nhưng không hề phát hiện ra dấu vết của két sắt.
Mà trong nội dung tình báo của Đỗ Tu Hải có được bảo rằng trong phòng ngủ Tiểu Điền là có sự tồn tại của két sắt, nhưng không biết vị trí cụ thể của két sắt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trong lòng Tô Nam có chút sốt ruột.
…
Tiểu Điền chào hỏi với khách mời tham dự buổi tiệc xong, đi cùng với các quan chức liên quan của Bộ ngoại giao ra khỏi vườn hoa. Phùng Đào tận mắt nhìn thấy Tiểu Điền bắt tay chào tạm biệt với quan chức Bộ ngoại giao, sau đó bước vào bãi đậu xe. Vài phút sau, một chiếc xe cao cấp do Nhật Bản sản xuất phát ra tiếng tích tích, Tiểu Điền mở cửa xe ra rồi chui vào trong xe.
Một phút sau, chiếc xe cao cấp màu đen do Nhật Bản sản xuất vững vàng chạy ra khỏi bãi đậu xe.
…
Trang trí trong phòng Tiểu Điền rất đơn giản, ngoài trừ thiết bị cần thiết ra, không hề có các đồ dùng trong nhà và thiết bị khác nào cả, trông rất đơn giản hào phóng.
Tô Nam bắt đầu kiểm tra kĩ kết cấu của căn phòng, quan sát mỗi một đồ dùng và thiết bị nhưng vẫn không có thu hoạch gì, không tìm thấy nơi nào trong phòng có thể giấu két sắt, ngay cả một chút dấu vết cũng không có.
Tô Nam dần trở nên nóng nảy, nhân viên chỉ huy hiện trường ngồi trong xe đặc cần có thể đã phát hiện ra sự nôn nóng của anh, nói nhỏ trong thiết bị liên lạc: “Đừng vội, kiềm chế lại, tập trung vào.”