Trước hành động lần này, Đỗ Tu Hải và nhóm đặc nhiệm đã nghiên cứu kết cấu và bản vẽ mặt phẳng của căn hộ nhưng đó là trước khi sửa chữa, khi Tiểu Điền nhận chức liền lấy danh nghĩa sửa căn hộ để cải tạo lại cả kiến trúc, công ty thiết kế trên thực tế là doanh nghiệp che chắn cho việc điều tra các doanh nghiệp hải ngoại giữa CIA và bộ quốc phòng Nhật Bản, vì thế các cải tạo khi sửa chữa, không ai có thể biết chính xác.
Vì thế bây giờ chỉ có thể dựa vào một mình Tô Nam.
Trong cơ quan làm việc của Liên Hợp Quốc đương nhiên có người của bộ an ninh gài vào, nhưng cấp bậc của anh ta quá thấp, giống như chức vụ của nhân viên làm vệ sinh.
Sau khi Tiểu Điền nhận chức, anh ta từng từng nhìn thấy Tiểu Điền vận chuyển một chiếc két sắt đi vào. Két sắt loại lớn này trong quá trình vận chuyển và lắp đặt không thể nào có thể che giấu toàn bộ. Anh lợi dụng công việc của mình để điều tra kĩ lưỡng toàn bộ mọi căn phòng nhưng không tìm ra được, vậy thì chỉ có một khả năng, két sắt được lắp đặt trong phòng của Tiểu Điều mà anh không vào được.
....
Gần mười giờ tối, tình trạng giao thông ở Kinh Thành đã tốt hơn nhiều, Tiểu Điền lái xe hơi do Nhật Bản sản xuất với biển số ngoại giao chạy nhanh như bay trên đường, ra khỏi khu vực quản chế của nhà khách, tiến vào tuyến đường chính của nội thành, chưa tới nửa giờ đồng hồ, anh ta liền có thể về tới nơi làm việc của Liên Hợp Quốc.
Phùng Đào không kịp thay bộ lễ phục phẳng phiu tinh tế liền chui vào trong xe đặc nhiệm dừng ở cổng bên của hoa viên, đây chính là trung tâm chỉ huy tạm thời.
Phùng Đào hạ lệnh, xe đặc nhiệm đã ngụy trang bám sát trên đường, muốn đuổi theo xe của Tiểu Điền.
“Tạo chướng ngại, giữ chân hắn!” Phùng Đào kéo tai nghe, ra lệnh cho nhân viên cơ động phụ trách vòng ngoài. Với tiến độ hiện giờ của Tô Nam, nửa giờ đồng hồ chưa chắc đã có thể tìm được két sắt.
Nếu như là kế hoạch hành động chu toàn, đương nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp tiện lợi và tự nhiên, nhưng kế hoạch lần này là kế hoạch bất ngờ, tuy có phương án ứng phó dự phòng khẩn cấp, nhưng không hoàn hảo cho lắm, Phùng Đào thầm cầu nguyện, hi vọng Tiểu Điền không phát hiện ra điều bất thường.
Vài phút sau, mấy người đội mũ bảo hiểm, mặc trang phục phản quang màu vàng cam bước ra từ một chiếc xe cứu hộ, họ bê chướng ngại vật trên đường, chặn đường Tiểu Điền bắt buộc đi qua để về văn phòng Liên Hợp Quốc.
“Ống dẫn gas bị rò rỉ, đang sửa chữa, cấm xe cộ và người đi bộ, tất cả xe cộ tắt động cơ!” Một công nhân nói lớn tiếng, yêu cầu mọi xe cộ dừng lại.
...
Nhân viên chỉ huy lâm thời trong xe đặc cần dừng cách văn phòng làm việc của Liên Hợp Quốc không xa, quan sát Tô Nam trong camera giám sát mỗi lúc một lo lắng, trong đầu bất ngờ lóe sáng, miết chặt tai nghe, khẽ nói với Tô Nam: “Dùng thiết bị dò tìm kim loại, đồ ngốc!”
Tô Nam vỗ vào đầu mình, chỉ thiếu không tát cho mình một cái. Mình quá lo lắng rồi, sao có thể quên cái này chứ.
Bất luận là két sắt gì đi chăng nữa, bất luật công nghệ cao ra sao, đều không thoát khỏi một sự thực, nó được làm bằng kim loại.
Tô Nam lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ hơn cả điện thoại, khẽ kéo một cái, kéo ra một tay cầm dài chừng gần một mét. Sau đó Tô Nam cầm lấy thiết bị dò tìm kim loại, không tới ba phút liền dừng lại ở bên cạnh bức tường không hề có bất cứ đồ đạc và thiết bị nào cả.
Thiết bị dò tìm rung lên, chứng tỏ sau tường có đồ vật.
…
Đợi Tiểu Điền đi tới đoạn đường rò rỉ khí ga, phía trước đã có một hàng dài xe đang đợi. Tiểu Điền liếc mắt nhìn, chuẩn bị lùi xe lại đi ra từ đường rẽ phía sau thì sau xe anh ta đã bị chặn lại.
Tiểu Điền mở cửa xuống xe, sau đó tới tuyến đường xảy ra sự cổ hỏi thăm tình hình công nhân đang chỉ huy, công nhân nói với anh ta rằng, tuy biết địa điểm rò rỉ ở khu vực này nhưng muốn tìm địa điểm chính xác thì vẫn cần thời gian, xe cộ và người đi đường tạm thời không đi qua được.
Mặc dù xác nhận rằng trong không khí có mùi khí gas cực nhẹ nhưng Tiểu Điền vẫn cảm thấy có chút bất thường, người giống như anh ta chưa bao giờ tin vào bất cứ sự trùng hợp nào cả.
Sau vài giây, anh ta lấy điện thoại ra, nhấn số điện thoại muốn gọi nhưng bị nhân viên làm việc ngăn lại, lí do là tín hiệu điện thoại có thể gây cháy nổ.
Tiểu Điền càng lúc càng hoài nghi, anh ta cầm điện thoại, đi về hướng ngược lại.
“Ngắt tín hiệu, Tiểu Điền có lẽ muốn gọi điện, cũng có thể đã phát hiện ra điều bất thường, muốn khởi động thiết bị tự hủy của két sắt!” Phùng Đào hạ lệnh cho đặc nhiệm chi viện.
Xe đặc nhiệm dừng cách văn phòng làm việc Liên Hợp Quốc không xa liền khởi động hệ thống chặn tín hiệu trên xe, toàn bộ tín hiệu vô tuyến đều không thể truyền vào tòa nhà được.
Nhìn thấy điện thoại không có tín hiệu, tốc độ dưới chân Tiểu Điền càng nhanh hơn, bây giờ anh ta cần tìm được một nơi có thể gọi điện thoại.
“Ngắt tín hiệu, Tiểu Điền có lẽ muốn gọi điện, cũng có thể đã phát hiện ra điều bất thường, muốn khởi động thiết bị tự hủy của két sắt!” Phùng Đào hạ lệnh cho đặc nhiệm chi viện.
Đi qua hai con phố, nhìn thấy một siêu thị còn chưa đóng cửa, Tiểu Điện lập tức đi vào.
Xe đặc nhiệm dừng cách văn phòng làm việc Liên Hợp Quốc không xa liền khởi động hệ thống chặn tín hiệu trên xe, toàn bộ tín hiệu vô tuyến đều không thể truyền vào tòa nhà được.
“Cho hỏi ở đây có điện thoại công cộng không?” Tiểu Điền hỏi nhân viên bán hàng.
Nhìn thấy điện thoại không có tín hiệu, tốc độ dưới chân Tiểu Điền càng nhanh hơn, bây giờ anh ta cần tìm được một nơi có thể gọi điện thoại.
“Bên này!” Nhân viên bán hàng chỉ.
Phùng Đào ngồi trong xe, thông qua ống nhòm quan sát toàn bộ hành động của Tiểu Điều không hề tỏ ra lo lắng, vì anh đã cho người cắt đứt đường dây điện thoại của tòa nhà trên đường Văn Viễn rồi.
Nhưng anh không ngờ rằng Tiểu Điền không lập tức gọi điện cho tòa nhà mà gọi vào đường dây nóng.
“Chào anh, đây là đường dây nóng của thành phố, cho hỏi ngài cần giúp gì?” Trong điện thoại vọng ra tiếng nói ngọt ngào của nhân viên nghe máy!
“Chào cô, tôi muốn biết hiện giờ tuyết đường sắt từ ngoại ô phía Đông về nội thành có hoạt động bình thường không?” Tiểu Điền trầm giọng hỏi.
Nhân viên phục vụ gõ bàn phím máy tính một lúc, mau chóng đưa ra đáp án.
“Tất cả bình thường.”
“Cám ơn!” Tiểu Đường lại trả lời một câu, mặt sa sầm đặt điện thoại xuống.
Nếu như thực sự có ống khí gas rò rỉ, đường sắt gần đây tuyệt đối không thể vận hành, đây là kiến thức thông thường và cũng là luật đường sắt.
Kế hoạch không theo kịp thay đổi, cho dù là Đỗ Tu Hải cũng không ngờ tới cục diện này. Cho dù đã hạ lệnh cho công ty gas thì cũng cần thông qua rất nhiều cơ quan, thời gian căn bản không kịp. Phùng Đào cũng không ngờ rằng, lòng nghi ngờ của Tiểu Điền lại nặng tới vậy, khứu giác thật nhạy bén.
“Mục tiêu muốn bỏ trốn, chú ý bám theo, duy trì khoảng cảnh, đừng để đối phương phát hiện.”
Phùng Đào cũng không ngờ Tiểu Điền không đi vòng đường xa đi bộ theo phố Văn Viễn mà lại tới hiện trường rò rỉ khí ga.
Người đứng xem ở hiện trường mỗi lúc một đông, đại đa số là cư dân ở xung quanh, bây giờ Tiểu Điền đang chen vào chỗ đông người nhất.
“Nhân viên bám đuôi chú ý, mục tiêu có lẽ đã phát hiện ra chúng ta, bây giờ hắn rất có thể sẽ gây hỗn loạn, nhân cơ hội trốn thoát!” Phùng Đào nhìn Tiểu Điền đang gắng sức xen vào đám đông, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Phùng Đào còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ “đùng” vang lên, đám đông lóe lên một ánh lửa, trên người một cô gái bốc cháy.
“Cháy rồi…” Người bên cạnh kêu lên lùi lại sau, đụng vào người phía sau anh ta.
“Mau chạy đi, ống khí gas nổ rồi…” Lại có người nói tiếp.