Một chiếc xe thương mại được sản xuất trong nước trông rất phổ thông đang đỗ trong một con ngõ cách toà nhà nhỏ này không xa, cửa sổ xe đều đã dán kính, không nhìn được tình hình cụ thể bên trong.
Hai nhân viên đặc cần của tổ giám sát đang làm một vài thao tác trên laptop, trên đó là cảnh tượng camera nội bộ bên trong toà nhà nhỏ, Tô Nam thì lại đang dựa vào ghế nhắm mắt tĩnh tâm.
Sở trường của Tô Nam có chút giống với đạo chích trong truyền thuyết. Hôm nay anh phụ trách trộm tin tình báo mà Tiểu Điền chưa kịp truyền ra ngoài.
“Kiểm tra trang bị đi!” Tài xế ngồi ở ghế lái quay đầu lại nhắc anh.
Tô Nam kiểm tra một lượt túi dụng cụ nhỏ đeo bên hông để chắc chắn là không bỏ quên bất kỳ dụng cụ và vật phẩm nào có thể dùng tới. Sau đó anh lại dùng tay cầm tai nghe lên ho mấy cái, âm thanh trong kênh tín hiệu rất rõ.
“Xong rồi!” Hai nhân viên của tổ giám sát gõ vào phím enter rồi nói với Tô Nam.
Tô Nam quay đầu qua nhìn, màn hình laptop vẫn hiển thị cảnh tượng ban nãy nhưng anh biết rằng nhân viên của tổ giám sát đã thành công thâm nhập vào hệ thống giám sát của toà nhà, bây giờ hình ảnh hiện ra là cảnh tượng mà bọn họ vừa thu lại.
Tô Nam gật gật đầu rồi kéo cửa xe ra, anh đi khỏi con ngõ rồi thuận theo đường lớn bước thẳng về phía trước.
Lúc này, buổi chiêu đãi khách quý cách đó mười mấy cây số chính thức bắt đầu. Tiểu Điền nở nụ cười rồi bước lên bục phát biểu đã được chuẩn bị sẵn. Hôm nay anh là chủ trì khách quý nên phải lên phát biểu.
Phùng Đào đứng phía xa ở tít dưới cùng quan sát Tiểu Điền ở trên bục. Sau tràng pháo tay, Tiểu Điều bắt đầu phát biểu. Tiểu Điền không những có thể nói tiếng Hán rất lưu loát mà văn chương cũng rất hay, hiện trường không ngừng vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt....
Tô Nam bước về phía trước mười mấy mét rồi lại đi qua đường, anh tới phần đường bên toà nhà. Sau đó anh lại bước về phía trước một đoạn rồi rẽ vào cái ngõ bên cạnh toà nhà.
Đèn đường rất sáng nhưng bốn phía lại vô cùng yên tĩnh. Tô Nam cứ đứng im ở đó, anh không phát hiện ra dấu hiệu của ai đi qua đây. Hơn nữa thì nhân viên đặc cần của tổ giám sát ở trong xe cũng gửi tin tới: Xung quanh an toàn.
Tô Nam lại bước vài bước về phía trước, anh tìm một lối vào được che bằng nắp bê tông hình vuông ở bên đường. Tô Nam lấy hai chiếc cờ-lê hình chữ “thất” ở trong túi ra rồi cắm vào lỗ ở nắp, anh dùng sức nhấc cái nắp lên rồi chậm rãi dịch nó sang một bên.
Dưới cái nắp là một lối vào, ánh sáng từ đèn đường chiếu vào có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu bên dưới, có lẽ là nước đọng.
Dưới lối vào này là đường dẫn của cáp truyền thông, cáp mạng của văn phòng Liên Hợp Quốc được thông qua từ đó. Vì để thuận tiện bảo trì nên đường cáp khá lớn, vừa cho một người chui vào.
Tô Nam nhảy xuống hố rồi dùng sức khôi phục cái nắp bê tông lại vị trí ban đầu.
Dưới ống kính của máy nhìn trong bóng tối. mọi thứ trong đường ống đều hiện lên. Nghe theo chỉ điểm của nhân viên chỉ huy trong xe đặc cần, Tô Nam bò rạp về phía trước trong đường ống, rẽ trái, rẽ phải, vài phút ngắn ngủi sau, trước mặt anh liền xuất hiện một tấm thép bịt kín đường ống này lại.
Tình hình này tổ đặc cần sớm đã nắm được, hơn nữa còn đã có biện pháp ứng phó. Tô Nam lấy vài thứ từ túi dụng cụ bên hông ra, anh dùng một cái như bút bi vẽ một vòng tròn xung quanh lỗ thông qua tấm thép rồi lại vạch hai đường ở vị trí thẳng đứng của dây cáp, tấm thép vốn đã có vài chỗ bị gỉ liền xuất hiện những dấu vết loé lên ánh sáng màu bạc.
Sau đó Tô Nam lại lấy ra mấy thứ giống như viên con nhộng dán xung quanh tấm thép, anh cẩn thận tránh cái vòng tròn mà mình vừa vẽ ra.
Sau khi làm xong mọi thứ, Tô Nam nhanh chóng lùi về sau hai ba mét. Chưa đầy hai phút sau, vài tiếng “Bùm chíu! Bùm chíu!” khẽ vang lên, viên con nhộng vỡ ra, một chất lỏng trong suốt và nhớt từ trong đó chảy ra, nó nhỏ giọt lên tấm thép rồi bốc lên một làn khói trắng và phát ra những âm thành kỳ lạ “sựt! sựt! sựt!” tựa như một con rắn độc đang nhả độc ra vậy.
Vài phút sau, tấm thép dày 2cm bị ăn mòn bởi chất lỏng, nó giống như một miếng nhựa mỏng bị nướng trên bếp, dần dần mềm ra rồi nhỏ từng giọt nước sắt màu đen xuống dưới đất.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ dấu vết bị Tô Nam dùng cái bút kỳ lạ rạch qua thì lại vẫn nguyên vẹn. Đợi vài phút sau, tấm thép chặn đường ống chỉ còn lại một dây sắt ở giữa. Tô Nam làm theo cách như vậy, cuối cùng đến ngay cả dây sắt cũng biến mất, đường ống chỉ còn lại dây cáp nguyên vẹn.
Tô Nam tiếp tục tiến về phía trước, đây là nhánh của đường ống và cùng vừa hay là bức tường đằng sau của toà nhà cơ quan Liên Hợp Quốc.
Sau đó Tô Nam lại lấy ra mấy thứ giống như viên con nhộng dán xung quanh tấm thép, anh cẩn thận tránh cái vòng tròn mà mình vừa vẽ ra.
Tô Nam cẩn trọng trèo ra khỏi đường ống. Sau khi nghe chỉ lệnh an toàn được truyền tới từ tai nghe thì anh nhanh chóng khôi phục lại cái nắp rồi lại tức tốc thay y phục trên người mình. Trong đường ống có nước đọng, quần áo trên người anh đã bị ướt hết một nửa.
Làm xong mọi thứ này, Tô Nam giống như một chú mèo khéo léo vòng qua chân tường bước về phía cổng lớn của toà nhà.
Sau khi vào toà nhà, con đường duy nhất chỉ có thể là đi qua cửa chính bởi toàn bộ cánh cửa sổ đều bị khoá chặt.
Tô Nam lúc này đã biến thành ngoại hình của một người nước ngoài. Người đàn ông mà anh nguỵ trang lúc này chính là nhân viên công tác trong văn phòng Liên Hợp Quốc đặt trụ sở tại Kinh Thành, anh ta đang xem chương trình tại quán bar ở Tứ Lý Đồn.
Cửa vẫn đang sáng đèn, một cảnh vệ đang nhìn giám sát, anh ta liếc qua người đi tới rồi lại tiếp tục theo dõi chương trình, viên cảnh vệ này tưởng là nhân viên đi ra ngoài tán gái này về sớm mà thôi.
Tô Nam men theo cầu thang đi lên tầng ba, nơi đây là nơi ở của sĩ quan cao cấp và nhân viên cấp cao có thân phận ngoại giao. Lúc này có lẽ bọn họ đều đang tham gia yến tiệc.
Tô Nam bước khẽ, trên sàn cũng được trải thảm thủ công nên không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Vài giây sau, Tô Nam đi tới trước cửa phòng của Tiểu Điền.
Trong tin tình báo được Đỗ Tu Hải gói lại có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành cùng số liệu tính toán, ChứcVỹ thuận lợi đưa tình báo cho nhân viên giao đồ rồi lại chuyển giao cho Tiểu Điền. Sau khi đắc thủ, Tiểu Điền sẽ lập tức nén văn kiện lại, lập mật mã mới và tăng cường bảo mật. Nhưng vì để cho tin tình báo mà Bộ Quốc phòng Nhật BẢn nhận được chuẩn xác không sai sót thì Tiểu Điền sẽ sao chép số liệu quan trọng của thuật ngữ chuyên ngành trong văn kiện. Kế hoạch của Đỗ Tu Hải cũng chính là lợi dụng số liệu này để định tội Tiểu Điền.
Sau mười giờ tối, và cũng chính là thời điểm thông thường mà vệ tinh gián điệp của Bộ Quốc phòng Nhật Bản tiếp nhận tin tức thì Tiểu Điền sẽ nhanh chóng truyền tin tức đã được nén này lại lên máy chuyển phát với tốc độ ánh sáng rồi lại truyền về nơi tiếp nhận để giải mật mã, giải nén và làm mật mã mới.
Cách truyền đạt này là an toàn nhất và cũng hiệu quả nhất.
Thời gian mà Chức Vỹ truyền tin tình báo là khoảng sáu giờ, mà Tiểu Điền bảy giờ ba mười đã phải tới nơi đón khách rồi. Thêm vào khoảng thời gian nhận tin tình báo từ người đàn ông trung niên và Tiểu Điền đi tới nơi đón khách thì khoảng thời gian để Tiểu Điền có thể làm bản mã mới cùng lắm chỉ khoảng nửa tiếng đồng hồ. Nhưng Đỗ Tu Hải cho rằng đối với gián điệp có kinh nghiệm phong phú như Tiểu Điền thì nửa tiếng đã là quá đủ rồi.