Đôi mắt của cô gái bỗng sáng rực lên.
“Bây giờ tôi sẽ công bố về bước tiếp theo của phương án hành động với mọi người!” Thấy cô gái không hỏi gì nữa, sắc mặt của Phùng Đào liền trở nên nghiêm túc, anh nói với tất cả mọi người đang ngồi tại đây.
Những người khác đều ngồi rất ngay ngắn.
Phùng Đào click vào con chuột của máy tính trước mặt mình, màn hình hiển thị tấm ảnh phòng trưng bày của Tiểu Điền.
“Tiểu Điền, gốc Nhật. Bây giờ là nhân viên ngoại giao của văn phòng Liên Hợp Quốc tại Trung Quốc. Nhưng thân phận thực sự của người này thực chất là gián điệp của cơ quan gián điệp được Bộ Quốc phòng Nhật Bản phái tới đây!” Phùng Đào chỉ vào bức ảnh của Tiều Điền nói.
Ngón tay anh khẽ động đậy, bức ảnh của Tiểu Điền được thu nhỏ lại một nửa, để trống một nửa, sau đó liền xuất hiện bức ảnh của Chức Vỹ.
“Lưu Phương, người Đông Bắc, năm nay hai mươi bảy tuổi. Nhưng thân phận thực sự là gián điệp Nhật Bản, ba năm trước bị ban ngành có liên quan trục xuất khỏi biên giới. Cô ta thông qua việc thay xà đổi cột, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ xong liền thay thế thân phận của Lưu Phương để trở thành hướng dẫn viên của một công ty du lịch chuyên phục vụ du khách đi các chuyến Nhật – Hàn, thừa cơ tiến hành hoạt động gián điệp…”
Phùng Đào còn chưa nói hết thì Lữ Song Song lại giơ tay, Phùng Đào đại thể cũng đoán được là cô gái đơn thuần này muốn hỏi cái gì.
Phùng Đào gật gật đầu ý bảo cô cứ hỏi.
“Vậy cô gái vốn dĩ tên Lưu Phương này đã đi đâu rồi?” Cô gái hỏi với vẻ lưỡng lự.
Phùng Đào trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Kể từ sau khi Chức Vỹ xuất hiện thì cô gái này liền mất tích!”
Lữ Song Song còn định hỏi nữa nhưng nhìn sắc mặt của Phùng Đào thì cô liền nghĩ ngay tới khả năng xấu nhất. Lưu Phương rất có thể là lành ít dữ nhiều.
Chẳng ai nói những lời như an ủi, cũng chẳng ai nhắc tới việc báo thù cho Lưu Phương, nhưng mỗi con người ngồi trong phòng hợp này đều biết rõ rằng tiếp sau đó mình nên làm thế nào.
Đôi mắt của Lữ Song Song rưng rưng, đây chính là lời động viên xúc động nhất trước khi ra trận của họ.
“Được rồi, quay về việc chính!” Phùng Đào vỗ tay nhắc nhở mọi người tập trung.
Phùng Đào giơ tay ra, tổ trưởng của tổ thông tin liền đưa cho anh một thiệp mời được in chữ ngay ngắn quy chuẩn ngoài phong bì.
“Đây là thiệp mời chiêu đãi được tổ chức bởi bộ ngoại giao quốc gia, hơn nữa mục tiêu Tiểu Điền của chúng ta cũng nằm trong danh sách được mời, thậm chí anh ta còn là chủ trì khách quý của buổi tiệc này. Buổi tiệc sẽ bắt đầu vào đúng tám giờ ba mươi phút tối nay, chắc chắn Tiểu Điền sẽ tới trước vì anh ta là người phát biểu mở đầu buổi tiệc.” Nói tới đây, Phùng Đào liền nhìn vào đồng hồ đeo trên tay.
“Bây giờ là sáu giờ, chúng ta có hai tiếng để chuẩn bị! Chức Vỹ đã đưa tin tình báo vào tay Tiểu Điền rồi, hơn nữa Tiểu Điền cũng chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể làm một bản mã mới. Sau đó tới sau mười giờ tối anh ta sẽ gửi ra ngoài!”
“Tại sao lại phải đợi tới sau mười giờ tối?” Lữ Song Song không hiểu liền hỏi Doãn Hồng Yến ngồi bên cạnh.
Trong lòng Doãn Hồng Yến cũng đã đoán ra được rồi nhưng cô không chắc chắn nên cũng ngước đầu nhìn Phùng Đào.
“Bởi vì thời gian làm việc của vệ tinh gián điệp của họ là sau mười giờ tối. Cô có thể hiểu như này, trước mười giờ tối thì tin tình báo mà Tiểu Điền ứng dụng vệ tinh truyền ra đều có khả năng bị chúng ta bắt được. Hơn nữa là bất kỳ phương thức truyền tin nào khác cũng đều vô cùng nguy hiểm với họ.” Phùng Đào ngập ngừng nói.
Đối với các tổ chức như Đại sứ quán nước ngoài thì ban ngành an ninh không được sử dụng quá nhiều biện pháp phòng ngừa thông qua các kênh truyền thông và mạng lưới liên lạc thông thường.
“Hơn nữa Tiểu Điền không thể để bản mã mới của tình báo ở bên người vì nó đối với anh ta không khác gì một quả bom hẹn giờ, vì vậy mà nơi an toàn và bảo hiểm nhất chính là cơ quan văn phòng Liên Hợp Quốc mà anh ta ở và làm việc. Phải trên 90% khả năng là anh ta sẽ để tình báo vào trong két bảo hiểm của mình.
Phùng Đào lại nhìn Lữ Song Song rồi nói: “Đừng nghĩ rằng cách làm này là quê mùa hay lạc hậu, bởi đối với Tiểu Điền thì đây là cách bảo đảm nhất. Đại sứ quán cũng giống như lãnh thổ, nếu không được sự thừa nhận của quốc gia đương sự thì bất cứ ban ngành nào của quốc gia cũng không thể tự ý xông vào lục soát, nếu không thì sẽ gây nên sự cố ngoại giao nghiêm trọng giữa hai nước.
Ngưng lại một hồi, Phùng Đào lại nhìn Lữ Song Song rồi nói: “Cô thử nhớ lại sự kiện Đại sứ quán Nam Mỹ đầu thế kỷ sẽ biết ngay.”
Lữ Song Song dường như đã hiểu ra liền gật đầu.
Trên màn hình lớn lại xuất hiện một kiến trúc mang đậm phong cách châu Âu. Phùng Đào chỉ vào màn hình lớn rồi nói: “Đây là cơ quan Liên Hợp Quốc trụ sở tại Kinh Thành mà Tiểu Điều làm việc, nó nằm ở phố Văn Viễn – thường gọi là phố sứ quán.”
Phùng Đào đối chiếu với bức hình trên màn hình lớn rồi giao phó từng kế hoạch hành động một cho đến khi từng người, từng tổ nhỏ đều xác nhận không sai sót.
Cuối cùng, Phùng Đào nhìn vào một đặc cần trẻ độ ngoài hai mươi tuổi ngồi đằng sau nói: “Tô Nam, hôm nay cậu là nhân vật chính, tất cả mọi người kể cả tôi đều sẽ phục vụ một mình cậu!”
Tô Nam không nói gì mà chỉ gật đầu chắc chắn.
…
Tại nơi tiếp khách ở ngoại ô phía Nam thành phố, sơn thuỷ hữu tình, phong cảnh đẹp như tranh. Một toà nhà nhỏ mang đậm nét đặc sắc thời Minh Thanh tựa sát dưới chân núi. Mỗi một căn lầu lại có một hoa viên rộng rãi xinh đẹp. Buổi tiệc ngày hôm nay được tổ chức tại một trong những hoa viên này.
Hai bên hoa viên đều được bày một cái bàn dài phủ khăn trắng, trên đó có đủ loại món ăn, đồ tàu có, đồ tây có, rực rỡ muôn màu.
Những vị khách có mặt tại đây đều mặc những bộ đồ sang trọng trang nhã. Ngoài nhân viên phục vụ ra thì phần lớn đàn ông mặc vest, phụ nữ không mặc trang phục dạ hội kiểu tây thì cũng mặc sườn xám của Trung Quốc.
Buổi tiếp vẫn chưa chính thức bắt đầu, mọi người túm năm tụm ba cười chào hỏi hoặc vui vẻ nói những câu chuyện phiếm.
Dáng người của Tiểu Điền rất cao nhưng không to mà còn hơi gầy. Lúc này anh mặc một bộ vest màu đen, thắt nơ, đang nói chuyện với mấy cô gái châu Á.
Phùng Đào mặc bộ vest tối màu, anh âm thầm đứng dưới một cái cây quan sát Tiều Điền ở cách mình không xa.
…
Con đường Văn Viễn cách nơi tiếp khách khoảng mười mấy cây số quả thực là một nơi yên tĩnh. Bởi về cơ bản thì cả con phố này đều là văn phòng Đại sứ quán nên nó khác hẳn với con phố thương mại khác, nơi này không hề có trung tâm thương mại. Ít người dạo phố thì tất nhiên là yên tĩnh rồi. Chỉ có điều thi thoảng sẽ thấy người đứng xếp hàng làm visa để chuẩn bị xuất ngoại.
Đối với các tổ chức như Đại sứ quán nước ngoài thì ban ngành an ninh không được sử dụng quá nhiều biện pháp phòng ngừa thông qua các kênh truyền thông và mạng lưới liên lạc thông thường.
“Hơn nữa Tiểu Điền không thể để bản mã mới của tình báo ở bên người vì nó đối với anh ta không khác gì một quả bom hẹn giờ, vì vậy mà nơi an toàn và bảo hiểm nhất chính là cơ quan văn phòng Liên Hợp Quốc mà anh ta ở và làm việc. Phải trên 90% khả năng là anh ta sẽ để tình báo vào trong két bảo hiểm của mình.
Phùng Đào lại nhìn Lữ Song Song rồi nói: “Đừng nghĩ rằng cách làm này là quê mùa hay lạc hậu, bởi đối với Tiểu Điền thì đây là cách bảo đảm nhất. Đại sứ quán cũng giống như lãnh thổ, nếu không được sự thừa nhận của quốc gia đương sự thì bất cứ ban ngành nào của quốc gia cũng không thể tự ý xông vào lục soát, nếu không thì sẽ gây nên sự cố ngoại giao nghiêm trọng giữa hai nước.
Văn phòng làm việc Liên Hợp Quốc mà Tiểu Điền công tác nằm ngay tại con phố này. Từ ngoài nhìn vào thì toà nhà nhỏ này mang đậm phong cách châu Âu của thế kỷ trước, thực tế thì cũng đúng là như vậy. Nếu nói về nguồn gốc xa xưa thì toà nhà này có thể truy nguyên từ thời kỳ dân quốc.
Lúc này là tám giờ bảy phút, nhân viên công tác trong đó đã tan làm rồi, cánh cửa chính của nơi này cũng đã đóng, cánh cửa nhỏ phía Tây vẫn mở để thuận tiện cho người ở trong đó ra vào. Hai người chiến sĩ đứng canh trước cổng, trong phòng cảnh vệ bên trong còn có cả nhân viên bảo vệ mà Liên Hợp Quốc đặc biệt thuê riêng để làm công tác bảo vệ.
Văn phòng và nơi ở của Tiểu Điền đều ở đây. Tin tình báo mà Đỗ Tu Hải nhọc tâm thiết kế gói lại được Chức Vỹ giao cho người đón đầu, sau đó người đón đầu lại giao cho Tiểu Điền được Tiểu Điền giấu trong phòng ngủ của mình.