Nhân viên theo dõi ngồi ở vị trí gần sát đầu lối đi. Anh ta cầm thực đơn giả vờ như đang gọi món, chiếc kính được gắn camera đặt trên mũi theo dõi sát sao mục tiêu. Một nữ đặc cần khác đã vào nhà vệ sinh từ trước rồi, đảm bảo tuyệt đối việc lát nữa Chức Vĩ bất luận vào phòng nào thì cũng đều chịu sự giám sát khống chế của nhân viên đặc cần.
Nhưng rõ ràng là Phùng Đào đã nghĩ sai rồi, Chức Vĩ đi vệ sinh chỉ là cái cớ bởi người đón đầu đã tới nhà ăn từ lâu rồi.
Cánh cửa bên trái lối đi của phòng ăn riêng bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông trung niên đeo kính trông vô cùng nho nhã bước ra ngoài đi về hướng quầy phục vụ. Hai người họ đi ngang qua nhau, người đàn ông đeo kính nhìn thẳng về phía trước, Chức Vĩ thì vừa đi vừa tìm gì đó trong túi, ánh mắt của hai bên không hề có bất kỳ va chạm nào.
Chiếc ba lô của Chức Vỹ dường như chuyển hướng, vừa hay che đi tay trái của cô. Tay của người đàn ông thì vung tự nhiên, hai người họ đi sát qua nhau trong vỏn vẹn chưa đầy một giây rồi ai đi đường nấy.
“Đã giao hàng rồi!” Phùng Đào hưng phấn vỗ tay.
Khi camera phóng to lên mấy chục lần có thể nhìn thấy Chức Vỹ đã nhét một món đồ gì đó vào trong lòng bàn tay của người đàn ông.
…
Một tiếng sau, thành viên của tổ hành động lần lượt quay về căn cứ địa dưới hầm. Khuôn mặt của mấy người họ thậm chí còn đang toát mồ hôi.
Trên bức tường phía trước bàn họp treo một màn hình LCD rất lớn, to gần bằng cả bức tường. Trên đó là bản đồ của khu đô thị khổng lồ.
Đến khi tất cả thành viên đến đủ thì Phùng Đào thể hiện sự khẳng định của nhiệm vụ lần này trước:
“Nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt, mục tiêu đã cắn câu theo kế hoạch, mọi người vất vả rồi!”
Những tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên trong phòng họp. Khi tiếng vỗ tay ngừng lại, Phùng Đào lại tiếp tục nói: “Nhưng hành động lần này chỉ là một phần rất nhỏ trong nhiệm vụ trước mắt, khoảng thời gian sắp tới chắc chắn sẽ còn vất vả hơn nữa, khả năng sẽ còn có cả nguy hiểm!”
Mọi người nở nụ cười thiện chí. Từ ngày đầu tiên làm cái ngành này thì tất cả mọi người ngồi ở đây đều rất rõ công việc mình làm là gì. Vậy nên bất kể xảy ra chuyện gì thì bọn họ đều đã có chuẩn bị sẵn về tâm lý, thậm chí là hy sinh tính mạng. Nhưng, đây chính là chức trách của họ.
Nếu là Đỗ Tu Hải thì chắc chắn sẽ không nói những lời như vậy. Nhưng dù gì thì Phùng Đào cũng là lãnh đạo mới, bất kể là thật lòng hay giả dối thì tư thái cần biểu đạt anh vẫn nhất định phải làm.
Phùng Đào đưa mắt nhìn một lượt những người tham gia cuộc họp, về cơ bản đều là những người cũ từng hợp tác, ngoài ra là hai khuôn mặt mới. Khuôn mặt mới ngồi bên trái, nói đúng hơn thì là Phùng Đào biết cô, chỉ là hai người họ chưa từng chấp hành nhiệm vụ cùng nhau mà thôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này trong danh sách nhân viên thì thậm chí Phùng Đào còn không tin nổi vào mắt mình, sao cô lại có thể gia nhập vào tiểu đội đặc cần do anh lãnh đạo được cơ chứ.
Khi người ta bắt đầu chỉ huy tiểu đội đặc cần chấp hành nhiệm vụ thì anh vừa mới làm trợ lý văn phòng của Đỗ Tu Hải, phụ trách báo cáo tổng hợp và chỉnh lý những tin tình báo không mấy quan trọng mà thôi.
Khi anh hỏi Đỗ Tu Hải thì Đỗ Tu Hải chỉ nói một câu: Nhiệm vụ cần thiết.
Ở trước mặt một tinh anh thật sự như vậy, Phùng Đào luôn có một cảm giác như là múa đao trước mặt Quan Công vậy.
Nhưng Đỗ Tu Hải nói với anh rằng trong ngành này, ngoài sự nỗ lực tự thân của mỗi tinh anh ra thì cái quan trọng nhất là cơ hội. Nhìn từ mọi mặt thì anh không cho rằng Phùng Đào kém Doãn Hồng Yến ở điểm nào cả. Anh bảo với Phùng Đào là quên hết truyền kỳ về người phụ nữ này đi, cứ coi như một nhân viên đặc cần bình thường là được.
Bây giờ Đỗ Tu Hải lại cho anh một cơ hội như vậy, anh muốn trở thành tinh anh như Doãn Hồng Yến, thậm chí còn muốn vượt qua cả cô nên anh luôn cố gắng giữ vững tâm trạng của mình để không bị ảnh hưởng.
Phùng Đào nhìn Doãn Hồng Yến, Doãn Hồng Yên nhìn anh rồi gật đầu cười.
“Tôi có một câu hỏi, có thể hỏi không?” Cô gái ngồi bên phải Doãn Hồng Yến giơ tay lên, thái độ rất lễ phép.
Cô gái đó lên Lữ Song Song, cái tên rất hay, người trông cũng xinh đẹp. Cô vì nguyên nhân gia đình nên mới được đặc biệt tuyển vào ban ngành an ninh. Lần này cô được phân tới dưới trướng Tiểu Đào là để thực tập và cũng là tôi luyện.
Phùng Đào gật gật đầu, anh biết là có khả năng cô gái này sau nhiệm vụ lần này sẽ ở lại dưới trướng anh, trở thành tổ viên của anh. Cô gái này không sợ bóng sợ gió mà không biết liền hỏi, điều này khiến anh rất an tâm.
“Hiện nay chúng ta đã có được chứng cứ giao dịch tình báo giữa Chức Vỹ và gián điệp nước ngoài, lẽ nào không thể trực tiếp bắt giữ sao?” Lữ Song Song hỏi.
Bây giờ Đỗ Tu Hải lại cho anh một cơ hội như vậy, anh muốn trở thành tinh anh như Doãn Hồng Yến, thậm chí còn muốn vượt qua cả cô nên anh luôn cố gắng giữ vững tâm trạng của mình để không bị ảnh hưởng.
“Hiện nay chúng ta đã có được chứng cứ giao dịch tình báo giữa Chức Vỹ và gián điệp nước ngoài, lẽ nào không thể trực tiếp bắt giữ sao?” Lữ Song Song hỏi.
Phùng Đào nhìn cô gái rồi nhẫn nại nói: “Phải có tư duy riêng của mình. Đặc công và gián điệp có kinh nghiệm sẽ nguỵ trang tình báo thành các loại vật phẩm để ngoài người nội bộ của họ ra thì bất kỳ ai cũng không thể nào phá giải được, trừ khi có được bản dịch của họ. Hai bên giao dịch sẽ cù nhây, sẽ không thừa nhận. Bởi ngoài bọn họ ra thì bất kỳ ai cũng không biết được trên đó viết cái gì. Kể cả chúng ta có biết được nội dung của bản tình báo này nhưng nếu không thể lấy được bản dịch của tin tình báo mà họ biên soạn thì cũng chẳng cách nào giải thích với toà được. Lẽ nào chúng ta nói với toà án rằng bản tình báo này là chúng ta cố ý tiết lộ cho họ sao?”
Nói tới đây, những người khác đều nở nụ cười thiện chí.
Phùng Đào cười với cô gái rồi lại nói tiếp: “Thân phận nhân viên ngoại giao của họ có quyền hạn được miễn trừ nhất định để thực hiện bảo hộ cho họ. Nếu trong thời gian nhất định mà chúng ta không cách nào tìm ra được chứng cứ phán định bọn họ có tội thì cuối cùng chúng ta vẫn phải thả người, sau đó mục tiêu bị lộ này sẽ tìm đủ mọi lý do để về nước rồi đổi với một gián điệp mà chúng ta không hay hiểu, không quen biết, mạng lưới tình báo của họ cũng sẽ không tới mức bị phá hoại mà sẽ chỉ càng bí mật hơn mà thôi. Như vậy thì há chẳng phải chúng ta lại càng mất nhiều thời gian để điều tra hơn sao…”
Lữ Song Song lộ ra một biểu cảm kỳ lạ: “Lẽ nào chúng ta không thể sử dụng thủ đoạn đặc biệt sao?”
Phùng Đào trầm ngâm vài giây rồi quyết định tiết lộ đôi chút với người mới này.
“Thủ đoạn này chỉ có thể ứng dụng trong việc truy bắt ngầm, hơn nữa còn là đối với các phần tử gián điệp có sức phá hoại lớn mà thôi. Thêm vào đó một khi thực thi thủ đoạn này thì kết cục cuối cùng của người đó chỉ có thể là bị giam giữ vô thời hạn, thậm chí…”
Nói tới đây, Phùng Đào ngừng lại một lúc, anh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô gái rồi nói: “Khiến đối phương biến mất!”
Lữ Song Song cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng cô không hề lộ ra thần sắc sợ hãi hay bối rối. Phùng Đào hài lòng gật đầu rồi lại nói tiếp:
“Nếu chúng ta sử dụng một vài thủ đoạn thì sau khi truyền ra ngoài, quốc gia sở tại của họ chắc chắn sẽ làm lớn chuyện trên quốc tế, từ đó sẽ tạo thành bị động về phía ngoại giao, thậm chí còn ảnh hưởng tới hình tượng tốt đẹp mà chúng ta khó khăn lắm mới gây dựng nên được ở quốc tế!”
Cô gái dường như đã hiểu ra liền gật gật đầu nhưng chẳng ngờ Phùng Đào lại nói tiếp: “Thực ra có một chuyện quan trọng nhất đó là Chức Vỹ không phải đối tượng cuối cùng của chúng ta, bây giờ chúng ta không bắt cô ta mà là muốn câu một con cá lớn hơn.