Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 1 - Chương 319: Chọc ghẹo

Đỗ Tu Hải khẽ nheo mắt, liếc nhìn Hồ Ly, sau đó mau chóng cúi đầu. Anh không biết, người không được phụ lòng mà cậu ba nói là ai.

“Lão Tứ đâu?” Đỗ Tu Hải liếc nhìn quanh phòng khách, không hề nhìn thấy bóng dáng Ngọc Châu đâu.

“Anh cả, nhiều năm rồi anh vẫn độc thân, lẽ nào chính là vì nhớ cô ta?” Hồ Ly bất ngờ hỏi.

Đỗ Tu Hải ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hồ Ly, ánh mắt dữ dằn, giống như dã thú bị xé toạc vết thương cũ.

“Anh không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi đâu có sợ!” Hồ Ly dùng ngữ khí ngông nghênh nói: “Nhiều năm vậy rồi, kẻ ngốc cũng biết trong lòng anh nghĩ gì!”

“Bao năm không nói ra, anh không sợ cô ta gả cho người khác sao?” Hồ Ly cười ha ha, đùa giỡn nói: “Tới khi đó anh có khóc cũng chả làm gì được!”

“Sao cậu biết cô ấy chưa gả cho ai?” Đỗ Tu Hải mắt đỏ hoe nói.

“Chà chà, nhìn, nhìn xem, anh vẫn quan tâm tới vấn đề này nhất!” Khóe miệng Hồ Ly nở nụ cười mỉa mai.

“Đủ rồi!” Đỗ Tu Hải bất ngờ phản ứng ra, Hồ Ly cố tình, anh ta đang chọc ghẹo mình.

“Có cần tôi nói cho anh biết những việc Lão Tứ từng trải những năm qua không?”

“Không nói vấn đề này nữa có được không?” Giọng Đỗ Tu Hải có phần thấp trầm, khàn khàn, giống như tiếng gầm của dã thú.

“Vậy anh cho rằng, chúng ta có thể nói việc gì?” Hồ Ly xòe hai tay, “Nói về Lão Ngũ, nói về Bố Già?”

“Bố Già… Ông ấy vẫn ổn chứ?” Đỗ Tu Hải buột miệng hỏi một câu. Không biết đã bao lâu rồi anh không còn gọi hai từ này. Trong mấy năm qua, đã có vô số lần khi anh mơ thấy người này hoặc là cái tên này đều giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm. Nhưng đồng thời, khi bình tĩnh lại, anh lại vô cùng nhớ cái tên này. Dù sao thì người này cũng đã một tay nuôi anh khôn lớn và dưỡng dục anh thành người. Không có Bố Già sẽ không có anh.

Thi thoảng Đỗ Tu Hải cũng có oán giận, oán hận Bố Già tại sao bỏ mặc không quan tâm, giống như đã quên mất mình, nhưng nhiều lúc, thực ra trong lòng anh cũng rất cảm kích. Vì trong nửa cuộc đời của mình, ông lão không hề có quan hệ huyết thống với anh vẫn luôn vào vai nhân vật một người cha.

“Sau này có cơ hội hãy tự mình hỏi ông ấy.” Hồ Ly nói xong liền đứng dậy, chỉ vào lối đi: “Anh đi đi!”

“…”

Đỗ Tu Hải ngạc nhiên ngẩng đầu, anh không hiểu tại sao đột nhiên Hồ Ly lại để anh đi.

Mình không phải là chó mèo, mình là đặc công cao cấp của cơ quan an ninh quốc gia, là quản lý tình báo khu vực Tây Á. Biết được quan hệ liên lạc giữa mình và Mục Hán trước đây, cho dù là Bố Già cũng cần phải trả giá mới có được tình báo này.

Bắt mình tới đây, để mình gặp Lão Tam và Lão Tứ là hết?

Bản thân Đỗ Tu Hải chính là làm nghề này, anh có thể phát giác được trong khoảng thời gian mình hôn mê, Hồ Ly và Ngọc Châu không hề làm gì mình.

“Cậu cứ để tôi đi thế này sao?” Đỗ Tu Hải hỏi thẳng.

“Vậy anh còn muốn sao?” Hồ Ly cười nhạt một tiếng, “Lẽ nào muốn ở đây tiếp tục uống rượu? Anh cả, chúng ta đã không thể quay lại như trước đây được, thay đổi là thay đổi!”

Đỗ Tu Hải hơi ngây người một lát sau đó phản ứng ra, mặt hơi biến sắc: “Không phải Bố Già bảo cậu tới bắt tôi, là cậu tự ý hành động có đúng không?”

Lão Tam liều lĩnh gài bẫy, mạo danh Mục Hán dụ mình tới đây, nói bắt là bắt sao?

“Anh cả không hổ là anh cả, phản ứng nhanh gớm?”

Hồ Ly mỉa mai một câu: “Tôi vẫn là câu nói đó, anh cả, bất luận là làm việc cho ai đều phải nghĩ xem có làm hại tới người anh quan tâm hay không!”

Đỗ Tu Hải nhìn vào mắt Hồ Ly hồi lâu không nói gì. Trước đây đã có vô số lần anh từng nghĩ, nếu như Bố Già biết được những việc trước đây mình từng làm sẽ không tha cho mình. Thứ đợi mình rất có thể là một viên đạn hoặc một ly rượu độc. Nhưng sợ hãi, anh khiếp sợ, có điều phần nhiều là áy náy. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Bố Già, vì thế sợ gặp Bố Già.

Nhưng sau khi biết rằng lần này mình bị Lão Tứ dẫn tới đây là chủ ý của Lão Tam, trong lòng anh dấy lên lửa giận.

“Dựa vào đâu chứ?” Đỗ Tu Hải đứng dậy, ánh mắt ngập tràn lửa giận, mũi lập tức ghé sát mặt Hồ Ly.

“Cái gì mà dựa vào đâu?” Hồ Ly giả bộ không hiểu.

“Cậu dựa vào đâu mà nghi ngờ tôi?” Đỗ Tu Hải cực kì phẫn nộ, anh hận không thểđấm một phát lên gương mặt đã đeo mặt nạ da người của cậu ba.

“Ha ha…” Hồ Ly cười nhạt, “Lẽ nào không phải sao? Anh cả, anh không cần phải giả bộ ngây thơ nữa, nếu thực sự anh không làm gì, tại sao anh lại sợ Bố Già?”

“Mẹ kiếp…” Bao nhiêu năm qua, áp lực và sợ hãi lớn lao khiến Đỗ Tu Hải lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng tinh thần, thái độ thờ ơ của cậu ba đã thực sự khiến anh nổi giận, giống như để anh tìm được nơi phát tiết.

Đỗ Tu Hải huých đầu gối, huých mạnh vào đũng quần Hồ Ly, Hồ Ly không kịp đề phòng, ăn ngay một đòn, miệng gào lên một tiếng thất thanh, khom lưng cong chân theo phản xạ. Đỗ Tu Hải thuận tay đấm một cú, giáng mạnh xuống mặt Hồ Ly.

Máu lập tức phun ra, Hồ Ly ngã gục xuống đất.

“Bố mày đây không làm việc gì có lỗi với Bố Già cả, bố mày gặp Bố Già rồi sẽ nói, từ khi nào tới lượt tên khốn nhà mày cai quản chứ!” Đỗ Tu Hải thở dốc, chỉ vào Hồ Ly trên mặt đất mắng.

Hồ Ly hít sâu, hai chân cong lại, hai tay ôm chặt đũng quần, hồi lâu chưa hồi phục.

“Anh không sợ tôi giết anh sao?” Hồ Ly nghiến răng nhìn Đỗ Tu Hải.

“Giết con bà mày!” Đỗ Tu Hải đạp về phía chỗ hiểm mà Hồ Ly đa che. Hồ Ly xoay một vòng, dứt khoát đứng dậy, sắc mặt nhìn Đỗ Tu Hải cũng biến đổi: “Anh cả, anh làm thật đấy à?”

“Mẹ kiếp, mày làm bố mày sợ vãi linh hồn, mày còn hỏi bố làm thật hay đùa? Mấy năm không gặp, đây chính là quà gặp mặt mà mày cho bố sao?” Đỗ Tu Hải nghiến răng chửi một câu, cởi trần đi ra ngoài.

Khi quay đầu lại, mắt Đỗ Tu Hải đỏ sọng, tới anh cũng không biết rốt cuộc là hận Lão Tam nhiều hơn một chút hay là thất vọng với Bố Già nhiều hơn một chút.

“Bố Già muốn gặp anh!”

Hồ Ly gọi với một câu sau lưng Đỗ Tu Hải.

Đỗ Tu Hải đã sắp ra tới cửa liền dừng bước lại, cơ thể cứng đơ, giống như lập tức bị đóng băng vậy.

Hồ Ly có phần không hiểu, Đỗ Tu Hải tỏ ra vô cùng cứng rắn trước mặt mình, dáng vẻ tới chết cũng không sợ tuyệt đối không phải giả bộ, nhưng tại sao khi nhắc tới hai chữ Bố Già, lại sợ hơn cả lấy mạng của anh ta?

“Đây là số điện thoại liên lạc của Bố Già, tôi chỉ nói một lần, không nhớ được cũng đừng trách tôi!” Hồ Ly lại gọi một câu.