Và khi đã tới đây mình đã là cá thịt nằm trên thớt, mặc người ta chém giết, Ngọc Châu cũng không cần phải gạt mình.
“Anh có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được đâu”! Hồ Ly đương nhiên biết được Đỗ Tu Hải đang nghĩ gì, cười nhạt, mỉa mai một tiếng.
“Đúng vậy, còn nghĩ nhiều vậy làm gì?” Đỗ Tu Hải tự mỉa mai nói một câu. Khi anh ta cầm lại chai rượu, Hồ Ly đã đổi ly rượu trắng thành ly đế cao.
Rượu trong vắt rót xuống, cùng theo đó là tiếng vang “ục ục”, rót hết một chai, vừa hay được hai ly.
“Nào!” Đỗ Tu Hải cầm một ly lên, ra hiệu về phía Hồ Ly.
“Cô không uống một chút sao?” Hồ Ly nâng ly lên nhìn Ngọc Châu hỏi.
“Cô ấy không uống rượu!” Đỗ Tu Hải lắc đầu.
Hồ Ly mỉm cười không để bụng, một hớp uống cạn rượu trong ly.
Lão Tam đã dứt khoát như vậy, Đỗ Tu Hải đương nhiên cũng không thể lép vế, uống cạn ngay sau đó, rượu cay xè trôi xuống họng, giống như dầu hỏa bốc lửa.
“Đã!” Đỗ Tu Hải kêu lên một tiếng, muốn nói một câu nữa, bất ngờ cảm thấy đất trời điên đảo, đầu gục xuống sô pha.
“Dược tính mạnh gớm!” Thấy Đỗ Tu Hải lúc trước còn hùng hổ, chớp mắt một cái đã giống như một con chó chết, Hồ Ly giật mình, ánh mắt nhìn Ngọc Châu đã biến đổi.
“Lẽ nào anh cũng muốn thử?” Ngọc Châu trợn ngược mắt nói.
“Không, không, không…” Hồ Ly lắc đầu nguầy nguậy, “Ý của tôi là có thể chia cho tôi một ít không, đây đúng là thứ cần thiết dùng để phạm tội gian dâm. Trên đời này, dầu thần, bột thuốc mê gặp phải thứ này của cô đúng là rác rưởi!”
“Thôi đi, với thân phận hiện giờ của anh, muốn người thế nào chỉ cần ngoắc tay là được, chẳng tranh nhau trèo lên giường của anh đấy chứ!” Ngọc Châu cười mỉa một tiếng.
“Đúng vậy, sao lại quên mất việc quan trọng như vậy chứ?” Hồ Ly tỏ vẻ bất ngờ bừng tỉnh. Anh biết, Ngọc Châu sẽ không cho mình, dứt khoát bỏ qua.
“Anh tìm anh ta tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?” Ngọc Châu lại nhíu mày nói, “Anh làm vậy là tự ý hành động, Bố Già biết sẽ giận đấy!”
“Không nghe câu nói mà Anh Hai vẫn luôn nhắc tới sao: Tướng ở bên ngoài, có thể không nghe lệnh vua!” Hồ Ly chớp chớp mắt nói: “Hơn nữa, nhiệm vụ Bố Già giao cho tôi vốn dĩ chính là tìm cơ hội liên hệ anh ta, sao có thể gọi là tự ý hành động được?”
“Bố Già chỉ bảo anh đưa cho anh cả cách liên lạc của ông ấy, không bảo anh gặp mặt anh ta, cũng không bảo anh uống rượu với anh ta, càng không bảo anh chuốc thuốc mê anh ta…” Ngọc Châu nói tiếp.
“Mẹ kiếp…” Hồ Ly vẻ mặt kinh ngạc: “Lão Tứ, sao cô có thể trở mặt nhanh vậy, rõ ràng là cô chuốc thuốc cho anh ta, thân phận công khai của tôi cũng là cô nói cho anh ta biết. Bây giờ sao lại đổ hết cho tôi.”
“Còn nữa, cô không thấy vừa rồi khi anh ta nhận ra tôi giống như chuột nhìn thấy mèo sao, chứng tỏ là đã làm nhiều việc sai trái…”
“Anh ta sợ Bố Già, đâu phải sợ anh!” Ngọc Châu cả giận nói.
“Phí lời, anh ta sợ tôi làm gì chứ? Cái này tôi chắc chắn biết, anh ta chắc chắn đã làm việc có lỗi với Bố Già, nếu không sẽ không sợ hãi thế này?” Hồ Ly nói, “tôi đoán chắc anh cả đã làm phản rồi!”
“Phản cái đầu anh!” Ngọc Châu cãi Hồ Ly một câu.
Ngọc Châu biết nhiều hơn anh ta nhiều, Ngọc Châu đã nói Đỗ Tu Hải không phải bội Bố Già chứng tỏ vụ việc không tồi tệ như mình nghĩ, nhưng tại sao biểu hiện của anh cả sau khi phát hiện ra thân phận của mình và Ngọc Châu lại giống như kẻ phạm tội tử hình bỏ trốn bị cảnh sát bắt vậy?
“Vậy rốt cuộc anh cả làm sao vậy, chết cũng không sợ lại sợ gặp Bố Già?” Hồ Ly hỏi thẳng.
“Làm sao tôi biết được.” Ngọc Châu lắc đầu, “Cho dù biết cũng không nói với anh!”
Hồ Ly tức giận không nói lên lời.
“Lão Tứ, bây giờ nói cho tôi biết, rốt cuộc Lão Ngũ đang ở đâu?” Hồ Ly lại hỏi.
Ngọc Châu dùng sắc mặt vô cùng kì quái nhìn Hồ Ly: “Anh Ba, em không phải bách khoa toàn thư, anh đừng xem như em việc gì cũng biết!”
Hồ Ly thu lại gương mặt cười rạng rỡ, dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Ngọc Châu. Ngọc Châu đối mặt không hề sợ hãi. Một hồi lâu sau, Hồ Ly mới thở dài một tiếng: “Được rồi, cô đi đi!”
Hồ Ly không biết, trong mấy phút anh nhìn Ngọc Châu, lưng Ngọc Châu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ngọc Châu giơ tay mân mê vành tai mình một lát, sau đó kéo mạnh, “xoẹt” một tiếng, để lộ ra gương mặt vẫn xinh đẹp vô cùng, không hề thua kém với Ngọc Châu. Nhưng trong mắt Hồ Ly thì chẳng khác nào một bộ xương khô.
Ngọc Châu giơ tấm mặt nạ da người trong tay lên, mỉm cười nhìn Hồ Ly nói: “Anh Ba, năm trăm nghìn tệ, đừng quên trả tiền cho em!”
“Không thiếu của cô đâu!” Hồ Ly khẽ cười nói.
“Vậy em đi đây, tạm biệt Anh Ba!” Ngọc Châu gỡ mặt nạ ra khẽ vẫy tay rời khỏi phòng khách. Nhìn bóng lưng Ngọc Châu, cho tới khi mất hút, Hồ Ly vẫn không thu lại ánh mắt.
Đỗ Tu Hải vẫn ngủ say như chết. Hồ Ly nhìn theo hướng Ngọc Châu rời đi, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai, sau đó lại nhìn Đỗ Tu Hải: “Đều là yêu tinh ngàn năm, toàn là đang đóng phim Liêu Trai! Anh cả, chỉ có anh là ngốc nhất!”
Còn chưa nói xong, Hồ Ly liền cầm chai rượu vang đỏ ướp trong xô đá trên bàn giơ lên đầu Đỗ Tu Hải, rót hết xuống.
Một chai rượu có tiền cũng không mua được đã bị Hồ Ly rót hết xuống đầu Đỗ Tu Hải. Khi nửa già bình rượu sắp rót hết, Đỗ Tu Hải cuối cùng cũng có phản ứng. Có lẽ là vì cảm thấy lạnh buốt, anh ta lập tức rùng mình, sau đó mở choàng mắt, bất ngờ đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác.
“Sao vậy?” Đỗ Tu Hải lau rượu trên mặt, nhìn Hồ Ly hỏi: “Các người chuốc thuốc cho tôi?”
“Đúng vậy!” Hồ Ly gật đầu không hề do dự, nói thẳng thừng: “Tôi vốn định cho anh dùng thuốc nói thật!”
Đỗ Tu Hải lập tức mặt biến sắc, nhưng anh liếc nhìn vị trí mình ngồi, đại khái có thể đoán ra được mình không hề bị di chuyển, và thời gian hôn mê cũng rất ngắn, nếu thực sự uống thuốc nói thật, mình sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy được.
Đỗ Tu Hải cởi áo sơ mi trên người ra vo thành một nắm lau rượu trên tóc, liếc nhìn Hồ Ly: “Vậy tại sao cậu không dùng? Dùng rồi không phải sẽ biết rõ cả sao?”
Hồ Ly liền lắc đầu: “Tôi không muốn giữa anh em chúng ta tới tấm vải che chắn cuối cùng cũng bị xé rách chẳng còn lại gì!”
Nghe câu nói này, sắc mặt Đỗ Tu Hải sa sầm, động tác trên tay cũng dừng lại theo phản xạ: “Vậy rốt cuộc cậu muốn sao?”
“Tôi không muốn sao cả!” Hồ Ly nhìn Đỗ Tu Hải nghiêm túc nói: “Anh cả, bất luận anh làm sai bao nhiêu việc, bất luận anh từng có lỗi với ai, cho dù anh phạm tội tày trời, nhưng mà anh không được quên, mọi thứ hiện giờ của chúng ta, có được như thế nào!”