Đỗ Tu Hải không quay đầu lại. Anh đợi Hồ Ly nói xong liền đạp cánh cửa ở phòng khách bước ra ngoài.
“Ui…” Hồ Ly day day cái ấy của mình, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta nhăn nhó. Anh ta biết là cú thụi ấy của Đỗ Tu Hải thực chất chưa dùng hết sức, chứ nếu không với sức của Đỗ Tu Hải thì trong lúc bản thân mình không đề phòng quả trứng đã nát vụn rồi.
Ra khỏi phòng khách, trước mặt mình là hậu hoa viên của trang viên. Bước chân của Đỗ Tu Hải không hề dừng lại, anh thuận theo hành lang đi thẳng đồng thời dùng khoé mắt quan sát tứ phía xung quanh. Cùng lúc đó anh cố nhớ lại, chỉ trong chốc lát thôi Đỗ Tu Hải đã phán đoán ra được vị trí của con đường mà Ngọc Châu vừa đưa mình đi.
Đi tới tiền viện, những vị khách và các cô gái xinh đẹp phụ trách tiếp đón chẳng ai là không nhìn Đỗ Tu Hải với bộ dạng thê thảm cả. Bình thường những vị khách xuất hiện ở đây chẳng có ai là không mũ áo chỉnh tề, bóng lộn sáng loáng, đã bao giờ họ trông thấy kẻ nào cởi trần đi luẩn quẩn như tên lưu manh vậy đâu.
Đỗ Tu Hải chẳng quan tâm đến những cái này, anh cứ thế đi ra bên ngoài. Khi bước tới cửa lớn của trang viên thì anh mới vô thức dừng bước lại.
Bởi anh nhìn thấy Ngọc Châu.
Trong đầu anh bỗng cảm thấy hoảng hốt, sau đó một bóng hình thanh xuân xinh đẹp dần chồng lên Ngọc Châu ở trước mắt.
“Tiên sinh, ngài định đi sao?” Bên tai bỗng vang lên một giọng nói rụt rè kéo Đỗ Tu Hải từ hồi ức hoang tưởng trở về lại hiện thực.
Đỗ Tu Hải nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngọc Châu, anh chắc chắn rằng không có thứ gì đại loại như là mặt nạ da người.
Da mặt của Ngọc Châu mềm mại nhẵn mịn, ánh mắt sáng ngời thuần khiết, nhưng người này lại chẳng phải là người kia.
“Tiên sinh, hay là tôi giúp ngài tìm quần áo nhé!” Nhìn thấy Đỗ Tu Hải nhìn mình chằm chằm không chút kiêng nể, Ngọc Châu cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô không hề sợ hãi. Làm việc ở đây, cô còn gặp nhiều vị khách hung ác hơn Đỗ Tu Hải gấp nhiều lần. Kể ra thì ánh mắt của Đỗ Tu Hải nhìn cô chỉ hơi quái lạ mà thôi.
Đỗ Tu Hải lắc lắc đầu, anh thở dài một tiếng rồi bước ra khỏi cổng trang viên.
Tuy biết rằng cô tư chắc chắn cách chỗ này chưa xa, nhưng Đỗ Tu Hải lại chẳng biết rằng lần sau gặp lại sẽ là lúc nào. Nói không chừng đây là lần cuối rồi.
“Đưa chìa khoá tới cho tôi!” Một tiếng sau, Đỗ Tu Hải đứng dưới lầu nhà Phùng Đào gọi điện cho cậu ta.
“Chìa khoá gì ạ?” Phùng Đào tai kẹp điện thoại cá nhân bên vai nghe, hai tay vẫn không ngừng gõ chữ trên máy tính.
“Chìa khoá nhà cậu!” Đỗ Tu Hải trầm giọng nói.
“Không cần chìa khoá đâu, em thay ổ khoá rồi!” Tiều Đào đáp: “Em nói mật khẩu cho anh!”
“Gửi qua đây!” Đỗ Tu Hải nói xong liền dập máy luôn.
“Cái giờ này chạy đến nhà làm gì nhỉ?” Tiểu Đào cất điện thoại đi, lẩm bẩm nói.
Đỗ Tu Hải đứng dưới lầu ngước đầu lên nhìn bầu trời rất lâu.
Thực sự là anh chẳng có chỗ nào để đi và cũng chẳng biết đi đâu.
Nhưng anh lại chẳng muốn tới khách sạn. Anh lúc này chẳng qua muốn tìm một chút cảm giác ấm áp mà thôi, đúng hơn nữa là muốn tìm một chút hồi ức về gia đình.
Rời xa Bố Già bao nhiêu năm nay, từ góc độ của người bình thường đánh giá thì anh đã được xem là vô cùng thành công rồi. Xét ở nội bộ ban ngành an ninh thì anh cũng có thể coi như là một nhân vật tầm cỡ. Ở trong tài khoản bí mật chỉ mình anh biết, số tiền con số dư dài đằng đẵng nhưng cũng chỉ có anh mới biết rằng những thứ đó không phải cái mà anh mong muốn.
Từng có lúc anh cũng có thể coi như là tuổi trẻ tài cao. Khi đó anh tài cao chí xa, Bố Già từng hỏi anh: Sau này anh muốn làm gì.
Câu trả lời của Đỗ Tu Hải là, tôi muốn học xong có thể vận dụng được nhưng không thể giống như bố, tôi muốn được sống dưới ánh mặt trời.
Khi đó, Đỗ Tu Hải đã có một vài suy đoán, anh mập mờ biết được Bố Già đang làm gì. Bởi những thứ mà Bố Già dạy cho anh, người bình thường không cách nào tiếp xúc được.
Bố Già nhìn anh hồi lâu rồi cuối cùng đáp lại đúng một chữ: Được!
Sau đó không lâu, anh làm theo chỉ thị của Bố Già, từng bước từng bước tới gần với giấc mơ của mình. Có một ngày, khi anh tới đươc ban ngành an ninh quốc gia như ước nguyện của mình thì mới bàng hoàng tỉnh ngộ, kinh hãi tới mức lưng túa đầy mồ hôi.
Bố Già có thân phận thế nào?
Sao ông ta có thể để nghĩa tử của mình đứng ở phía đối lập với mình?
Điều này giống như một con chuột tận tay biến đứa con mà mình khổ tâm nuôi dạy trưởng thành trở thành một con mèo.
Khi anh muốn hối hận thì Bố Già đã biến mất rồi!
Anh cứ thế mơ mơ hồ hồ được sắp xếp vào trong ban ngành an ninh. Từ đó về sau, từng giờ từng phút anh cứ như đi trên lớp băng mỏng, thận trọng dè dặt sợ người khác biết được mối quan hệ giữa anh và Bố Già.
Anh cũng không ngừng cầu nguyện mong là thời gian lần tới Bố Già tìm anh có thể chậm hơn một chút. Bởi trước giờ anh chưa bao giờ tin rằng sự sắp xếp này của Bố Già dành cho anh là không có dụng ý.
Do vậy mà anh càng cố gắng làm việc hơn nữa, anh cố hết sức để làm tốt từng công việc một. Đơn giản là anh nghĩ rằng nếu một ngày thân phận của anh bị người ta vạch trần thì còn có thể giảm nhẹ chút tội trạng.
Nhưng anh lại chẳng ngờ là biểu hiện nỗ lực của mình lại có được một kết quả khác.
Dấu chân của từng bước anh đi ngày càng được nâng lên. Khi quyền hạn của anh đạt được một cấp bậc nhất định thì anh mới biết rằng, trong con mắt của anh, Bố Già cùng lắm cũng chỉ làm một vài công tác gián điệp bị tổ chức nước ngoài đối địch mua chuộc là nhân vật như thế nào.
Chỉ cần là quốc gia có tên có họ thì trên mỗi bức ảnh truy nã thiên biến vạn hoá của Bố Già đều có con dấu cấp bậc cao nhất của cơ cấu an ninh tối cao.
Bố Già có biệt hiệu là Kim Bằng, là truyền kỳ của giới tình báo.
Sau khi biết được thân phận thật sự của Bố Già, nỗi sợ hãi trong lòng Đỗ Tu Hải lại càng nặng nề hơn. Anh nghĩ rằng sở dĩ Bố Già chưa liên lạc với anh là bởi vì tầng lớp mà anh có thể tiếp xúc quá thấp. Có lẽ một ngày nào đó, khi Bố Già cho rằng anh có thể làm gì đó cho ông ta thì ông mới tới tìm anh.
Đỗ Tu Hải không biết rằng khi thật sự tới ngày đó thì anh sẽ có lựa chọn thế nào.
Hơn mười năm nay, ý nghĩ này tựa như một lời nguyền, nó giày vò anh từng giây từng phút.
Mười năm nay, anh không hề gặp lại Bố Già nhưng dưới sự sắp xếp của ông thì thi thoảng anh vẫn gặp được Mèo Rừng, gặp được Hồ Ly, gặp được Lão Tứ trẻ trung phơi phới, và còn cả Lão Ngũ trông như một con búp bê sứ, khiến người ta chỉ nhìn vào dung mạo mà không thể phân biệt được rốt cuộc là nam hay nữ.
Người anh gặp nhiều nhất là Lão Tứ.
Lão Tứ học đại học ngành Công nghệ thông tin, trường học ở ngay Kinh Thành.
Trong bốn năm đó, ngoài những bí mật mà cả hai người họ đều biết nhưng không thể tiết lộ ra ngoài như thân phận của Bố Già ra thì chẳng có gì là hai người họ không nói với nhau cả.
Cũng chính là trong bốn năm này, hai người họ đã nảy sinh tình cảm.
Đỗ Tu Hải biết rằng Lão Tứ có thể cảm nhận được tâm ý của mình đối với cô. Anh cũng biết rằng Lão Tứ sẽ không từ chối. Anh biết rõ là nếu bản thân anh mở mồm thì tình cảm giữa hai người chắc chắn sẽ có một bước tiến mới, nhưng Đỗ Tu Hải không dám.
Anh không biết là khi nào Bố Già sẽ tới tìm anh, anh cũng không cách nào dự liệu được kết cục cuối cùng của bản thân là gì.