Khi Lý Hương Quân tới bệnh viện, Tống Triều Dương đã được đưa vào một giờ đồng hồ, bác sĩ đã băng bó vết thương trên ngực cho cậu, hai cảnh sát của đồn cảnh sát Tây Sơn đứng bên cạnh, đang ghi chép lời khai.
Khoảnh khắc đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Tống Triều Dương mặt mày sưng húp dựa người vào giường bệnh, Lý Hương Quân căn bản không thể kiểm soát bản thân, vùi đầu vào lòng Tống Triều Dương, nước mắt òa ra giống như nước sông vỡ đê, tuôn trào khôn nguôi, mọi uất ức và oán hận trong lòng đều bị lo lắng và mừng vui xua tan. Hai cảnh sát ngừng hỏi, lặng lẽ nhìn cảnh này.
Tư Hình đuổi theo sau vừa mới tới đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Lý Hương Quân gục trong lòng Tống Triều Dương, cơ thể không ngừng run rẩy, hai mắt suýt chút nữa rớt xuống đất.
Lý Hương Quân tâm trạng kích động không kìm chế lực, cũng không để ý vết máu rỉ ra trên băng quấn ngực Tống Triều Dương, lực va chạm và nén xuống không nhỏ, Tống Triều Dương bị đụng đau nhăn nhó, nhưng không hề kêu một tiếng nào.
Cảm nhận được hơi ấm trên người Lý Hương Quân, tiếng nhịp tim thình thịch rõ ràng vọng vào trong tai, Tống Triều Dương thầm cảm động nhưng khi vô tình nhìn thấy Tư Hình đứng ngoài cửa, trong lòng Tống Triều Dương lập tức nảy sinh cảnh giác, cậu vỗ nhẹ lên lưng Lý Hương Quân, nói bên tai cô:
“Mau đứng dậy, có người vào!”
Lý Hương Quân lập tức bừng tỉnh, có Tống Triều Dương nhắc nhở, cô mới nhớ ra, cô và Tư Hình cùng tới đây, bây giờ muốn trốn cũng đã không kịp nữa rồi.
Trong lòng Tư Hình cũng rất hiếu kỳ, không hiểu Lý Hương Quân sắt đá sao lại bỗng nhiên nở hoa, tên nhóc này bất ngờ xuất hiện tới giờ chưa được bao lâu, biểu hiện của hai người sao lại giống với tình cảm đã tiến triển tới mức vô cùng sâu đậm tới vậy. Tư Hình đâu có thể ngờ rằng từ khi bày tỏ tình cảm tới giờ, thời gian mới chỉ trôi qua ba, bốn ngày.
Lý Hương Quân vội vàng đứng dậy, trên mặt lộ vẻ bối rối. Lén nhìn Tư Hình đứng ngoài cửa, Tư Hình giả vờ như không nhìn thấy gì cả, bước tới trước giường bệnh, khẽ gật đầu với Tống Triều Dương nằm trên giường.
“Đây là chú Tư Hình, trợ lý của ba tôi!” Lý Hương Quân đỏ mặt giới thiệu với Tống Triều Dương.
Quả nhiên là vậy, Tống Triều Dương thầm than thở một tiếng, vừa nhìn thấy Tư Hình, cậu liền cảm thấy người đàn ông cao lớn, tráng kiện nhưng nhìn có phần lôi thôi này căn bản không giống với người thường, Tống Triều Dương thậm chí còn cảm thấy trên người Tư Hình có chút khí thế giống với Mèo Rừng.
“Chào chú Tư!”
Tống Triều Dương lễ phép cười gật đầu.
“Lại chảy máu sao?”
Tư Hình như vết thương lại rỉ máu trên ngực Tống Triều Dương.
“Để tôi gọi y tá!”
Nói xong liền quay đầu bước ra khỏi phòng bệnh.
“Ai ya, xin lỗi… xin lỗi…”
Lý Hương Quân vừa nhìn liền biết là do mình không cẩn thận ép xuống, sắc mặt càng trở nên lo lắng, luống cuống nói.
“Anh sao rồi, có đau ở đâu không?”
Lý Hương Quân nhìn thương tích khắp người Tống Triều Dương, hai mắt bắt đầu ngân ngấn lệ.
“Không sao!”
Tống Triều Dương thản nhiên xua tay, nói giống như không hề cảm thấy gì cả.
“Chỉ là vết thương nhỏ!”
Tư Hình chạy tới phòng y tá, trên mặt cuối cùng cũng không kìm được để lộ ra thần sắc kinh ngạc. Trong lòng không ngừng nhủ thầm: Không biết lãnh đạo có biết việc giữa Lý Hương Quân và tên nhóc này hay không?
Đợi tới khi Hứa Tất Thành chạy tới theo, Lý Hương Quân đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Ngoài đôi mắt vẫn còn hơi đỏ ra, thì không có gì khác biệt cả.
“Thằng nhóc cậu may mắn gớm!”
Thấy trên mặt Tống Triều Dương đầy vết bầm tím, Hứa Tất Thành vẫn còn rùng mình lắc đầu.
Mặc dù không nói rõ ràng nhưng tối qua, anh và đội trưởng Tiết từng lo lắng rằng những người này nhọc công tốn sức bắt cóc Tống Triều Dương, mục đích chắc chắn không đơn giản.
Hai người họ suy đoán, cho dù Tống Triều Dương không mất mạng nhưng chí ít cũng sẽ không thể trở về nguyên vẹn.
Nhưng bây giờ xem ra, bao gồm cả vết bỏng trên lồng ngực, cũng chỉ có thể tính là vết thương da thịt không quá nghiêm trọng.
“Vẫn ổn!”
Tống Triều Dương gật đầu cười nói.
Nhưng Lý Hương Quân đứng bên cạnh không hề tỏ vẻ dễ chịu với Hứa Tất Thành.
Hai cảnh sát của đồn cảnh sát Tây Sơn vừa ghi chép xong lời khai liền nhận được điện thoại của lãnh đạo đồn cảnh sát, bảo họ giao vụ án cho chi cục khu Bắc, hai cảnh sát liền bàn giao công việc với đội trưởng Tiết ở ngoài phòng bệnh, sau đó lái xe rời đi.
“Lại đây, nói rõ cho tôi biết quá trình sự việc xảy ra khi đó. Không vội, câu cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ tới điều gì thì nói điều đó. Chúng ta cố gắng đừng để sót bất kỳ chi tiết và manh mối nào cả.”
Đội trưởng Tiết lấy một chiếc ghế ngồi cạnh đầu giường, sau lưng là một cảnh sát trẻ tuổi, tay cầm một cây bút ghi âm, chuẩn bị rất đầy đủ.
“Không thể để cậu ta nghỉ ngơi một lát trước sao? Đã bị thương ra thế này rồi!”
Lý Hương Quân đứng bên cạnh, bất mãn nói một câu.
“Không nghiêm trọng, thực sự chỉ là thương tích ngoài da thôi!”
Tống Triều Dương nhìn vào mắt Lý Hương Quân khuyên một câu.
Hiểu được ý trong ánh mắt Tống Triều Dương, Lý Hương Quân biết điều không nói gì.
Đã tiếp xúc mấy lần, đội trưởng Tiết và Tống Triều Dương trước đây cũng xem như người quen, đội trưởng Tiết không khách sáo, cũng vô cùng tận tâm tận sức nhắc nhở Tống Triều Dương, nhớ lại toàn bộ quá trình sự việc, hỏi vô cùng chi tiết.
Tống Triều Dương cũng trả lời rất chi tiết, đương nhiên những gì cần nói sẽ nói, những gì không nên nói thì chắc chắn không nói. Tống Triều Dương che giấu sự xuất hiện của Mèo Rừng, đương nhiên cũng không nói với đội trưởng Tiết thực ra cậu đã biết người bắt cóc mình là Mục Hán.
“Cậu cho rằng người có khả năng nhất là ai?” Sau khi ghi chép xong, đội trưởng Tiết hỏi câu cuối cùng.
“Mục Hán!”
Tống Triều Dương trả lời thẳng thắn, “cháu mới tới Kinh Thành không bao lâu, người tiếp xúc ở Kinh Thành không nhiều, người duy nhất có khúc mắc chính là Mục Đức Cao. Nếu như nói người nào làm việc xấu nhằm vào cháu, cháu chắc chắn nghi ngờ ngay tới cậu ta và ba cậu ta.”
“Ừ, tôi biết rồi, cậu hãy nghỉ ngơi đi!”
Đội trưởng Tiết gật đầu, dẫn theo cảnh sát trẻ tuổi rời khỏi phòng bệnh.
“Anh định làm thế nào?”
Lý Hương Quân khoanh tay, lạnh lùng nhìn Hứa Tất Thành hỏi.
“Tôi?”
Hứa Tất Thành giơ ngón trỏ chỉ vào mình, ngờ vực hỏi.
Anh không hiểu Lý Hương Quân hỏi vậy là có ý gì.
“Lẽ nào anh định buông tay không quản sao?” Ánh mắt Lý Hương Quân sắc lạnh thêm vài phần.
“Toàn bộ việc này đều là do Lý Tương Tư gây ra, các người lẽ nào không muốn chịu trách nhiệm?” Nhắc tới Lý Tương Tư, Lý Hương Quân lại trở nên kích động, nếu không phải là vì Lý Tương Tư, Tống Triều Dương sao có thể đắc tội Mục Đức Cao, cũng không thể nào gây gổ với Mục Đức Cao. Vụ việc lần này tuyệt đối là do Mục Hán và Mục Đức Cao gây ra để báo thù Tống Triều Dương.