"Cái quái quỷ gì vậy!” Ông lão lấy tay ôm ngực, sắc mặt nhợt nhạt nói.
Lúc này trời vẫn còn chưa sáng, ánh sáng vẫn chưa thực sự sáng tỏ, dáng vẻ Tống Triều Dương quả thực có phần thảm khốc, hơn nữa lại chỉ để lộ ra một cái đầu, không khiến ông lão sợ ngất xỉu đã là tốt lắm rồi.
“U u...” Miệng Tống Triều Dương ngậm vải rách, ra sức lắc đầu kêu lên vài tiếng.
“Là người à?” Ông lão cuối cùng cũng đã nhìn thấy rõ, dứt khoát ngồi bật dậy khỏi mặt đất, gọi về phía mấy người đang cùng tập thể dục ở phía xa: “Có ai không, giết người rồi! Giết người rồi!”
Ông à, cháu vẫn còn sống sờ sờ đây này. Tống Triều Dương chỉ biết trợn ngược mắt, nhủ thầm trong bụng.
Ông lão gọi một tiếng, chim chóc trong công viên cũng giật mình tíu tít bay tán loạn. Chỉ một lúc, mấy người đang tập thể dục cũng đều chạy tới, vây xung quanh Tống Triều Dương.
“U u u...” Tống Triều Dương ra sức lắc đầu, cố gắng thò cổ ra, ý là muốn ai đó gỡ vải rách trong miệng cậu ta ra trước.
“Ai ya, ngộp chết mất!” Khi vải được gỡ ra, Tống Triều Dương hít thật sâu một hơi không khí trong lành.
“Anh bạn trẻ, sao thế này?” Thấy Tống Triều Dương toàn thân thương tích, người không ra người ngợm không ra ngợm, mấy ông lão vây quanh đồng loạt xuýt xoa.
“Cháu bị bắt cóc!” Tống Triều Dương cố tỏ ra sợ hãi nói một câu, một người trung niên đang cởi dây da buộc tay và chân cậu.
Sau khi được cởi trói, Tống Triều Dương liền đứng dậy, vận động chân tay tê dại.
“Chàng trai trẻ, cậu không đau sao?” Có một bác gái thấy Tống Triều Dương toàn thân bầm dập, lồng ngực còn có vết thương hở thịt, mặt mũi nhăn nhó lại: Nhìn cũng thấy đau.
“Đau chứ, sao có thể không đau được!” Tống Triều Dương giả bộ xuýt xoa, hít một hơi khí lạnh, giả bộ đáng thương nói với mấy người già: “Các ông các bác làm ơn giúp cháu gọi xe cứu thương trước, sau đó báo cảnh sát!”
“Ừ, đúng, đúng!” Ông lão phát hiện sớm nhất lập tức tỉnh táo, vội vàng lấy điện thoại gọi cho 120.
Mấy người già cuống cuồng đỡ Tống Triều Dương tới chỗ khô ráo, có thanh niên tốt bụng thậm chí còn cởi áo khoác, khoác lên người Tống Triều Dương đang run rẩy.
Đám đông nhốn nháo hỏi Tống Triều Dương, Tống Triều Dương vừa giả bộ đau đớn, vừa trả lời câu hỏi của mấy người già.
Mấy phút sau, xe cứu thương và xe cảnh sát lần lượt tới hiện trường.
Trong phòng họp của Chi cục công an khu Bắc, Lý Hương Quân ngồi trên ghế, một tay chống cằm, thi thoảng lại gục đầu xuống.
Hứa Tất Thành, Tư Hình và cả đội trưởng Tiết, ba người đàn ông kéo đại mấy chiếc ghế, ghép sơ sài lại với nhau, nằm ngủ bên trên.
Suốt một đêm, những việc cần làm đều đã làm rồi, La Anh Hoa thậm chí còn đích thân tới Cục công an một chuyến. Bốn người quyết định kế hoạch tung tin và các bước cụ thể, do La Anh Hoa thực thi cụ thể. Nhưng sau khi tung tin xong, đợi tới nửa đêm, không hề có chút hồi âm nào cả.
Mục Hán giống như bốc hơi khỏi nhân gian, chỉ nhìn thấy ông ta xuống khỏi tòa nhà bệnh viện nhưng không biết sau đó đi đâu.
Sau khi La Anh Hoa rời đi, đội trưởng Tiết vốn muốn bố trí mấy người nghỉ ngơi trong phòng nghỉ của Cục Công an nhưng Lý Hương Quân kiên quyết phản đối.
Lý Hương Quân sợ có tình huống bất ngờ xảy ra hoặc là có manh mối. Chậm trễ một hai phút thôi, kết cục của Tống Triều Dương cũng có thể là cách biệt giữa người sống và xác chết.
Mấy người đều không biết nói sao, chỉ đành ngồi cùng Lý Hương Quân trong phòng họp.
“Reng, reng, reng” một hồi, chuông điện thoại vệ tinh trên lưng Hứa Tất Thành vang lên. Lý Hương Quân mở tròn mắt, cằm trượt xuống, suýt nữa đập xuống mặt bàn.
Lý Hương Quân lập tức đứng dậy, thấy Hứa Tất Thành vừa ngồi bật dậy hỏi: “Có phải có tin tức gì không?”
“Để tôi xem.” Hứa Tất Thành dụi mắt, mơ hồ nói.
Khi anh mở điện thoại vệ tinh ra, đọc được tin nhắn xuất hiện trên màn hình, cả người giống như bị một thùng nước lạnh dội xuống đầu, đứng bật dậy, ghế sau lưng cũng bị hất đổ xuống đất.
“Sao rồi?” Lý Hương Quân nhìn Hứa Tất Thành mắt mở mỗi lúc một to, thất thanh hỏi.
Hứa Tất Thành nhìn màn hình điện thoại, lại nhìn Lý Hương Quân, mấp máy môi không nói gì, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói xong lại thôi.
Lý Hương Quân giật mình, mắt tối sầm, đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn, trượt xuống khoảng trống giữa ghế và bàn.
Khi nghe thấy tiếng kêu đầu tiên của Lý Hương Quân, đội trưởng Tiết và Tư Hình đều giật mình.
Thấy Lý Hương Quân gục xuống đất, Tư Hình mặt biến sắc, hai tay chống lên bàn họp, nhảy qua bàn họp rộng hơn hai mét, đỡ Lý Hương Quân dậy.
“Hương Quân, Hương Quân! Cháu làm sao vậy?” Tư Hình ra sức vỗ mặt Lý Hương Quân, lại lấy ngón cái nhấn mạnh vào huyệt nhân trung của Lý Hương Quân.
Mẹ kiếp, gây họa rồi! Hứa Tất Thành thầm kêu một tiếng.
Anh chẳng qua chỉ là thấy tin Tống Triều Dương tỉnh táo được đưa tới bệnh viện, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, kèm thêm mất ngủ, đầu óc không tỉnh táo, phản ứng trong đầu chậm một nhịp, nhưng không ngờ khiến Lý Hương Quân giật mình ngất xỉu.
Lý Hương Quân rên rỉ một tiếng rồi mở mắt ra, nước mắt òa ra khỏi viền mắt giống như nước lũ vỡ đê.
“Sau khi Tống Triều Dương được phát hiện liền được đưa tới bệnh viện, người tạm thời không có vấn đề gì to tát.”
“Cái gì?” Lý Hương Quân kêu lên một tiếng, giống như người bệnh sắp chết được tiêm một mũi thuốc trợ tim, cơ thể mềm nhũn ngay lập tức ngập tràn sức lực.
Cô vịn ghế đứng dậy, mở tròn mắt nhìn Hứa Tất Thành.
“Người không sao.” Hứa Tất Thành nhắc lại, cố gắng không nhìn vào mắt Lý Hương Quân.
“Hứa Tất Thành.” Lý Hương Quân nghiến răng gầm lên một tiếng, nhấc chân lên, gỡ giày cao gót dưới chân ra, ném mạnh về phía Hứa Tất Thành.
Hứa Tất Thành đột ngột nghiêng đầu, giày cao gót bay qua tóc mang tai, đập vỡ kính cửa sổ sau lưng Hứa Tất Thành bay xuống lầu.
Giày cao gót là do Tư Hình nửa đêm lái xe đi, tới cửa hàng mở cửa hai tư giờ mua.
“Lại liên quan gì tới tôi chứ?” Hứa Tất Thành nhìn Lý Hương Quân đang tức giận, cứng cổ tranh cãi một câu.
“Anh nói chuyện có thể nói dứt khoát một lượt không, đừng ngắt quãng vậy chứ?” Lý Hương Quân không hơi đâu so đo với anh ta, vội vàng hỏi một câu: “Người ở đâu?”
“Bệnh viện Tây Sơn.” Hứa Tất Thành trả lời một câu.
Lý Hương Quân lại nhấc một chân lên, giỡ chiếc giày cao gót còn lại cầm ở tay, quay người chạy xuống lầu. Tư Hình theo sát sau lưng.