"Anh cho rằng Lý Tương Tư không có chút trách nhiệm nào sao?” Lý Hương Quân càng nói càng kích động, nói mỗi lúc một lớn, lồng ngực nhấp nhô kịch liệt.
Tống Triều Dương vừa định lên tiếng khuyên can một câu, không ngờ Lý Hương Quân bất ngờ quay lại, trừng mắt lườm cậu, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người.
Tống Triều Dương chớp chớp mắt, lặng lẽ ngậm miệng, cậu biết bây giờ Lý Hương Quân giống như núi lửa sắp phun trào, còn mình thì giống như một thùng dầu, chỉ bất cẩn một chút thôi sẽ gây ra hậu quả kinh thiên động địa.
“Sao có thể không quản chứ?” Hứa Tất Thành gật đầu dứt khoát, giống như gà mổ thóc, “Tôi đã cử người trông chừng những nơi Mục Hán thường xuyên xuất hiện, nhà hắn ta, xung quanh công ty hắn ta đều đã bố trí người, chỉ cần hắn ta xuất hiện, tuyệt đối sẽ không thoát khỏi tầm mắt của chúng ta!”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Hứa Tất Thành, Lý Hương Quân mới ngừng dồn ép. Đợi sau khi Lý Hương Quân quay người rời đi, Hứa Tất Thành mới khẽ thở phào một hơi, trong lòng nhủ thầm: Không được đắc tội lẽ nào tôi không trốn được sao?
“Tôi ra ngoài gọi điện!” Hứa Tất Thành cười nói một câu với Lý Hương Quân.
Nhân lúc Lý Hương Quân không chú ý liền làm mặt nhe răng với Tống Triều Dương, ý là đều là do thằng nhóc nhà cậu gây họa.
Sau khi Hứa Tất Thành đi ra, Tư Hình cũng đi theo sau. Ông cũng cần phải báo cáo kết quả cho Lý Tứ Hải.
Hứa Tất Thành tìm một phòng bệnh không có người, báo lại mọi tình hình tìm hiểu được cho Lý Tam Giang biết, Lý Tam Giang lặng lẽ lắng nghe, đợi sau khi Hứa Tất Thành báo cáo xong, ông có phần trầm ngâm vài giây sau đó mới nói: “Nếu Hương Quân đã nói, vậy thì cậu cũng giúp đỡ một chút đi! Tiếp tục điều tra!”
Lý Tứ Hải đã nghỉ hưu, trên danh nghĩa ông ta đã không có quyền điều động bất cứ một ai trong cơ quan an ninh. Ông là anh trai ruột của Lý Tứ Hải, Tống Triều Dương là người bị hại đồng thời là họ hàng của Lý Tứ Hải, về công về tư, ông đều có nghĩa vụ điều tra vụ việc này.
“Vâng, tôi biết rồi!”
Nhận được sự đồng ý của Lý Tam Giang, Hứa Tất Thành thầm thở phào. Nói thật lòng, anh cũng rất hi vọng mình có thể giúp được Tống Triều Dương làm rõ vụ án này. Ngoài ra nếu như mình thực sự buông xuôi không quản, chỉ riêng Lý Tương Tư thôi cũng đủ khiến anh không được yên ổn.
Chỉ nghĩ tới phản ứng của Lý Tương Tư sau khi biết việc này, anh liền cảm thấy đau đầu.
Nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới. Anh còn chưa kịp cất điện thoại vệ tinh đi thì điện thoại cá nhân trong túi đã đổ chuông.
Hứa Tất Thành cầm ra xem, chẳng phải là số điện thoại của Lý Tương Tư đây sao?
Cầm điện thoại do dự một hồi, Hứa Tất Thành cuối cùng vẫn không nghe điện của Lý Tương Tư.
Sau mấy lần tiếp xúc với Lý Hương Quân, anh phát hiện ra rằng Lý Hương Quân đối xử với Lý Tương Tư vô cùng không thân thiện, rất hay chĩa mũi nhọn về phía Lý Tương Tư.
Nếu như bây giờ mình nói cho Lý Tương Tư biết Tống Triều Dương đang nằm viện, Lý Tương Tư chắc chắn sẽ ngay lập tức chạy tới, muốn cản cũng không cản nổi.
Nếu như hai người này chạm mặt nhau, cảnh tượng chắc chắn sẽ không mấy tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, Hứa Tất Thành liền nhấn mạnh phím từ chối cuộc gọi, sau đó mau chóng trả lời hai chữ: Có việc!
Anh muốn đợi lát nữa sau khi Lý Hương Quân rời khỏi bệnh viện mới nói cho Lý Tương Tư biết tình hình của Tống Triều Dương.
Tư Hình cũng báo cáo tình hình hiện tại cho Lý Tứ Hải.
Lý Tứ Hải chú trọng hỏi tình hình thương tích của Tống Triều Dương.
“Tôi đã xem hình chụp hiện trường do cảnh sát chụp lại, còn cả kết quả chẩn đoán của bác sĩ bệnh viện, Tống Triều Dương không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Trên người phần lớn là vết thương ngoài da, nghiêm trọng nhất là vùng ngực, là dùng sắt nung đốt. Bị bỏng da thịt và lớp mỡ, không hề bị thương tới xương và nội tạng. Căn cứ theo những gì Tống Triều Dương nói, sau khi cậu ta bị bắt cóc, người bắt cóc cậu ta liền tiến hành đánh đập, sau đó kích điện, sau tiếp nữa là dùng sắt nung. Điều quan trọng nhất là những người này hai lần tiêm cho cậu ta một loại thuốc không rõ thành phần cụ thể. Cậu ta cảm thấy cảm giác đau đớn trên cơ thể khi đó tăng lên mấy lần. Xem kết quả hóa nghiệm của bệnh viện, trong máu của cậu ta không có thành phần gì không rõ ràng, cũng không hề gây ra tổn thương gì cả!”
Nghe nói Mục Hán dùng sắt nung đốt Tống Triều Dương, Lý Tứ Hải liền nhíu chặt mày.
“Bệnh viện nói sao?” Giọng Lý Tứ Hải hơi lạnh.
“Vì bị bỏng, xử lý phiền phức hơn các vết thương thông thường một chút, hơn nữa thời gian hồi phục cũng lâu hơn. Bệnh viện định làm phẫu thuật xâm lấn cho cậu ấy trước sau đó mới dùng thuốc nhập khẩu cố gắng để vết thương mau lành, cuối cùng là phẫu thuật cấy da.” Tư Hình nói.
“Chuyển viện thôi!”
Lý Tứ Hải sau khi lặng lẽ nghe xong liền nói với Tư Hình.
“Tìm bác sĩ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, mau chóng để cậu ta hồi phục!”
Ý của lý Tứ Hải vốn chỉ là muốn để Tống Triều Dương chịu khổ một chút. Nhưng thương tích hiện giờ của Tống Triều Dương nói nặng không nặng nói nhẹ cũng không hề nhẹ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới đi lại, cho dù nằm dăm bữa nửa tháng ở bệnh viện cũng là chuyện bình thường, nhưng sắp tới kì thi đại học, tên Tống Triều Dương này ngày nào cũng có chuyện, ngoài những việc chính đáng một học sinh cần làm ra, việc gì cũng đã làm cả, có thể theo kịp tiến độ học tập mới lạ, Lý Tứ Hải sợ rằng lại xảy ra rắc rối, vì thế mới muốn Tống Triều Dương mau chóng hồi phục.
“Vâng, tôi hiểu rồi!”
Tư Hình trả lời một tiếng.
Những việc này căn bản không cần Lý Tứ Hải ra mặt, thậm chí không cần lên tiếng, Tư Hình cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Ông quay người về phòng bệnh, nhìn y tá đang truyền dịch cho Tống Triều Dương, Lý Hương Quân đứng sát bên cạnh trông chừng, chỉ sợ y tá không cẩn thận thao tác sai sót, Tư Hình hít một hơi khí lạnh, lộ biểu cảm nhe răng. Ông không thể ngờ rằng, Lý Hương Quân và Tống Triều Dương lại là quan hệ như vậy. Nếu như nói từ góc độ của dì, Lý Hương Quân và Tống Triều Dương hơn kém nhau cả một vai vế, việc này là trái với luân thường.
Không biết lãnh đạo có biết tình hình này hay không, nếu như biết có khi nào sẽ đánh gãy chân Tống Triều Dương sau đó nhốt Lý Hương Quân lại hay không. Tư Hình hoàn toàn có thể đoán được, Tống Triều Dương nếu như còn tiếp tục duy trì quan hệ không rõ ràng với Lý Hương Quân, kết cục chắc chắn không tốt đẹp gì.
Ông đứng lặng lẽ mặc niệm cho Tống Triều Dương ba giây. Đợi sau khi y tá tiêm xong Lý Hương Quân quay đầu lại mới phát hiện ra Tư Hình đang đứng ngoài cửa, cô liền đỏ mặt gọi một tiếng.
“Chú Tư!”
Tư Hình gật đầu nói với Lý Hương Quân.
“Vừa rồi đã gọi điện cho ba cháu, ý của ba cháu là chuyển viện, điều kiện điều trị ở đây cũng tạm ổn nhưng không phải là tốt nhất, ý của ba cháu là chuyển tới bệnh viện tốt nhất, tìm bác sĩ tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất.”
Lý Hương Quân tán thành gật đầu.
Thực ra cô tới bệnh viện, đợi tới khi tâm trạng ổn định trở lại liền nghĩ ngay tới vấn đề này.