"Vậy con định sẽ xử lý thế nào?” Lý Tứ Hải lại hỏi, ông đang nghĩ liệu có phải do thái độ của Lý Hương Quân quá mạnh mẽ nên mới khiến đối phương muốn báo thù Lý Hương Quân và Tống Triều Dương, vì vậy mới tìm người điều tra về tài liệu của họ.
“Còn như thế nào được nữa, bồi thường xin lỗi, có thể giải quyết riêng được là tốt nhất.” Lý Hương Quân nói thẳng luôn. Còn như chuyện Tống Triều Dương muốn thông qua La Anh Hoa để cảnh cáo Mục Hán thì đã bị cô tự động lãng quên.
“Có phải con đã tiết lộ quan hệ giữa con với ba cho cậu ta rồi đúng không? Thậm chí là cả quan hệ giữa dì và cậu ta cũng nói luôn rồi!”
Lý Tứ Hải chau mày hỏi, ông sợ nhất là con gái mình ăn cây táo rào cây sung, lén lút thích Tống Triều Dương rồi vì cảm tình với Tống Triều Dương mà chuyện gì cũng nói hết với cậu ta.
“Làm gì có chuyện đó?” Lý Hương Quân chột dạ, giọng của cô bỗng nhiên cao vống lên: “Chút chừng mực này mà con còn chẳng có sao?”
Lý Hương Quân chẳng thèm suy nghĩ mà nói dối không chớp mắt. Nếu cô thừa nhận chuyện này, dẫu rằng cô không bị lột da thì Tống Triều Dương cũng sẽ bị lột da, có đánh chết thì Lý Hương Quân cũng sẽ không thừa nhận.
“Thế cậu ta sao lại to gan lớn mật đến vậy? Ai cũng dám gây sự?” Lý Tứ Hải chau mày hỏi.
Lần trước một mình cậu ta mà cũng dám chặn năm tên ác bá ở trong nhà vệ sinh. Kể cả cậu ta tự cho mình có thân thủ tốt nhưng đào đâu ra cái tự tin dám đoán định là trong năm người này không một ai có bối cảnh hùng hậu cơ chứ. Nếu là một người thông minh hoặc đổi lại là bản thân ông thì chắc chắn phải chuồn đã rồi tính sau. Kiểu gì cũng phải nghe ngóng rõ xem người ta có năng lực tìm đến mình tính sổ không rồi mới quyết định ra tay. Hoặc giả là tìm chỗ dựa để bản thân không phải lo ngay ngáy đã chứ.
Ví như tìm Lý Hương Quân hoặc Hứa Tất Thành.
Dĩ nhiên là Lý Tứ Hải lúc này đã biết được Hứa Tất Thành và cả nhà người anh cả Lý Tam Giang của ông đều nợ Tống Triều Dương một món nợ nhân tình. Tống Triều Dương không biết Lý Tam Giang là ông nội của Lý Tương Tư, lại càng không biết về thân phận thực sự của Lý Tam Giang. Nhưng Hứa Tất Thành lại từng tiết lộ về thân phận và nghề nghiệp của mình nên có lẽ là Tống Triều Dương sẽ không quên được.
Sự thực quả giống như ông nghĩ. Bắt nạt người ta quá tàn nhẫn thì người ta sẽ ra chiêu tàn bạo lại. Vừa ra tay là đã muốn để Tống Triều Dương phải ở trong tù suốt nửa đời còn lại.
Nếu không có sự xuất hiện của Lý Hương Quân và Hứa Tất Thành, nếu không phải vì bộ dạng không điều tra đến cùng thì quyết không buông tay của Lý Hương Quân và Hứa Tất Thành, nếu không phải là bối cảnh thân phận của hai người họ khiến Diêu Chí Khang khiếp đảm thì Tống Triều Dương cứ mơ đấy mà rửa sạch được hiềm nghi.
Theo lý mà nói thì Tống Triều Dương khó khăn lắm mới vượt qua được đại nạn này, kiểu gì cậu cũng phải rút ra được bài học, sau khi ra ngoài nhất định sẽ kín kẽ hơn. Nhưng ngược lại, cậu vừa ra khỏi trại giam chưa đầy hai mươi tư tiếng đồng hồ thì đã đánh người ta phải nhập viện rồi.
Lý Tứ Hải nghĩ không thông nổi, Tống Triều Dương dựa vào đâu mà ngông nghênh đến thế. Cậu ta không sợ phải ngồi tù, không sợ người ta hạ độc thủ xử lý mình hay sao. Lẽ nào đầu óc cậu ta có vấn đề?
Ông nào hay rằng Tống Triều Dương lần đầu quả thực đã bị ép vào chân tường, thêm vào đó là cậu không tìm được manh mối có liên quan tới Kim Bằng nên đã có chút tâm lý muốn phá hoại, cậu nghĩ là nếu mình ngồi tù hoặc giả tính mạng bị đe doạ thì kiểu gì cũng sẽ có người đến cứu. Mục đích cuối cùng của Tống Triều Dương và Lý Tứ Hải không hẹn mà gặp, đều muốn ép Kim Bằng xuất hiện.
Lần thứ hai quả thực là Tống Triều Dương bị Mục Đức Cao làm cho mất kiểm soát. Thêm vào đó là La Anh Hoa và Lý Hương Quân cứ hết lần này đến lần khác bơm vào đầu cậu cái tư tưởng: thân là cháu trưởng của Tống Trường Sinh, chỉ cần không phạm tội chết thì có thể tha hồ ngang ngược ở Kinh Thành. Hơn nữa Tống Triều Dương cũng cho rằng thực sự cậu phải dùng cái thân phận này để gây ra chút động tĩnh. Nếu bản thân cậu không phản kháng thì ngược lại sẽ khiến người sắp đặt thân phận cho cậu nảy sinh nghi ngờ. Vừa đúng lúc Mục Đức Cao tìm đến và ra tay muốn lấy mạng của Tống Triều Dương nên Tống Triều Dương tiện tay cho cậu ta một bài học luôn.
Lý Hương Quân quả thật còn đứng về góc độ của Lý Tứ Hải để suy nghĩ về vấn đề này, chứ nếu không thì cô sợ không tìm được lý do phù hợp để lừa phụ thân.
Một lúc sau, Lý Hương Quân mới nhớ ra rồi nói với vẻ không chắc chắn: “Lần đầu thì con không biết nguyên nhân cụ thể là gì nhưng lần thứ hai cậu ta dám làm vậy thì chắc là do có sự đảm bảo của La Anh Hoa!”
“La Anh Hoa nói thế nào?” Lý Tứ Hải chau mày hỏi.
“Chính là hôm qua lúc ăn cơm, khi nhắc tới ông Tống Trường Sinh, hình như La Anh Hoa có nói là lão tiên sinh có quan hệ tương đối tốt với tầng lớp lãnh đạo cấp cao, tập đoàn Đỉnh Lực và gia tộc họ Tống tuy ở nước ngoài nhưng sức ảnh hưởng trong nước chẳng hề nhẹ, ông ta bảo Tống Triều Dương nếu gặp chuyện gì tương tự như vậy thì cứ trực tiếp tìm ông ta!” Lý Hương Quân cố nhớ lại nói.
Đây không phải là cô nói dối, quả thực La Anh Hoa có nói lời na ná như vậy.
Lý Tứ Hải há hốc mồm rồi vỡ lẽ.
Tính đi tính lại thì hoá ra người chống lưng cuối cùng cho Tống Triều Dương lại chính là bản thân ông.
Nguyên nhân Tống Trường Sinh phát triển nhanh như vậy há chẳng bởi ông vừa lên nắm quyền, đúng vào lúc kinh tế quốc gia rơi vào cảnh khó khăn, phải tìm viện trợ khắp nơi, Lý Tứ Hải vì việc công nên mới dẫn dắt ông ta cho tầng lớp lãnh đạo cấp cao.
Khi đó Tống Trường Sinh đã có chút khởi sắc ở Nam Dương, ông ta cũng là một thương nhân thông minh. Đạo lý này Tống Trường Sinh cũng hiểu nên ông ta làm gì có chuyện không biết là mối quan hệ như thế này mong mà chẳng được, nên kể cả có lỗ vốn thì cũng để lại ấn tượng tốt, vì vậy ông ta đã làm rất nhiều việc tốt đẹp cho quốc gia. Cứ như vậy, tầng lớp lãnh đạo cấp cao càng lúc càng hài lòng, họ ngày càng có xu hướng nghiêng về Tống Trường Sinh nên ông có muốn không thành công cũng khó.
Bản thân ông lo lắng sẽ có ngày có người sẽ nghi ngờ về thân phận của Tống Triều Dương, nên khi làm kế hoạch này, ông đã quyết tâm một là không làm, hai là làm cho chót. Để tìm một đống bùa hộ thân lại hợp tình hợp lý cho Tống Triều Dương thì ông đã sắp xếp để Tống Triều Dương trở thành cháu trai của Tống trường Sinh vừa chết ở nước ngoài vì không chữa trị qua được cơn bệnh. Thậm chí ông còn sử dụng tất cả lực lượng của mình để bí mật sửa mọi tin tức để phủ hợp với thân phận hiện nay của cậu. Bao gồm cả những thông tin về nhà cũ trong quá khứ, để người khác không tìm ra được bất kỳ vết tích nào cả.
Nhưng chẳng ngờ rằng những cái bùa hộ thân này đã thực sự phát huy tác dụng, một phần trong đó đã trở thành cái để Tống Triều Dương ỷ vào mà vô pháp vô thiên.
Lý Tứ Hải lúc này cảm thấy hận Tống Triều Dương đến mức ngứa hết cả răng. Nếu còn để Tống Triều Dương tiếp tục hống hách như vậy thì sự lo lắng của ông rất có thể sẽ trở thành sự thực. Nếu quả thực có người không nín nhịn được mà liều chết muốn xử lý Tống Triều Dương thì ông có muốn cứu cũng chả kịp.
Lần đầu tiên Lý Tứ Hải có ý định muốn đích thân dạy cho Tống Triều Dương một bài học.
Về cơ bản là ông chẳng hề nghi ngờ việc Lý Hương Quân có nói dối hay không.
Lần đầu tiên Tống Triều Dương gây chuyện, Lý Tứ Hải căn bản là chẳng thèm để tâm đến chuyện của Tống Triều Dương, ông còn vì vậy mà mắng cô một trận. Hơn nữa là lúc đó đến ngay cả Lý Hương Quân cũng không biết chuyện ông sắp đặt thân phận này quan trọng tới mức nào, khi đó Lý Hương Quân cũng chỉ biết Tống Triều Dương là cháu trưởng của Tống Trường Sinh nhưng không nhận được sự quý mến của ông mà thôi.
Mọi chuyện không giống với những gì mình nghĩ nên Lý Tứ Hải quyết định nói thẳng vào vấn đề, ông nói một vài thông tin với Lý Hương Quân để cô có sự đề phòng tránh việc bị Tống Triều Dương vạ lây.
“Có người đang điều tra gốc rễ của bọn con, hơn nữa lại còn thông qua kho tài liệu của ban ngành an ninh, ba nghĩ chắc chắn là có liên quan tới chuyện này.”