"Hử?” Lý Hương Quân hơi ngây ra, cô nhớ lại vài giây rồi nói: “Có lẽ là tên Mục Hán này làm. Khi con ở trường học thì thái độ của ông ta với con vô cùng tệ, con thấy ông ta lén chụp ảnh của con rồi ra ngoài gọi điện thoại. Sau khi quay lại thì thái độ khác hẳn, có lẽ là vì đã nghe ngóng được đến ba. Nhưng ông ta là người làm ăn lấy đâu ra quan hệ thần thông quảng đại đến vây cơ chứ?”
Thân phận của Lý Hương Quân không phải là bí mật, nhưng chỉ đối với một vài nhóm người đặc biệt nhất định mà thôi. Ví như là thủ hạ cũ của Lý Tứ Hải như Đội trưởng Tiết hoặc nhân viên nội bộ như là Đỗ Tu Hải, thậm chí là người ở trong thể chế Kinh Thành đạt được tầng lớp nhất định như Cục trưởng khu Tây Diêu Chí Khang, cha của Diêu Kim Tiền, một trong năm người ở đám Ngũ Phúc. Thân phận như Mục Hán về cơ bản là không thể điều tra được, trừ khi là ông ta có quan hệ tốt ở mức nào đó với một trong ba nhóm người này thì họ mới nói cho ông ta biết. Quan hệ bình thường chắc chắn đều sẽ nói năng thận trọng, cùng lắm cũng chỉ nhắc ông ta mấy câu chứ không thể nào tiết lộ thân phận thực sự của Lý Hương Quân và Lý Tứ Hải ra ngoài. Nhỡ đâu Mục Hán và Lý Hương Quân phát sinh xung đột gì, nếu Lý Hương Quân có xảy ra việc gì thì Mục Hán mà khai người đó ra thì há chẳng phải người đó bỗng nhiên trở thành kẻ địch với một đối thủ mạnh như Lý Tứ Hải hay sao. Vậy nên đây là lý do vì sao bình thường Mục Hán tự cho rằng mạng lưới quen biết của mình rộng rãi nhưng khi ông thăm dò về Lý Hương Quân lại chẳng một ai dám nói ra.
Nếu thực sự là nhân viên nội bộ giúp đỡ Mục Hán thì vấn đề bên trong lại càng nghiêm trọng.
“Nhanh như vậy cơ à.” Bây giờ lại đến lượt Lý Tứ Hải ngạc nhiên.
Suy nghĩ của Lý Tứ Hải lúc này cũng gần giống với Lý Hương Quân. Nếu để mà nói thì việc Lý Hương Quân là con gái của ông chẳng phải bí mật gì quá lớn, nhưng chính vì thân phận của ông đặc biệt, những người biết chuyện này thông thường đều sẽ không tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài. Người có thân phận bối cảnh là thương nhân như Mục Hán nếu không có quan hệ và phương thức ở một mức nào đó mà muốn điều tra chuyện này thì sẽ gặp phải khó khăn nhất định.
Nhưng xem ra là Mục Hán đã điều tra ra được rồi.
Nhưng theo như lời Lý Hương Quân nói và tin tức mà Đào Bình An phản hồi lại thì Lý Tứ Hải đoán định rằng, thương nhân tên Mục Hán này có lẽ có quan hệ với nhân viên nội bộ, hơn nữa quan hệ lại chẳng hề bình thường.
Phải điều tra gốc rễ của người này mới được, Lý Tứ Hải nghĩ.
“Ba biết rồi. Xong việc ba sẽ bảo người điều tra!” Lý Tứ Hải nói với Lý Hương Quân: “Sau này con cũng phải cẩn thận vào, ra ngoài hành sự cố gắng đừng đi một mình, nếu không được thì để ba sắp xếp cho con một trợ lý.”
“Thôi không cần đâu ạ.” Lý Hương Quân từ chối thẳng thừng, cô không muốn nhất cử nhất động của mình đều bị phụ thân biết được.
“Yên tâm đi, chỉ đơn thuần là bảo vệ con thôi.” Lý Tứ Hải hiểu Lý Hương Quân nghi kỵ điều gì.
“Thôi ạ.” Lý Hương Quân ngập ngừng một lúc nói: “Đã biết được quan hệ giữa con và ba mà còn dám ra tay với con, chắc không ai có cái gan lớn như vậy đâu. Mục Hán này là một ví dụ, vốn dĩ ông ta ép bức người quá đáng nhưng sau này lại khách sáo quá mức bình thường, lại còn chủ động đề nghị hoà giải nữa chứ!”
“Ba e là không biết quan hệ giữa con và ba, chỉ coi con như là con rối mà thôi!” Lý Tứ Hải trợn mắt nhìn Lý Hương Quân rồi nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện thì đã muộn rồi.”
“Để con suy nghĩ thêm đã.” Lý hương Quân trả lời qua quýt.
Làm gì có chuyện Lý Tứ Hải không biết được suy nghĩ của cô, thực ra rất lâu về trước ông đã định sắp đặt một trợ lý với thân phận như là bảo kê cho Lý Hương Quân nhưng đã bị cô từ chối thẳng thừng, thậm chí ngôn từ lại còn vô cùng quyết liệt, cô kiên quyết không để Lý Tứ Hải sắp xếp hoặc ngấm ngầm sắp xếp cho cô như vậy. Bởi cô không muốn cứ bị phụ thân theo dõi liên tục, điều đó chẳng khác nào một đứa trẻ chưa trưởng thành. Sau vài lần Lý Tứ Hải nhắc tới chuyện đó, ông thấy thái độ của cô quá kiên quyết nên tạm thời không có sắp xếp gì.
Năng lực giao tiếp của Lý Hương Quân mạnh, năng lực làm việc cũng giỏi, huống hồ cô luôn hoạt động ở phạm vi Kinh Thành nên không thể nào xảy ra nguy hiểm gì cả, Lý Tứ Hải cuối cùng cũng đành bó tay.
Nhưng bây giờ Lý Tứ Hải lại có suy nghĩ khác. Lúc trước ông chưa về hưu, nói là quyền thế lấp trời chắc hơi quá, nhưng năng lực trong tay ông rất mạnh thì là sự thật. Có những chuyện về cơ bản chẳng cần ông phải tự mở miệng và cũng chẳng cần nhắc tới thì cũng sẽ có người tranh nhau đi làm. Ví như việc có liên quan tới sự an toàn của Lý Hương Quân, một bộ phận dưới trướng ông chắc chắn sẽ luôn túc trực theo dõi, thậm chí sẽ còn có một bộ phận người hy vọng có kẻ sẽ xuống tay với Lý Hương Quân, bởi đối tượng cuối cùng mà chúng nhắm tới chắc chắn là Lý Tứ Hải. Đối với ban ngành tình báo mà nói thì kẻ có gan này chắc chắn là con mồi lớn, tóm được hắn ít nhất có thể đỡ vất vả được ba năm.
Nhưng bây giờ thì khác, ông đã về hưu rồi, trong mắt kẻ địch thì lực lượng bảo vệ bên cạnh ông chắc chắn sẽ suy giảm, kể cả Lý Hương Quân cũng vậy. Điều này khiến kẻ địch cảm thấy hắn có thể tranh thủ cơ hội, nên lần này bất luận là Lý Hương Quân có đồng ý hay không thì Lý Tứ Hải cũng sẽ kiên quyết phái người, kể cả bên cạnh Tống Triều Dương cũng thế.
“Con vẫn nên chú ý hơn.” Lý Tứ Hải lại không yên tâm dặn dò Lý Hương Quân: “Cha con đã thành nguyên lãnh đạo rồi, vật đổi sao rời, lòng người khó đoán. Nói không chừng tâm tư của một vài người sẽ dấy lên.”
“Con biết rồi.” Lý Hương Quân có chút thiếu kiên nhẫn nói: “Không còn chuyện gì nữa thì con đi tìm dì đây, xem xem dì nấu món gì ngon.”
Cô sợ nếu mình còn diễn tiếp thì sẽ bị lộ nên nhanh chóng đi khỏi đây mới là lựa chọn thông minh.
Lý Tứ Hải không nói gì mà xua xua tay với Lý Hương Quân.
Cái cậu Tống Triều Dương này tại sao chẳng có chút tiến bộ gì cả, mới đến được có mấy ngày mà đã gây ra bao nhiêu chuyện như vậy rồi, xem ra suy nghĩ lúc trước để mặc Tống Triều Dương được tự do muốn làm gì thì làm là vô cùng sai lầm, cách tốt nhất bây giờ là phải có người trông chừng cậu ta. Nhưng phái ai đi bây giờ? Lý Tứ Hải bắt đầu suy xét vấn đề này.
Đối với Lý tứ Hải thì đây chẳng phải vấn đề gì khó, người thích hợp chắc chắn dưới trướng ông không thiếu. Sở dĩ lúc trước ông không có sắp đặt như vậy là bởi vì không muốn để lại quá nhiều dấu vết có liên quan tới bản thân ở bên cạnh Tống Triều Dương, để Tống Triều Dương coi bản thân cậu như một người bình thường, để bất cứ ai cũng không phát hiện ra được là Tống Triều Dương có điểm gì khác biệt so với người bình thường. Cũng chính bởi bản thân Tống Triều Dương đã khiến người khác quá chú ý nên ông mới không sắp xếp như vậy.
Dựa theo suy nghĩ của Lý Tứ Hải thì chắc chắn Tống Triều Dương tin chắc vào thứ mà Kim Bằng để lại ở ngân hàng, bởi ở đó có bức thư do chính tay Kim Bằng viết. Dĩ nhiên là cậu cũng sẽ không nghi ngờ về cái thân phận này mà ngoan ngoãn đi học rồi thi đại học. Việc mà bản thân ông cần làm đó là tiết lộ một vài tin tức thoả đáng cho Kim Bằng để dụ Kim Bằng xuất hiện. Còn như lúc đó là bắt hay giết thì phải xem thái độ của Kim Bằng nữa. Nhưng ông lại chẳng ngờ rằng trời sinh Tống Triều Dương chẳng phải một người an phận, cái chính là ông chẳng ngờ Tống Triều Dương và Lý Tương Tư lại dính vào nhau, bây giờ lại thêm cả Lý Hương Quân nữa, muốn không để người ta để ý tới Tống Triều Dương cũng khó. Có những chuyện đã xảy ra rồi, nếu lúc này mà ông nhúng tay vào thì lại càng khiến người khác nghi ngờ Tống Triều Dương.
Nhưng cứ như thế này cũng không được. Đừng nói là ông không dùng Tống Triều Dương để nhử Kim Bằng ra, mà có khi lại khiến người ta xử lý luôn cả Tống Triều Dương. Cứ xem xem rốt cuộc là kẻ nào điều tra Tống Triều Dương cái đã, liệu có phải giống với suy đoán của bản thân ông hay không.
Lý Tứ Hải đứng lên khỏi ghế sô pha, ông đi tới trước cái bàn làm việc khổng lồ ở thư phòng rồi dùng ngón tay điểm lên mặt bàn một cái, mặt bàn vốn màu gỗ đỏ bỗng nhiên hiện lên một màn hình, một người ăn mặc kín mít xuất hiện trên màn hình.
“Giúp tôi điều tra về người này, tên Mục Hán, và cả công ty có tên là tập đoàn Tân Nguyệt nữa.” Lý Tứ Hải giao phó công việc cho người quấn kín mít ở màn hình, ông ngưng lại một lúc rồi lại nói: “Trọng điểm là điều tra xem ông ta có quan hệ gì với người trong nội bộ.” Sau đó ông lại nói về việc có người lợi dụng khóa bí mật ở ban ngành chống khủng bố tiến hành điều tra về Lý Hương Quân tại kho tin tức ở tổng bộ, ông nhấn mạnh phải điều tra xem Mục Hán có liên quan tới chuyện này hay không.
Người đàn ông trong màn hình gật đầu ý bảo đã nhớ rõ rồi.
Sau đó Lý Tứ Hải khẽ động đậy ngón tay, màn hình loé lên rồi mặt bàn hồi phục lại trạng thái ban đầu.