"Vậy con căng thẳng gì chứ?”
Vừa nhìn sắc mặt hiện giờ của Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải liền đoán ra được con gái mình rốt cuộc đang sợ hãi điều gì. Chắc chắn là hôm nay đã giấu mình liên hệ với Tống Triều Dương. Nhưng để làm dịu bầu không khí này, để chuyển sang vấn đề khác, ông vẫn hỏi thêm một cậu, giọng nói đã dịu đi nhiều.
Sao mình tức giận, thái độ của ba ngược lại lại trở nên dịu xuống như vậy?
Lý Hương Quân có chút tức giận, nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của ba mình.
Xem ra ba mình chỉ là đoán bừa, căn bản không biết tình hình thực tế, nếu thực sự có sắp xếp người điều tra mình hoặc Tống Triều Dương, chắc chắn sẽ không đặt ra câu hỏi vừa rồi.
Lý Hương Quân phản ứng lại, lập tức không sợ hãi nữa.
Quả nhiên, Lý Hương Quân bực tức nói: “Ba đã nói là không cho con gặp cậu ta nữa, nhưng hôm nay con vẫn gặp mặt cậu ta!”
“Cậu ta có việc gì quan trọng mà buộc con phải đích thân xử lý, con giao cho người bên dưới không được sao?” Lý Tứ Hải có chút không hài lòng nói.
“Cậu ta tranh giành ghen tuông với người khác vì Lý Tương Tư, đánh người ta phải nhập viện. Lai lịch của đối phương không tầm thường, ba cho rằng cấp dưới của con có ai có thể giải quyết được việc này?” Lý Hương Quân bực tức hỏi.
“Hử? Sao vậy?” Lý Tứ Hải nghe không hiểu gì cả, sao lại dính dáng cả tới Lý Tương Tư.
Và Lý Hương Quân khi nói câu này, hoàn toàn là dáng vẻ và giọng điệu ghen tuông.
Lý Tứ Hải không hiểu gì cả, rốt cuộc là sao đây?
“Lý Tương Tư lại làm sao vậy? Có phải là có liên quan tới vụ việc lần trước không?” Lý Tứ Hải nhíu mày hỏi.
Lý Hương Quân cắn môi, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, tại sao khi liên hệ Lý Tương Tư và Tống Triều Dương với nhau, trong lòng cô lại giống như bị kim đâm, sẽ vô cớ nảy sinh oán khí, hơn nữa lại muốn phát tiết không thể kiểm soát được. Vừa rồi mình như vậy, chắc chắn đã bị ba phát hiện ra rằng mình đang ghen.
Lý Hương Quân quyết định đâm lao theo lao, dù sao thì ba mình cũng đã biết mình không thể nào không liên hệ với Tống Triều Dương, muốn thế nào thì mặc, cùng lắm bị nhốt lại.
Nhưng nghĩ tới Tống Triều Dương, cô lại mềm lòng, ba mình chắc chắn sẽ không làm gì mình, cùng lắm để người khác trông chừng mình, nhưng còn Tống Triều Dương thì sao, bị cảnh cáo là điều khó tránh, dựa vào quan hệ thân thích này, ba mình có lẽ cũng không làm gì Tống Triều Dương, nhưng nếu đưa Tống Triều Dương rời khỏi Kinh Thành, vĩnh viễn không để cậu ấy và mình gặp mặt, điểm này ba mình có thể dễ dàng thực hiện, khi đó mình phải làm sao?
Lý Hương Quân muốn để mình bình tĩnh lại, cô vứt túi trong tay xuống sô pha, mặc kệ Lý Tứ Hải, cứ thế ngồi xuống đối diện Lý Tứ Hải.
“Sao đột nhiên lại bắt đầu nổi giận vậy?” Lý Tứ Hải dở khóc dở cười, “Cậu Tống Triều Dương này lại sao vậy, không phải hôm qua đã được thả rồi sao?” Lý Tứ Hải hỏi.
Việc này Lý Tứ Hải tuyệt đối không nhượng bộ, nếu như đổi lại thành bất cứ người nào khác, có thể không có tiền, có thể gia thế không ra sao, có thể không có thân phận cao, chỉ cần không phải là kẻ đại gian đại ác, Lý Tứ Hải đều có thể suy nghĩ, nhưng duy nhất Tống Triều Dương là không được.
Tống Triều Dương là con nuôi của Kim Bằng, Kim Bằng là ai? Kẻ buôn tình báo lớn nhất thế giới, gián điệp quốc tế bí ẩn nhất, từ khi Lý Tứ Hải nắm quyền cơ quan an ninh tới giờ, rất chú ý tới nhân vật bí ẩn này, đã có không ít manh mối cho thấy Kim Bằng đã gài không ít tay chân trong cơ quan an ninh quốc gia, mặc dù Lý Tứ Hải chưa đào bới ra được những người này, nhưng đã rất oán giận Kim Bằng, ruộng đất của mình nhưng lại bị Kim Bằng muốn trồng gì thì trông như đất vô chủ, điều này khiến Lý Tứ Hải không thể nào nhẫn nhịn được.
Từ sau khi tiếp xúc và hiểu về nhân vật Kim Bằng này, Lý Tứ Hải liền coi ông ta là đối thủ cả đời của mình, bất luận là vì tình riêng hay việc công, Lý Tứ Hải tuyệt đối không thể để Lý Hương Quân và Tống Triều Dương phát sinh bất cứ mối quan hệ nào ở bất cứ phương diện nào.
“Còn làm sao nữa, vẫn giống như lần trước. Cậu ta vừa về trường liền dây dưa không rõ ràng với Lý Tương Tư, nam sinh theo đuổi Lý Tương Tư không đồng ý.” Sau một hồi bực bội, Lý Hương Quân mới nghiêm mặt nói.
“Sau đó thì sao?” Lý Tứ Hải lại hỏi, ông thấp thoáng cảm thấy, việc có người trong nội bộ điều tra về Lý Tương Tư và Tống Triều Dương, rất có thể liên quan tới việc này.
“Cậu nam sinh kia muốn dạy bảo cậu ta, kết quả ngược lại bị cậu ta dạy bảo, người đã bị đánh nằm viện rồi.” Lý Hương Quân đáp.
“Vậy Tống Triều Dương thì sao?” Lý Tứ Hải lặng lẽ quan sát thái độ của Lý Hương Quân.
“Tống Triều Dương? Còn làm sao nữa? Đương nhiên là bị bắt về Cục công an rồi.”
Lý Hương Quân không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào ông.
“Vậy con và Tống Triều Dương lại gặp mặt?” Lý Tứ Hải hỏi dò, ông bây giờ cần làm rõ, Lý Hương Quân rốt cuộc là đang ghen nhiều hơn, hay làm việc công nhiều hơn.
“Con không gặp cậu ta thì làm thế nào?” Lý Hương Quân nhìn ba mình, trong lòng hiểu rõ, nhất định không thể nói giúp Tống Triều Dương, nếu không ba sẽ cho Tống Triều Dương biết thế nào lễ độ.
Vì tên khốn này, bây giờ mình giống như gián điệp đấu với đặc vụ địch vậy. Nghĩ tới đây, Lý Hương Quân lại không kìm được giọng nói có phần sắc bén hẳn, trong lòng càng oán giận và tủi thân, cô giận ba mình, giận Tống Triều Dương, giận Lý Tương Tư.
“Cậu ta cần về trường bắt đầu học lại, chẳng phải con lại phải đích thân đưa cậu ta về đó hay sao? Việc liên quan tới vụ án trước đây của cậu ta cũng đều là do con đích thân xử lý, giao cho người khác, người khác cũng không rõ.” Lý Hương Quân bực bội nói, “Kết quả sáng nay mới đưa câu ta tới trường học, chưa học xong một tiết đã đánh người ta nhập viện. Thông tin phụ huynh Tống Triều Dương lưu lại ở trường học chỉ có số điện thoại của con, nhà trường gọi điện cho con, con có thể không đi sao?”
Nhìn thái độ của Lý Hương Quân như vậy, Lý Tứ Hải cũng có phần yên tâm, xem ra là Tống Triều Dương không ngừng gây rắc rối, tới Lý Hương Quân cũng cảm thấy bực bội rồi, nếu không Lý Hương Quân chắc chắn cũng không hùng hổ thế này.
Nhưng Lý Tứ Hải không ngờ được rằng Lý Hương Quân đơn thuần chỉ là đang diễn kịch với ông bằng thái độ đâm lao theo lao, đương nhiên, đích thực là không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là tình cảm của hai người hơi tiến thêm một bước mà thôi.
“Phụ huynh của học sinh bị đánh có lai lịch ra sao?” Lý Tứ Hải lại hỏi, ông cảm thấy trong việc này nhất định có liên hệ.
“Họ Mục, tên là Mục Hán, nhà sáng lập tập đoàn Tân Nguyệt, nghe nói là Hoa kiều nước Anh, mang hai dòng máu Trung, Anh, huyết thống quý tộc nước Anh.”
“Mục Hán.” Lý Tứ Hải khẽ nói một câu, nghe rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra. Ông thầm ghi nhớ cái tên này, chuẩn bị sau khi trò chuyện xong với Lý Hương Quân sẽ sai người điều tra.