Lý Hương Quân lái xe, rẽ vào con đường đầu ngõ, cô thậm chí còn nhìn thấy Tư Hình đang đứng đợi ở đầu ngõ.
Lặng lẽ tính toán thời gian và lộ trình, so sánh tương đối với bản đồ ghi nhớ trong đầu, người đàn ông mặc áo tàng hình biết rằng, Lý Hương Quân dẫn mình tới tứ hợp viện.
Tới lúc này đây, anh ta mới khẽ nghiêng người, nhích người ra khỏi gầm ghế phía sau, đổi tư thế dễ chịu hơn, khẽ cử động cơ thể cứng ngắc một chút.
Nếu như lúc này Lý Hương Quân quay đầu lại bò người tới ghế sau tuyệt đối sẽ giật mình.
Người đàn ông chỉ để lộ đầu, vị trí dưới đầu vẫn được bao phủ trong áo tàng hình, hòa nhập làm một thể với ghế sau. Bây giờ anh ta nhìn giống như một chiếc đầu, người bình thường cho dù bạo dạn tới mức nào đi nữa, nhìn thấy cũng chắc chắn sợ hãi phát khiếp.
“Chú Tư.” Lý Hương Quân lái xe tới đầu ngõ, sau khi dừng lại liền hạ cửa xe xuống, chào Tư Hình một tiếng.
“Xuống xe, đi vào với chú trước, ba cháu đang đợi cháu!” Tư Hình nói với Lý Hương Quân.
Xác nhận Lý Hương Quân không bị nghe lén và theo dõi, bên này cũng không phải hiện ra tung tích của người khả nghi, khi Tư Hình và Lý Hương Quân trò chuyện cũng bớt chút dè dặt.
Ông thậm chí còn nhắc nhở Lý Hương Quân, người gọi cô tới không phải là dì mà là Lý Tứ Hải.
Lý Hương Quân vừa đi trong lòng vừa thấp thỏm lo lắng, căn bản không phân biệt ai gọi thì có khác gì nhau, nhìn Tư Hình nói: “Cháu chạy xe lại đây trước nhé.”
“Không cần, cứ để đó tạm đi.” Tư Hình lại nói với Lý Hương Quân: “Lát nữa có người tới chạy.”
Khi nói câu này, Tư Hình liền kín đáo liếc nhìn vị trí ghế sau.
Tư Hình biết rằng hiện giờ có một người ẩn náu sau xe của Lý Hương Quân, càng biết rằng phía sau có ba chiếc xe đi theo Lý Hương Quân. Những việc này sau khi Đào Bình An rời đi, Lý Tứ Hải đã nói với Tư Hình thông qua thiết bị liên lạc.
Theo suy nghĩ của Lý Tứ Hải, tốt nhất vẫn đừng nói cho Lý Hương Quân biết mọi thứ xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thì hơn. Vì nếu như Lý Hương Quân biết những việc này, sau này sẽ phải sợ hãi lo lắng trong một thời gian dài.
“Có cần phải gấp gáp vậy không?” Lý Hương Quân nghe lời xuống xe, mỉm cười nói với Tư Hình: “Sao cháu cứ cảm giác ba cháu coi cháu là phạm nhân vậy?”
Thực ra trong lòng cô cũng vô cùng lo lắng, cô căn bản không nhận biết được được dụng ý của Tư Hình khi đợi cô ở đây thực ra là đang bảo vệ cô.
Lý Hương Quân chỉ đơn thuần cho rằng ba cô sợ cô bỏ chạy, đích thân phái chú Tư ra áp giải mình.
Lý Hương Quân thậm chí cho rằng việc xảy ra ngoài cổng trường giữa mình và Tống Triều Dương ngày hôm qua phải chăng đã bị ba mình điều tra ra được.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Lý Hương Quân có phần nhợt nhạt. Cô không biết lát nữa mình nên đối mặt thế nào với cơn giận của ba, có thể dùng cách nào để thuyết phục ba, cố gắng hết sức để bảo vệ Tống Triều Dương.
Tư Hình dẫn Lý Hương Quân vào trong ngõ, Lý Hương Quân đi phía trước, ông đi theo sau Lý Hương Quân nửa bước, lúc nào cũng rất cảnh giác.
Bất luận là nguyên nhân gì, bất luận là khó khăn nguy hiểm tới cỡ nào, chỉ cần là việc Lý Tứ Hải sắp xếp, Tư Hình tuyệt đối sẽ cố gắng hết sức thực hiện.
Tư Hình cùng Lý Hương Quân đi về tứ hợp viện, cuối cùng đưa cô vào thẳng thư phòng, nhìn thấy con gái bình an trở về, Lý Tứ Hải không khỏi thở dài một tiếng.
Sau khi đưa Lý Hương Quân vào, Tư Hình liền đóng cửa, tiếp tục trông chừng ở ngoài.
Lý Hương Quân nhìn sắc mặt ba mình nhưng phát hiện ra rằng chẳng qua chỉ mới một ngày ngắn ngủi nhưng gương mặt Lý Tứ Hải đã vô cùng tiều tụy, giống như già đi mấy tuổi.
“Ba!” Lý Hương Quân gọi một tiếng.
Lý Tứ Hải nhìn con gái mình không nói gì, cứ thể nhìn chằm chặp suốt một phút, nhìn tới mức Lý Hương Quân sởn tóc gáy.
Lý Hương Quân bị nhìn càng lúc càng chột dạ, cuối cùng thực sự không chịu được không khí lặng im tới vậy, liền lấy hết dũng khí hỏi một câu: “Ba nhìn con như vậy làm gì?”
“Con và Tống Triều Dương rốt cuộc là sao?” Lý Tứ Hải hỏi thẳng vào vấn đề.
Lý Hương Quân giống như bị sét đánh trúng, đầu óc lập tức trống rỗng, mặt cắt không còn giọt máu, nhìn chằm chặp vào mặt Lý Tứ Hải.
Xong rồi, mọi thứ xong rồi, xem ra ba mình biết hết mọi chuyện, mình phải làm sao đây? Một hồi lâu sau Lý Hương Quân mới bừng tỉnh, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là việc của mình và Tống Triều Dương đã bị ba phát hiện.
Nhìn thấy sắc mặt của Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải liền thầm giật mình, không lẽ chỉ trong một đêm, hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
“Những điều ba nói hôm qua con căn bản không nghe có đúng không?” Trong lòng bừng bừng tức giận, giọng điệu của Lý Tứ Hải vô cùng nghiêm khắc. Ông vẫn quan sát sắc mặt Lý Hương Quân, muốn xác định xem sự việc có giống như mình tưởng tượng không.
Trong lòng ông cũng không biết phải làm sao, cũng có đôi chút hối hận, hối hận trước đây mình đã quá lơ là tin vào việc ăn may, vì không có người thích hợp, lại sợ có người điều tra ra bóng dáng mình trong vụ việc của Tống Triều Dương nên mới sắp xếp Tống Triều Dương và mình có quan hệ thân thích, thậm chí còn lôi kéo con gái mình vào việc này, bây giờ lại xảy ra một việc mà trước đây ông không thể ngờ tới, con gái mình lại có tình cảm với thằng nhóc này.
Có điều ông cũng biết tính tình của Lý Hương Quân. Lý Hương Quân càng ngày càng lớn tuổi, đối diện vỡi những việc tình cảm luôn tỏ vẻ việc của con, con tự làm chủ, Lý Tứ Hải cũng thường rất đau đầu vì việc này, bây giờ đột nhiên chạch đẻ ngọn đa, không những không khiến Lý Tứ Hải cảm thấy vui mừng, ngược lại còn khiến ông vô cùng sợ hãi, nguyên nhân quan trọng là đối tượng mà Lý Hương Quân có tình cảm không thích hợp.
Ông biết tính cách con gái mình, những việc thế này cho dù có khuyên can cũng vô ích, nhưng Lý Tứ Hải vẫn quyết định không khoanh tay đứng nhìn, Nếu con gái đã không thể hạ quyết tâm, vậy thì sẽ có những việc mà ông phải đích thân thực hiện.
“Rốt cuộc con đã làm gì?” Lý Tứ Hải hỏi Lý Hương Quân, vẻ mặt khá nghiêm túc.
“Con không làm gì cả!” Lý Hương Quân ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí nhìn ba mình, có chút đâm lao theo lao.
Thấy vẻ mặt kiên quyết của con gái, Lý Tứ Hải càng hạ quyết tâm phải tách hai người họ ra.
“Không làm gì cùng Tống Triều Dương?” Lý Tứ Hải lại hỏi tiếp, ông đã quyết định nói thẳng việc này, so với hạnh phúc sau này của con gái, việc ông có thích hợp đích thân hỏi Lý Hương Quân câu nói này hay không, có tổn hại tới uy nghiêm của người làm cha hay không, đã không còn quan trọng. Hiện giờ ông đang rất lo lắng, không muốn đợi dì của Lý Hương Quân tới hỏi Lý Hương Quân câu hỏi này nữa.
“Ba, ba nghĩ gì vậy?” Lý Hương Quân bất ngờ hỏi, sắc mặt từ tái nhợt tới đỏ bừng, từ đỏ bừng biến thành xám xịt, phần lớn là xấu hổ và tức giận: “Sao ba lại nghĩ con như vậy chứ?”
Lý Hương Quân tức giận chất vấn.
Nhìn thấy con gái kích động như vậy, Lý Tứ Hải lập tức thở phào. Ông có thể thông qua biểu cảm và ngữ khí của Lý Hương Quân lúc này để phán đoán ra rằng con gái mình không nói dối.
Cũng may, cũng may! Lý Tứ Hải nhủ thầm.