Vào cuối những năm 70, sau khi quốc gia khôi phục lại kỳ thi Đại học thì chỉ cần thuộc lứa tuổi phù hợp và vẫn sinh sống ở Kinh Thành thì có đến hơn 80% con cái của lãnh đạo lớn đều học ở trường này.
Trường trung học số 28 mới thật sự được coi như là trường học của con ông cháu cha, truyền thống này đã được kế thừa suốt bốn mươi năm nay. Tuy rằng có không ít con cháu nhà giàu và các nhân sĩ bằng hữu ngoại quốc cũng từng nghĩ cách tiêu tiền ở đây, nhưng hàm lượng vàng ở trường Trung học số 28 vẫn rất cao.
Nếu chỉ đơn thuần là Lý Hương Quân thông qua mối quan hệ được xây dựng trên nghiệp vụ bình thường mà muốn lợi dụng chút nhân tình này để nhờ Hiệu trưởng Ân giúp đỡ đưa Tống Triều Dương vào đây thì đó là cái đừng mong nghĩ tới.
Sở dĩ Lý Hương Quân cảm thấy có thể làm được chuyện này, lý do thứ nhất dĩ nhiên là tận dụng sức ảnh hưởng và quan hệ của Lý Tứ Hải, cái thứ hai cũng là vì thân phận của Tống Triều Dương.
Trong con mắt của những người tầng lớp cao thì trọng lượng của cái tên Tống Trường Sinh chẳng hề nhẹ.
Chính vì vậy, cái chuyện khó hơn lên trời trong mắt người bình thường đã được giải quyết ổn thoả chỉ trong vài ba câu hàn huyên giữa Lý Hương Quân và Hiệu trưởng Ân. Chỉ cần Tống Triều Dương vừa được thả ra liền có thể thu xếp đeo cặp tới đây lên lớp.
Lý Hương Quân vừa tới cửa thang máy để xuống lầu thì điện thoại lại reo lên. Cô lấy điện thoại ra, màn hình vẫn hiển thị số điện thoại của Lý Tứ Hải. Lý Hương Quân hơi cảm thấy thảng thốt trong lòng, cô không hiểu sao chỉ vì mỗi cái chuyện hầm nồi canh thôi mà phụ thân Lý Tứ Hải lại cứ liên tục gọi điện.
Dựa theo tính cách và thói quen của Lý Tứ Hải thì ông cùng lắm chỉ gọi một cuộc bảo với cô một câu. Nếu Lý Hương Quân quên hoặc lâu quá không đến thì người gọi điện thoại giục cô thường là dì.
Làm chuyện chột dạ nên dĩ nhiên là có tật giật mình rồi. Lý Hương Quân cảm thấy vô cùng bất an vì cô đã coi lời cảnh cáo của Lý Tứ Hải như gió thổi ngoài tai. Cô chẳng những không tiếp thu mà lại còn được đà lấn tới, quan hệ giữa cô và Tống Triều Dương đã có tiến triển mang tính thực tế. Lý Hương Quân hít một hơi thật sâu, cô cười mỉm để cân bằng lại tâm trạng rồi nghe điện thoại.
“Con tới chưa? Dì con đang giục rồi này.” Nghe ngữ khí của Lý Tứ Hải vô cùng bình tĩnh.
“Con vừa xong việc, sẽ qua ngay đây”. Lý Hương Quân trả lời qua quýt: “Bây giờ con đang xuống hầm chuẩn bị lấy xe.”
“Được.” Lý Tứ Hải đáp lại rồi lại hỏi: “Buổi chiều con có việc gì không? Không có việc gì thì ở nhà với dì.” Lý Tứ Hải thăm dò hỏi. Nếu Lý Hương Quân gặp nguy hiểm hoặc bị kẻ địch uy hiếp thì chắc chắn cô sẽ từ chối.
“Chắc là có ạ.” Lý Hương Quân do dự nói.
“Có thì là có, không thì là không, chắc là như thế nào?” Lý Tứ Hải truy vấn. Ông vẫn không suy đoán ra được tình cảnh hiện tại của Lý Hương Quân thông qua ngữ khí của cô.
Lý Hương Quân cảm thấy thấp thỏm không yên, cô rất sợ phụ thân truy hỏi chuyện giữa cô và Tống Triều Dương. Kể cả Lý Tứ Hải không có ý định này thì cô cũng không muốn về nhà. Chủ yếu vẫn là mỗi lần về nhà dì cũng toàn nhắc đi nhắc lại mãi chuyện cô đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà vẫn chưa yêu ai, đến ngay cả bóng dáng của bạn trai cũng chẳng thấy đâu, mà cũng có phải vì cô không xinh đẹp, sự nghiệp không thành công đâu.
Theo như suy nghĩ của dì thì Lý Hương Quân muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn thân hình có thân hình, cô kiếm được bao nhiêu tiền trong lòng dì cũng chẳng có một con số chính xác nhưng có một lần bà nói chuyện với Lý Tứ Hải, ông đoán là kiểu gì cũng không thể ít được, chắc chắn là đủ để mua một căn nhà vài trăm mét vuông ở khu trung tâm Kinh Thành. Trong con mắt của người bình thường thì cô đã là một người vô cùng ưu tú rồi, thêm vào đó là gia thế hiển hách, tất cả mọi điều kiện ngoài mặt đều vô cùng hoàn hảo. Có nhiều đàn ông theo đuổi Lý Hương Quân như vậy nhưng chưa từng thấy cô có ý với bất cứ ai. Vậy nên dì nhận định là hơn 90% vấn đề xuất phát từ bản thân Lý Hương Quân.
Ngoài việc bà cứ lải nhải bên tai Lý Hương Quân thì kể từ khi phụ thân Lý Tứ Hải về hưu, ngoài chuyện chăm sóc phụ thân Lý Tứ Hải ra thì việc mà bà nhiệt tình nhất chính là lên kế hoạch và thực hiện tổ chức tiến hành xem mắt cho Lý Hương Quân. Một năm nay, có không dưới hai mươi lần cô bị dì lừa, dỗ dành hoặc giả uy hiếp đi coi mắt, điều này khiến cô cảm thấy có chút sợ hãi, có về nhà cũng chẳng dám ở lâu.
“Để lúc đấy con xem thế nào đã ạ.” Lý Hương Quân trả lời Lý Tứ Hải: “Nếu bất ngờ có việc thì chắc chắn con sẽ phải đi.”
“Được, thế con tới thì nói với dì con nhé.” Lý Tứ Hải nói. Ông lúc này vẫn nghi ngờ không biết liệu có phải cô đang bị người ta giam giữ hay không nên cái ông muốn nhìn thấy hiện tại là cảnh tượng mà Lý Hương Quân an toàn xuất hiện trước mắt ông.
“Vâng, con biết rồi.” Lý Hương Quân vừa xuống lầu vừa ngắt điện thoại.
Khi cô cất điện thoại đi thì trên màn hình lớn của hệ thống định vị vệ tinh xuất hiện hình dáng của cô đang đứng trước cửa thang máy của tầng hai mươi tám toà nhà hành chính. Nhìn vào con số hiển thị trên màn hình cùng với vị trí hiển thị trên thiết bị theo dõi định vị và cả hình dáng của Lý Hương Quân ở cùng một chỗ thì người đeo mặt nạ phụ trách theo dõi nói một tiếng.
Nhìn thấy Lý Hương Quân đeo túi xách, bước về chiếc xe đang đỗ cạnh cửa toà nhà thì Lý Tứ Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Tứ Hải sợ nhất là việc Lý Hương Quân bị người ta uy hiếp rồi khống chế lại. Tuy ông có thể định vị được vị trí của Lý Hương Quân nhưng lại không nắm được tình hình cụ thể lúc này của cô.
Kể cả ông có muốn nghĩ cách cứu viện thì cũng là muốn đánh kẻ xấu nhưng vẫn e ngại.
Cảnh tượng Lý Hương Quân xuất hiện một mình ở trong định vị vệ tinh đủ để chứng minh rằng tình cảnh của cô lúc này hoàn toàn không nguy hiểm như ông nghĩ.
Tất nhiên Lý Tứ Hải cũng chẳng dám khẳng định là kẻ địch có sử dụng thủ đoạn phi thường nào khác ở cạnh cô hay không, ví như cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trên phim: lắp bom hẹn giờ không tháo gỡ được.
Nhưng kể ra thì kết quả lúc này còn khá hơn việc kẻ địch bắt giữ Lý Hương Quân lại rồi dùng Lý Hương Quân để trao đổi tin tình báo hoặc một vài thứ khác với ông.
“Phái một tiểu đội qua đó, khống chế con bé lại cái đã.” Lý Tứ Hải nhìn vào màn hình lớn rồi nói.
“Vâng, tôi hiểu.” Một người trong đám người đeo mặt nạ đáp rồi ấn một cái vào bàn phím máy tính.
Bức tường trong phòng liền được tách ra mà không có bất kỳ tiếng động gì, sau đó anh ta liền đi ra ngoài.
Lý Hương Quân nổ máy chiếc xe thể thao rồi lái về phố lớn. Dòng xe trên phố vẫn đông đúc nườm nượp.
Lý Hương Quân lúc đi lúc dừng, tốc độ cũng chỉ nhanh hơn đi bộ một chút, có khi còn chẳng bằng tốc độ đi xe đạp.
Mười mấy phút sau, Lý Hương Quân mới chỉ chạy được có vài kilomet về phía trước.
Lần này xe phải dừng đèn đỏ nên thời gian đỗ lại khá lâu.
Đầu óc Lý Hương Quân lúc này đang nghĩ rất nhiều chuyện linh tinh, lúc thì cô suy đoán về phản ứng lát nữa khi gặp Lý Tứ Hải, lúc thì cô nhớ tới Tống Triều Dương.
Lại có lúc cô nghĩ tới việc tại sao hôm nay dì lại tìm cô gấp như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì, liệu có phải lại muốn đưa cô đi coi mắt nữa không?