Trong lòng Lý Hương Quân vô cùng thấp thỏm lo lắng, cô không biết có phải ba mình gọi điện tới vì đã phát hiện được ẩn tình giữa mình và Tống Triều Dương hay không.
Cô tin rằng đối với ba mình, nếu như có suy nghĩ này, muốn điều tra là việc vô cùng dễ dàng.
Chuông điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông, Lý Hương Quân không dám nghe máy.
“Có phải là không tiện nghe hay không?” Hiệu trưởng ngồi trước mặt mỉm cười hỏi, tỏ ra vô cùng hiểu ý.
“Xin lỗi Hiệu trưởng Ân, tôi nghe điện thoại một lát!” Lý Hương Quân mỉm cười xin lỗi, khi chuông điện thoại sắp kết thúc, Lý Hương Quân liền nghiến răng bấm nghe điện.
“Ba!” Lý Hương Quân gọi một tiếng, giọng bất giác run run.
Lý Tứ Hải nhạy bén phát hiện ra sự khác biệt trong giọng nói của Lý Hương Quân, khẽ nhíu mày, dùng giọng điệu tự nhiên để hỏi: “Đang làm gì vậy? Sao mãi không nhấc máy?”
“Ồ, con đang bận vụ việc ủy thác.” Lý Hương Quân cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh trả lời.
Ngữ khí lời nói của Lý Hương Quân có phần không tự nhiên, điều này tuyệt đối không giống như thường lệ. Trong lòng Lý Tứ Hải nảy sinh một vài suy nghĩ không tốt đẹp. Con bé này lẽ nào xảy ra chuyện gì đó thật? Sao nghe chừng căng thẳng vậy?
“Con có thời gian thì tới đây một chuyến, ở tứ hợp viện, dì của con nấu cơm thuốc cho con, bảo con về lấy.” Lý Tứ Hải thăm dò.
“Bây giờ sao?” Lý Hương Quân thầm giật mình, liền lên tiếng hỏi: “Con vừa mới ăn cơm rồi.”
“Việc này đâu liên quan gì tới ăn cơm hay chưa?’ Lý Tứ Hải nói: “Ăn không hết, mang về bỏ tủ lạnh, có thời gian lấy ra hâm nóng lại là ăn được, bây giờ về tranh thủ ăn nóng một ít, nghe dì con nói, cơm vừa nấu xong hiệu quả tốt nhất.” Lý Tứ Hải nói rất nghiêm túc.
Nghe giọng ba hình như không hề phát hiện ra điều gì, Lý Hương Quân nhủ thầm.
Cô sợ nhất là việc xảy ra giữa mình và Tống Triều Dương ngày hôm qua bị ba cô biết, nếu như vậy chắc chắn sẽ bị quản lý chặt như giam lỏng, hậu quả của Tống Triều Dương có thể còn thê thảm hơn cả mình.
Không phát hiện ra thì tốt! Lý Hương Quân trong lòng thầm thở phào, giống như thoát nạn từ cõi chết, cô cũng không biết rằng áo trước ngực và sau lưng mình đã thấm đẫm mồ hôi.
“Vâng, con vẫn còn chút việc, nói xong sẽ tới liền.” Lý Hương Quân thở phào nói.
Nghe hơi thở nặng nề hồi sau của Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải thầm giật mình, trong lòng càng lo lắng, ông thậm chí nghi ngờ rằng Lý Hương Quân lúc này lẽ nào đang bị uy hiếp, lẽ nào đang bị kẻ địch ép buộc cố tỏ ra bình tĩnh để trả lời điện thoại. Sau khi ngắt điện thoại ông liền nhanh chóng ra khỏi thư phòng, nói với Đào Bình An ở ngoài cửa: “Gọi Tư Hình vào đây, đứng trông chừng ngoài cửa thư phòng!”
Nghe thấy giọng điệu lo lắng của Lý Tứ Hải, nghe thấy sự căng thẳng bộc lộ ra trong lời nói của ông, Đào Bình An lập tức hốt hoảng. Ông rất ít khi thấy Lý Tứ Hải tỏ ra nghiêm trọng như lúc này, Đào Bình An có thể cảm nhận được, tuyệt đó đã xảy ra chuyện lớn.
Ông nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng khách, gọi Tư Hình đang không biết ngây người vì điều gì ở trong sân: “Tư Hình, vào đây!”
Nghe thấy giọng Đào Bình An có phần bất ổn, Tư Hình lập tức bật chân, sải bước xa ba bốn mét, hạ xuống bậc thềm trước cửa phòng khách.
Ông tưởng rằng trong phòng xảy ra chuyện gì, tưởng Lý Tứ Hải xảy ra điều gì bất trắc. Khi sắc mặt Tư Hình đang tái mét, định xông vào thư phòng thì Đào Bình An kéo ông lại.
Đào Bình An bị Tư Hình bổ nhào tới, suýt chút nữa ngã sõng soài ra đất, nhưng ông vẫn túm chặt áo Tư Hình.
“Lãnh đạo bảo cậu canh chừng ngoài thư phòng!” Đào Bình An hạ giọng nói một câu.
Tự Hình giống như bị điểm huyệt, lại giống như người máy bị nhấn nút tạm dừng, lập tức dừng lại, một lúc lâu sau ông mới giật mình, cứng ngắc ngoái cổ lại, dùng ánh mắt kì quái nhìn Đào Bình An.
Thấy miệng Tư Hình há ra lại ngậm lại, sau cùng gập lưỡi trong miệng, Đào Bình An hiểu rất rõ Tư Hình, biết rằng Tư Hình đang chửi, nhưng lại không dám chửi thành tiếng, chỉ có thể gập lưỡi làu bàu trong miệng.
“Chửi gì chứ?” Đào Bình An kéo áo Tư Hình đứng thẳng người dậy, liếc mắt nhìn Tư Hình, giọng nói không mấy thân thiện.
Trong phòng khách hiện giờ chỉ có ông và Tư Hình, dì biết họ có việc cần trao đổi, sớm đã về phòng mình, hơn nữa Tư Hình tuyệt đối không phải chửi em vợ của Lý Tứ Hải, vậy chỉ có thể là chửi mình.
“Anh nói không rõ ràng được à, làm tôi sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!” Tư Hình trừng mắt nhìn Đào Bình An nói, nói xong lại thở phào một hơi.
Đào Bình An cũng bị sắc mặt khó coi hiếm thấy của Lý Tứ Hải làm cho sợ hãi, trừng mắt lườm Tư Hình: “Anh nhiều lời quá, trông chừng cẩn thận đấy!”
Đợi khi Đào Bình An ra khỏi thư phòng, Lý Tứ Hải liền kéo giá sách dựa sát tường, mở ra cửa bí mật sau lưng giá sách.
Ông đi theo cầu thang xuống tầng hai, bày biện một hồi trên tường xi măng, trên tường liền xuất hiện một màn hình nhỏ, sau đó ông liền nhập mật mã, bức tường nhìn giống như làm bằng xi măng lặng lẽ tách ra một cánh cửa, để lộ một lối đi sáng sủa.
Lý Tứ Hải cúi đầu, im lặng bước vào lối đi, lối đi không dài, chừng một trăm mét, trên tường có lắp thiết bị chiếu sáng đặc biệt.
Nếu như Đào Bình An theo xuống cùng, ông sẽ có thể phán đoán ra được, tầng hầm này và thiết bị thông gió trong lối đi vô cùng tối tân, vì ở độ sâu gần sáu mét, không khí vẫn rất trong lành, hơn nữa không có bất cứ âm thanh máy móc hoạt động nào.
Khi sắp đi tới cuối lối đi, một cánh cửa lặng lẽ mở ra, một người đàn ông trung niên tướng mạo vô cùng bình thường đang đợi ở một đầu lối đi.
Nếu như Đào Bình An và Tư Hình có mặt ở đây chắc chắn sẽ hoàn toàn cho rằng mình chưa từng gặp người này, cũng không thể cảm nhận được nét quen thuộc nào trên người người này.
Sau khi nhìn thấy Lý Tứ Hải, người đàn ông trung niên tướng mạo vô cùng bình thường không hề nói lời nào, tiếp tục đi trước, dẫn Lý Tứ Hải đi về phía trước, những cửa lối đã đi qua đều lặng lẽ đóng lại.
Người đàn ông trung niên dẫn Lý Tứ Hải tới một cửa phòng, dùng chìa khóa mở cửa, sau đó mới tránh đường để Lý Tứ Hải đi vào.
Bên trong có đặt một vài cỗ máy, nếu Đào Bình An có mặt, ông sẽ có thể nhận ra, một trong số những chiếc mày này chính là hệ thống định vị theo dõi tiên tiến bậc nhất thế giới mà ông biết.
Ba người đeo mặt nạ giống như mặt nạ chống độc, ăn vận kín mít ngồi trong phòng, trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc máy tính.
“Tra tìm số máy này, xem vị trí là đang ở đâu.” Lý Tứ Hải vừa bước vào cửa liền ra lệnh.
Một người đeo mặt nạ không rõ nam hay nữ nhanh chóng nhập số điện thoại di động của Lý Hương Quân vào trong máy tính.
“Ở trường Trung học số 28.” Trong vòng vài giây, người đeo mặt nạ liền tra ra được kết quả mà Lý Tứ Hải yêu cầu.
Ở trường học? Lý Tứ Hải ngây người, “Dùng vệ tinh gần nhất để lấy hình ảnh giám sát thực tế!” Lý Tứ Hải lại ra lệnh.
Một người đeo mặt nạ khác liền nhập khẩu lệnh trên bàn phím của mình, trên bức tường xi măng xám xịt bất ngờ bật lên một màn hình lớn, một điểm đỏ hiển thị trên màn hình. Sau đó ống kính mỗi lúc một gần, trên màn hình nhìn thấy trái đất màu xanh, sau đó nhìn thấy mây trắng bay qua, sau đó hình dáng trái đất hiển thị rất rõ ràng, cho tới khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng chọc trời.
Không quá một phút, hệ thống định vị vệ tinh đã khóa vị trí của Lý Hương Quân trong tòa nhà văn phòng của trường trung học số 28, hình ảnh của hệ thống giám sát vệ tinh dừng lại ở cửa tòa nhà của trường trung học số 28.
Vệ tinh không có tính năng nhìn xuyên thấu, hình ảnh gần nhất chỉ có thể hiển thị tới mức độ này.
Lý Hương Quân đang chào tạm biệt Hiệu trưởng Ân của trường trung học số 28, Hiệu trưởng Ân liền tiễn cô ra khỏi văn phòng.
Trước đây từng có hợp tác nghiệp vụ, Lý Hương Quân từng giúp đỡ Hiệu trưởng Ân, vì thế hai người rất quen thân. Mục đích chủ yếu lần này cô tới đây đương nhiên là vì muốn để Tống Triều Dương chuyển tới trường này theo học sau khi ra khỏi trại giam.
So với trường Trung học Thực nghiệm số 4, ngôi trường này càng nổi tiếng hơn.
Sự truyền kỳ của trường trung học số 28 được lưu truyền khắp Trung Quốc suốt gần bốn mươi năm, tới giờ vẫn chưa hề chấm dứt.